...

Thời điểm Long Trần tới Luyện Dược Sư Công Hội, các Luyện Dược Sư vốn thờ ơ với Long Trần đều cung kính hành lễ.

Ngày hôm qua Long Trần bày ra thuật luyện đan, đã truyền khắp toàn bộ đế đô, cho dù đối phương ở dưới tình huống gần như dối trá cũng toàn thắng, khiến người ta kinh hãi.

Long Trần không tới mười sáu tuổi, đạt được thân phận Đan Đồ, có thể thấy được tiền đồ không thể đo lường, coi như không đi đút lót Long Trần, ai cũng không hy vọng lưu lại ấn tượng xấu.

Nhìn thấy nhiệt tình bất thình lình, Long Trần còn có chút không thích ứng, hỏi thăm một chút, biết Vân Kỳ đang ở trong tĩnh thất, liền đi nhanh tới.

- Vào đi.

Long Trần vừa định gõ cửa, bên trong đã truyền đến thanh âm già nua của Vân Kỳ.

Tiến vào trong phòng, phát hiện Vân Kỳ đang khoanh chân ngồi, trước người đặt một cái chén, trong chén có nước, đen kịt như mực, còn toả ra khí tức tanh tưởi.

- Âm Sát Chưởng của Vệ Thương lại mạnh mẽ hơn rất nhiều, bất quá dù sao cũng là bàng môn tà đạo, không thành khí hậu.

Vân Kỳ nhìn hắc thủy trước người, trên mặt hiện lên vẻ xem thường.

- Đại sư, tay của ngài đã khỏi chưa?

Ngày đó Vân Kỳ đại sư và Vệ Thương đối oanh một chưởng, lại bị đối phương dùng ám chiêu, trúng Âm Sát Độc.

- Bỏ ra một đêm, cuối cùng cũng bức ra hết rồi.

Vân Kỳ cười nói.

- Bỏ ra một đêm?

Long Trần cả kinh, Vân Kỳ đại sư công lực thâm hậu, đan hỏa hùng hồn, lại phải bỏ ra một đêm mới có thể thanh trừ.



- Ngươi không nên giật mình, Âm Sát Chưởng của Vệ Thương cực kỳ thâm độc, có khắc chế nhất định với đan hỏa. Tuy ta bỏ ra một đêm thanh trừ kịch độc, nhưng Vệ Thương phải tìm một tháng mới có thể khôi phục độc tính, cho nên nói, bàng môn tà đạo chung quy không thành tài được.

Vân Kỳ đại sư giải thích.

Lúc này Long Trần mới hiểu ra, Vệ Thương là Đan Sư, nhưng trình độ đan hỏa có hạn, cho nên tu luyện chiến kỹ ác độc như Âm Sát Chưởng, dùng để khắc chế Đan Sư khác.

Thân là Đan Sư, không tu bản mệnh chi hỏa, trái lại đi tu độc chưởng, chẳng trách sẽ bị Vân Kỳ đại sư con thường.

- Thương thế của ngươi tốt rồi?

Vân Kỳ đại sư có chút ngạc nhiên hỏi.

- Khà khà, tiểu tử da dày thịt béo, nghỉ ngơi một đêm đã không sao.

Long Trần cười nói.

Vân Kỳ đại sư đánh giá Long Trần một chút, thở dài nói:

- Vốn ta hi vọng ngươi có thể một lòng tu đan đạo, lấy thiên phú linh hồn của ngươi, sẽ đi xa hơn ta rất nhiều. Nhưng trận chiến tối qua, ta lại thay đổi ý nghĩ, thiên tài võ đạo có thể khiêu chiến vượt cấp, thực sự quá ít ỏi, thật là khiến người ta xoắn xuýt.

- Khà khà, đại sư yên tâm, tiểu tử đều sẽ không bỏ qua cái nào.

Hắn đúng là nghĩ như vậy.

Bởi vì Cửu Tinh Bá Thể Quyết và thuật luyện đan là hỗ trợ lẫn nhau, nếu như không có thuật luyện đan, hắn ngay cả Phong Phủ Tinh cũng không ngưng tụ được, chớ đừng nói chi là tu luyện.

Mà nhị tinh, tam tinh… tất cả đều phải dùng đan dược ngưng tụ, hơn nữa ngưng tụ Phong Phủ Tinh đơn giản nhất, cũng tiêu hao vô số đan dược của Long Trần.

Trong trí nhớ của hắn, mỗi ngưng tụ một viên, tiêu hao sẽ càng lúc càng nhiều, hầu như là một con số không cách nào tính toán.

Tuy chưa tính toán qua, nhưng hắn tin tưởng, mình ngưng tụ Phong Phủ Tinh, tiêu hao đan dược tuyệt đối là mấy trăm viên.

Bất quá tuy tiêu hao to lớn, nhưng thu hoạch cũng thành tỉ lệ thuận, bằng không lấy phế vật ngay cả linh căn cũng không có như hắn, muốn nổi danh, quả thực là nằm mộng giữa ban ngày, chớ nói chi là khiêu chiến vượt cấp.



- Đan Vũ song tu, không phải là không có, bất quá trên căn bản đều là cái được không bù đắp đủ cái mất, phân tâm nhị dụng, làm nhiều công ít, trong lịch sử, người Đan Vũ song tu, trên căn bản đều lãng phí thời gian, cuối cùng lại thành kẻ vô tích sự, khi hối hận thì đã muộn.

Vân Kỳ đại sư lắc đầu nói.

Vân Kỳ đại sư nói không sai, thiên phú lại tốt, nhưng không có trăm phần trăm nỗ lực, cuối cùng rất có thể sẽ thành tầm thường.

Mà Đan Vũ song tu, chia tinh lực thành hai bộ phận, giáo huấn thê thảm của vô số người nói cho hậu nhân, đó là một con đường không có lối về.

Nhưng Long Trần mặc kệ là đan đạo, hay võ đạo, biểu hiện ra thiên phú đều quá mức kinh người, không nói Long Trần, ngay cả Vân Kỳ thân là Đan Sư, cũng không thể mở miệng bảo Long Trần từ bỏ võ đạo được.

Nếu như lựa chọn đan tu, như vậy toàn bộ linh khí phải chuyển hóa thành hỏa diễm, từ nay về sau chỉ có thể vận chuyển một loại thuộc tính.

Tuy uy lực mạnh mẽ, nhưng một khi gặp phải chiến kỹ Thủy hệ thuộc tính tương khắc, trên căn bản chỉ có chạy trốn.

Nhưng Đan Sư thân phận cao quý, rất ít tranh đấu với ai, người khác nịnh bợ còn không kịp, có mấy người sẽ đi đắc tội một Đan Sư?

Tuy sức chiến đấu của Đan Sư không khủng bố, nhưng đừng quên, hầu như mỗi một Đan Sư đều có hậu trường rất lớn, các tông môn đều muốn giữ gìn mối quan hệ với những đan tu này, mới có thể từ trong tay bọn họ lấy được đan dược mình muốn.

Có thể nói, cho dù chỉ là Đan Đồ cấp, cũng sẽ để vô số thế lực tranh đoạt.

Cho nên Vân Kỳ đại sư mới xoắn xuýt, nhưng Long Trần không có chút xoắn xuýt nào, hắn đã có kế hoạch của mình.

- Ngày hôm nay cố ý tới đây, là muốn cảm tạ đại sư ngày hôm qua cứu viện.

Trong lòng Long Trần thật rất cảm kích Vân Kỳ.

- Ha ha, những thứ này đều là việc nhỏ, ngày hôm qua ngươi cũng giúp ta rất nhiều, nói đến cảm tạ, ta còn phải cảm tạ ngươi nha.

Vân Kỳ đại sư cười ha ha, đưa cho Long Trần một cái bồ đoàn, ý bảo hắn ngồi xuống, sau đó nói:

- Ngươi có biết vì sao ta và Vệ Thương như nước với lửa hay không?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play