Một cái bàn bị Hạ Trường Phong đập nát bấy, lúc này vẻ mặt Hạ Trường Phong dữ tợn, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Long Trần, Long Trần, nếu như không chém ngươi thành muôn mảnh, ta không gọi Hạ Trường Phong.
Lần này ở trong hội đèn lồng, gia hỏa kia để hắn thất bại thảm hại, còn giết Hoàng Thường, để hắn cực kỳ phẫn nộ.
Này hoàn toàn khác kế hoạch lúc đầu của hắn, không những không giết được Long Trần, trái lại hắn liên lụy Hoàng Thường, làm Vệ Thương mất đi thú hỏa.
Trong trận tranh tài này, người thắng lớn nhất tự nhiên là Long Trần, bảo hắn làm sao không giận, hắn bây giờ quả thực là muốn điên rồi.
Trong phòng của Hạ Trường Phong có một nam tử bộ dạng chừng hai mươi mấy tuổi, người mặc trường bào, phảng phất như không nhìn thấy Hạ Trường Phong phẫn nộ, ở một bên nhàn nhã uống trà.
Phảng phất như một chưởng kia, để Hạ Trường Phong phát tiết không ít tức giận, tâm tình cũng dần dần bình tĩnh lại, nhìn người kia cung kính nói:
- Lạc huynh, Long Trần quả thực khinh người quá đáng, ta hi vọng Lạc huynh có thể xả giận giúp ta.
Nam tử mặc áo trắng gọi là Lạc huynh kia nhẹ nhàng để chén trà trong tay xuống, thản nhiên nói:
- Trường Phong, ngươi làm ta quá thất vọng, chỉ vì một nữ nhân, lại để ngươi mất đi bình tĩnh. Long Trần kia chỉ là một con tôm nhỏ, ngươi phải nhớ kỹ mục đích của lần này, nếu như bởi vì chuyện nhỏ mà làm lỡ đại sự, ngươi ta đều không chịu nổi trách nhiệm, biết chưa?
Nói đến lúc sau, nam tử mặc áo trắng sầm mặt lại, hiển nhiên Hạ Trường Phong biểu hiện, để hắn rất không thích.
Trải qua nam tử mặc áo trắng đề điểm, Hạ Trường Phong cả kinh, nghĩ tới mục đích đến đây, không khỏi đổ mồ hôi lạnh.
- Đa tạ Lạc huynh đề điểm, Trường Phong biết sai rồi.
Hạ Trường Phong vội vàng cúi người hành lễ.
Thấy Hạ Trường Phong như vậy, nam tử mặc áo trắng khẽ mỉm cười nói:
- Thành đại sự, ẩn nhẫn là điều kiện căn bản nhất, ngươi cần gì phải tính toán được mất nhất thời? Huống hồ chuyện này chúng ta suy tính nhiều năm như vậy, tam công chúa kia vẫn là của ngươi, ngươi suy nghĩ một chút, tiểu tử Long Trần kia nhọc nhằn khổ sở, nỗ lực rất lâu, đến cuối cùng vẫn uổng công vô ích, chẳng phải càng khiến người ta sảng khoái sao?
Ánh mắt của Hạ Trường Phong sáng lên, thở dài nói:
- Vẫn là Lạc huynh nhìn xa trông rộng, tiểu đệ xấu hổ.
- Ngươi đây là quan tâm quá sẽ bị loạn, bất quá nói thật, Sở Dao kia xác thực đẹp như thiên tiên, để người không thể nhịn được. Hồng hoàn của Sở Dao về ngươi, bất quá Trường Phong, thời điểm ngươi được mỹ nhân, có thể để cho ca ca hưởng chút phúc phận hay không.
Nam tử mặc áo trắng nhìn Hạ Trường Phong cười nói.
Sắc mặt Hạ Trường Phong khẽ biến, bất quá lập tức che giấu, làm bộ cười nhạt nói:
- Trường Phong cũng không phải người ham muốn sắc đẹp, sau khi chuyện thành công, đương nhiên là có một phần của Lạc huynh.
- Trường Phong sẽ không bất mãn đó chứ?
Nam tử mặc áo trắng nâng chung trà lên, thổi thổi lá trà trong chén nói.
- Làm sao có thể, Lạc huynh là người tông môn, tiểu đệ còn hi vọng tương lai được Lạc huynh dẫn dắt đây này.
Hạ Trường Phong nói.
Nam tử mặc áo trắng cười ha ha nói:
- Rất tốt, đây mới là đại trượng phu, cầm được thì buông được, bằng không làm sao thành đại sự? Yên tâm đi, chỉ cần chuyện lần này thành công, thân phận đệ tử ngoại môn là tuyệt đối chạy không được.
- Vậy thì cảm tạ Lạc huynh.
Hạ Trường Phong không khỏi vui vẻ, ngay cả bất mãn vừa nãy cũng tan thành mây khói.
Nam tử mặc áo trắng gật đầu nói:
- Bất quá chuyện này quyết phải cẩn thận, không thể lộ một chút phong thanh, bằng không không những không vớt được chỗ tốt, bên trên trách tội, chỉ sợ ngươi ta đều chịu không nổi.
- Lạc huynh yên tâm, tiểu đệ đã lên toàn bộ tinh thần, tuyệt đối sẽ làm tốt sự tình.
Hạ Trường Phong vỗ ngực bảo đảm.
- Hừm, vậy thì tốt, thân phận của ta không thể lộ ra ngoài ánh sáng, cho nên nếu không phải vạn bất đắc dĩ, ta không thể ra tay. Ngươi nhất định phải tăng nhanh tiến trình, tranh thủ sớm lập ra kế hoạch, nhớ kỹ động tĩnh càng nhỏ càng tốt, tốt nhất không đánh mà thắng.
Nam tử mặc áo trắng nói.
- Bây giờ phần lớn kế hoạch đã bố trí xong, toàn bộ Phượng Minh Đế Quốc, trên căn bản đều ở trong tay chúng ta, bất quá bây giờ còn có một nan đề, là Trấn Viễn Hầu Long Thiên Khiếu, Trấn Viễn Hầu trước sau không chịu khuất phục, mềm không được cứng không xong, thực khiến người ta đau đầu, hắn nắm trong tay gần một phần ba binh lực của Phượng Minh Đế Quốc, nếu như không giải quyết hắn, e là sẽ ảnh hưởng đến đại kế của chúng ta.
Hạ Trường Phong nói.
- Long Thiên Khiếu? Long Trần? Bọn hắn là quan hệ gì?
Nam tử mặc áo trắng hỏi.
- Bọn hắn là phụ tử.
- Ngu ngốc, hắn là nhi tử của Trấn Viễn Hầu, vậy thì tương đương với một lá bài tẩy, một lá bài tẩy có thể khống chế Trấn Viễn Hầu, ngươi lại muốn giết hắn?
Nam tử mặc áo trắng giận tím mặt.
Hạ Trường Phong nghẹn lời, hắn cũng biết Long Trần là một lá bài tẩy, nhưng hắn nhẫn không được Sở Dao và Long Trần đầu mày cuối mắt.
- Ngươi suýt chút nữa làm hỏng đại sự, ngươi tạm thời không được động Long Trần, hiện tại ngươi nghĩ biện pháp thu thập tư liệu liên quan tới Long Trần và người nhà hắn cho ta.
Nam tử mặc áo trắng nói.
- Vâng
Hạ Trường Phong chỉ có thể ngoan ngoãn rời đi, nhìn bóng lưng rời đi của Hạ Trường Phong, nam tử mặc áo trắng lạnh lùng nói:
- Ngu xuẩn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT