- Ta là ai? Ta là Long Trần.

- Ta là Đan Đế... Long Trần ngạo thị thiên hạ, bễ nghễ cửu tiêu? Ta là oắt con vô dụng người người bắt nạt, không cách nào tu hành... Long Trần?

Trong đầu hỗn loạn tưng bừng, đồng thời cả người đau nhức, Long Trần không khỏi dừng lại tâm tư hỗn loạn trong đầu, phát sinh một tiếng rên rỉ.

- Trần Nhi, con rốt cục tỉnh? Quá tốt rồi, làm nương lo lắng gần chết, sao con bất cẩn như vậy, tại sao lại đi quyết đấu với người ta.

Một âm thanh ôn hòa vang lên bên tai Long Trần, trong âm thanh tràn ngập mừng rỡ và an ủi, bất quá nói đến lúc sau lại mang theo một tia nghẹn ngào.

Long Trần chậm rãi mở mắt, xung quanh hoàn toàn mơ hồ, khi hình ảnh từ từ rõ ràng, trước mắt hiện ra khuôn mặt một nữ tử.

Nữ tử tầm ba mươi mấy tuổi, dáng vẻ cực kỳ mỹ lệ, bất quá khóe mắt mang theo vài nếp nhăn không phù hợp tuổi tác của nàng.

Lúc này nữ tử kia hai mắt rưng rưng nhìn Long Trần, tràn ngập từ ái và sủng nịch, để trong lòng Long Trần có chút ấm áp.

- Hài tử, con hù chết nương rồi.

Nữ tử kia nói xong hai mắt càng đỏ, nước mắt rì rào rơi xuống.

- Nương?

Long Trần nhìn khuôn mặt vừa quen thuộc, lại có chút xa lạ kia, hơi nghi hoặc hô lên, trên mặt mang theo vẻ kinh dị.

- Hài tử, con không nên hù dọa nương nữa, con ngay cả nương cũng không nhận ra sao?

Trên mặt nữ tử kia nhất thời hiện lên vẻ kinh hoảng.

Lúc này bên cạnh nữ tử kia xuất hiện một lão giả, hắn nhìn Long Trần nói:

- Long phu nhân, sau não Long Trần thế tử bị đả kích nghiêm trọng, khả năng tư duy còn cần thời gian khôi phục, người không cần quá sốt ruột, vừa cho thiếu gia uống thuốc, dược hiệu vẫn chưa hoàn toàn tan ra, nên để cho thiếu gia nghỉ ngơi nhiều một chút.

Long phu nhân tràn ngập lo lắng nhìn Long Trần, miễn cưỡng gật đầu, có chút không nỡ theo ông lão kia ra ngoài.

Long Trần xa xa nghe được ông lão kia nói:

- Long phu nhân, lần này Long thiếu gia kiếm trở về một cái mạng, đã xem như vạn hạnh, nên không thể cưỡng cầu quá nhiều.

Long phu nhân run giọng nói:

- Ý của Dược Sư đại nhân là, con trai của ta...

Lão giả được gọi là Dược Sư kia thở dài nói:

- Sau gáy thế tử bị rung động kịch liệt, nói thật, có thể tỉnh dậy đã là vạn hạnh, bất quá di chứng cực kỳ nghiêm trọng, coi như mất trí nhớ, cũng là chuyện rất bình thường...

Nói tới chỗ này, hai người đã đi xa, Long Trần nghe không quá rõ ràng, lúc ẩn lúc hiện truyền đến tiếng khóc sụt sùi của Long phu nhân.

Long Trần nhìn trần nhà trên đầu, cảm thụ cả người đau nhức, đặc biệt là sau não.

- Chuyện này rốt cuộc là như thế nào? Ta là Long Trần, Long phu nhân là mẹ ruột của ta, vì sao ta lại sản sinh ra tâm tình xa lạ với nàng?

Còn có nhiều ký ức hỗn loạn như vậy, đến cùng từ nơi nào đến? Ta thật giống là một đại nhân vật rất ngưu bức, làm sao lại trở thành một oắt con vô dụng?

Long Trần Đan Đế? Long Trần rác rưởi? Đến cùng người nào mới thật là ta? Là Đan Đế đoạt xác sống lại, hay vẫn là rác rưởi dung hợp linh hồn của Đan Đế?

Trong đầu Long Trần, vô số dấu chấm hỏi lăn lộn qua lại, quên đi, mặc kệ thế nào, ta là Long Trần, rác rưởi cũng được, Đan Đế cũng được, quan trọng nhất là hiện tại ta còn sống.

Nếu hai ký ức dung hợp lại tuy hai mà một, như vậy ta cần gì phải đi xoắn xuýt vấn đề ngu ngốc này, hiện tại cần làm chính là, để cho mình mau chóng khôi phục.

Cảm thụ thân thể của mình một chút, toàn thân nhiều chỗ gãy xương, xương sườn gãy ba cái, một cánh tay cũng gãy hai nơi, đặc biệt là sau ót, xương sọ sụp đổ một mảng, thủ đoạn rất ác độc.

- Ồ, tuy ta không có cách nào tụ khí, thế nhưng lực lượng thần hồn lại rất mạnh mẽ, lại có thể cảm ứng được phạm vi mười trượng xung quanh cơ thể.

Long Trần không khỏi kinh hỉ, căn cứ ký ức hỗn loạn của hắn, hắn biết lực lượng thần hồn rất quý giá, đặc biệt đối với một Đan Sư mà nói là cực kỳ trọng yếu.

Kiếm lời, kiếm lời, mặc kệ là Đan Thần sống lại, hay dung hợp ký ức Đan Thần, đối với mình mà nói cũng là một đại hỷ sự.

Cái trước là đoạt xác sống lại, sống thêm một đời, mà đối với cái sau mà nói, đó là nắm giữ linh hồn của một cường giả tuyệt thế, đây là sự tình ngưu bức cỡ nào?

Bất quá sau khi cẩn thận kiểm tra thân thể, Long Trần biến sắc:

- Linh căn bị rút, linh cốt cũng khuyết một khối, hẳn là bị đào đi, tim bị thủng một lỗ? Đến cùng là ai tàn nhẫn như thế, linh căn, linh cốt, linh huyết, toàn bộ bị đoạt, chẳng trách ta không tu hành được?

Trong lòng Long Trần tức giận không thôi.

Bây giờ lực lượng linh hồn của hắn cực kỳ mạnh mẽ, đã có thể quan sát bên trong thân thể, lập tức phát hiện nguyên nhân mình trở thành rác rưởi.

Linh căn là một đoàn rễ khí ở trong đan điền, là căn nguyên tu luyện, không có linh căn, căn bản không cách nào cảm ứng được linh khí, nói gì tới hấp thu tu hành?

Linh huyết là người ở lúc sinh ra mang theo một tia Tiên Thiên Chi Huyết, chỉ có điều đại đa số tu luyện giả không biết mà thôi.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play