- Long mỗ từng khổ công học thuật mệnh tướng, đã tính cho ngươi một chút, trong tên của Hạ huynh có chữ phong, trong tên của Tam công chúa có chữ Lâm, gió qua rừng hủy, điều này đối với Tam công chúa là điềm xấu.
Long Trần nhìn vào mắt Hạ Trường Phong, nói.
- Ha ha, Long huynh đệ nói đùa rồi, loại chuyện này há có thể tin được.
Hạ Trường Phong cười nói.
Trong hai mắt Long Trần càng thêm âm trầm, bởi vì hắn vừa rồi đã vận chuyển thần thức tới cực hạn, vừa rồi khi nói chuyện, tuy sắc mặt của Hạ Trường Phong không thay đổi, nhưng tim rõ ràng là đập nhanh hơn.
Tốt lắm, tên vương bát đản ngươi quả nhiên biết không ít thứ.
- Không đâu, tướng thuật của Long mỗ luôn rất chuẩn, mạng của Hạ huynh thuộc hỏa, mới lấy tên là Trường Phong (gió mạnh) đúng không.
Lửa mượn thế gió, lửa cháy lan ra vạn dặm, thế không thể đỡ, đây là một cái tên rất hay.
Long Trần khen.
Hạ Trường Phong mỉm cười không nói gì, có điều trong lòng lại chấn động mãnh liệt, chẳng lẽ Long Trần này thực sự tinh thông coi tướng?
Tên của hắn là một vị dị nhân đặt giúp, quả thật đúng như Long Trần nói, mệnh của hắn thuộc hỏa, mới lấy tên là Trường Phong.
Tuy sắc mặt hắn vẫn trấn định như thường, có điều tim đập nhanh, máu chảy gấp, hô hấp biến hóa, không qua được cảm giác của Long Trần.
Trong lòng Long Trần không khỏi cười thầm, không ngờ đoán bừa một hồi lại đụng đúng con chuột chết, tiếp tục lạnh lùng nói:
- Mà trong khuê danh của Tam công chúa chúng ta có một chữ 'Dao', vốn thuộc mệnh thủy, mà trong tên cũng có nước, quan trọng nhất là, trong 'Thủy' lại có 'Vương', không phải là nước thường, chính là vương giả trong nước.
Gió và rừng bài xích, nước và lửa tương khắc, lửa phàm như ngươi gặp phải nước của vương giả, tất nhiên không may mắn, mà đế đô xung quanh toàn là nước, đối với Hạ huynh ngươi chính là nơi đại hung.
Nếu ngươi dám cưới Tam công chúa, chỉ sợ ngươi không thể sống sót rời khỏi Phượng Minh, cho nên khuyên ngươi làm việc phải cân nhắc cho kỹ.
Có câu nữ nhân như quần áo, ngươi vì một bộ quần áo mà phải bỏ mạng lại đế đô, thật sự có chút không đáng.
Trong nhất thời đám người Thạch Phong, Vu Mập không khỏi biến sắc, đây là đang uy hiếp một hoàng tử à?
Đối với tướng thuật của Long Trần, bọn họ là bán tín bán nghi, nhưng hiện giờ Long Trần nói đạo lý rõ ràng đâu ra đấy, khiến người ta không thể không tin.
Lúc này sắc mặt của Hạ Trường Phong đã cực kỳ khó coi, lời nói của Long Trần khiến hắn vô cùng ghê tởm, nhưng hắn lại không thể phản bác.
- Long Trần lớn mật, không ngờ dám yêu ngôn hoặc chúng, dùng những mánh khoé bịp người nơi đầu đường xó chợ ra mê hoặc hoàng tử, ta thấy ngươi là không muốn sống nữa rồi.
Nam tử mặt sẹo quát lớn.
- Một con chó không nghe lời, chủ nhân còn chưa lên tiếng, ngươi tên gì?
Long Trần không khỏi nhíu mày nói.
Đối với nam tử mặt sẹo, Long Trần thủy chung có thể cảm nhận được sát ý trên người hắn, hơn nữa cỗ sát ý đó khiến Long Trần cảm thấy lạnh toát từ trong xương tủy.
Điều này chứng tỏ nam tử mặt sẹo này đang có sát tâm đối với mình, Long Trần đương nhiên sẽ không hoà nhã vhắn.
- Lớn mật.
Nam tử mặt sẹo gầm lên một tiếng, một quyền đánh về phía Long Trần.
- Dừng tay.
Hạ Trường Phong quát lên một tiếng, ngăn cản nam tử mặt sẹo, lúc này hắn đã khôi phục bình thường, cười nói với Long Trần:
- Không ngờ Long huynh đệ còn có một mặt hài hước như vậy, Hạ mỗ đã kiến thức rồi, hôm nay còn có việc, ngày sau gặp lại.
Nói xong Hạ Trường Phong dẫn theo nam tử mặt sẹo và Hạ Bạch Trì rởi đi, có điều khi Hạ Bạch Trì rời khỏi còn hung hăng lườm Long Trần một cái, ánh mắt đó giống như muốn cắn xuống một miếng thịt từ trên người Long Trần.
Sau khi xuống lầu, nam tử mặt sẹo hung hăng nói:
- Nếu không phải hoàng tử đại nhân ngăn cản, Long Trần đã có thể là một người chết rồi.
- Long Trần này là muốn chết, ta vừa rồi cũng thiếu chút không nhịn được, tên hỗn đản này rất khiến người ta chán ghét.
Có điều hiện tại Long Trần còn có tác dụng khác, nếu chết sẽ ảnh hưởng tới kế hoạch của chúng ta, cứ cho hắn sống thêm mấy ngày đi.
Hạ Trường Phong thở dài nói.
Ngay cả với sự trấn định của hắn, vừa rồi cũng thiếu chút muốn động thủ bóp chết Long Trần, thật sự khiến hắn thiếu chút nữa thì tức chết.
- Sư phụ truyền đến tin tức, bảo ta ở trước mặt Vân Kỳ lão quỷ đó đánh bại Long Trần, sau đó thì giết hắn, tốt nhất có thể khiến lão quỷ kia tức chết.
Hạ Bạch Trì lạnh lùng nói.
- Hừ, lão già ngu ngốc, bất kể là ta thành tâm thỉnh giáo hay là dùng sức đẹp dụ dỗ, lão quỷ này vẫn không chịu nhận ta, lãng phí nhiều thời gian như vậy, thật sự đáng giận.
Hạ Trường Phong nhìn nhìn nàng ta, lắc đầu thở dài:
- Lúc trước Vệ đại sư bảo ngươi dùng sắc dụ Vân Kỳ ta đã cảm thấy không có khả năng thành công rồi.
Hạ Bạch Trì nói:
- Vì sao?
Hạ Trường Phong lắc đầu, không nói gì, nam tử mặt sẹo ở bên cạnh lại thở dài nói:
- Bởi vì công chúa ngươi không có khí chất của nữ nhân.
Bốp.
Hạ Bạch Trì tát cho nam tử mặt sẹo một cái, có điều nam tử mặt sẹo chỉ cười nhạt, hiển nhiên là đã quen với động tác này rồi.
Đám người Hạ Trường Phong đi rồi, bọn Long Trần cũng mất đi hứng thú uống rượu, hắn cảm thấy thời gian của mình càng lúc càng cấp bách.
Càng tới gần chân tướng, mình lại càng nguy hiểm, khi chân tướng rõ ràng, nếu hắn không có đủ thực lực, vậy thì chắc chắn sẽ phải chết.
Nhưng hiện tại thời gian của hắn căn bản không đủ dùng, hắn cần tranh thủ thời gian để tu hành, có thêm một phần thực lực sẽ có thêm một phần cơ hội giữ mạng.
Nhưng chuyện của Sở Dao trước mắt cũng là lửa sém lông mày, hắn phải chạy đua với thời gian, mau chóng giải quyết chuyện của Sở Dao.
- Xin hỏi ngài là Long Trần thế tử à?
Đột nhiên một nam tử trung niên vẻ mặt gầy gò đi lên tửu lâu, vái chào Long Trần.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT