Nghe thấy thanh âm này, tất cả mọi người đều biến sắc, Vu Mập không khỏi há miệng chửi to:
- Nữ nhân ngu ngốc nào thế, đứng ra cho lão tử.
Vu Mập vừa nói xong, một cái bàn mang theo kình phong gào thét từ hàng hiên bay ra, nện xuống mọi người, khiến mọi người kinh hô.
Cái bàn đó bỗng nhiên dừng lại trong không trung, Long Trần một tay nắm chân bàn, tay rung lên, cái bàn đó bay ngược về phía cửa thang gác.
Nơi có có một nữ tử đi ra, trên mặt vẫn mang theo một tia khinh thường, hiển nhiên cái bàn đó chính là nàng ta ném ra.
Vốn định trước tiên ném ra cái bàn đập cho đám người Long Trần thảm hại nhếch nhác rồi sau đó mới đi ra, như vậy sẽ lộ ra vẻ có khí thế hơn.
Có điều nàng ta không ngờ là, cái bàn được ném lại mang theo lực lượng lớn gấp mười lần nàng ta, còn giống như một ngọn núi lớn đập đến, bàn chưa tới, chỉ kình phong gào thét đã khiến hô hấp của nàng ta trở nên khó khăn.
Chuyện xảy ra quá đột nhiên, muốn tránh thì đã không kịp, nếu nàng ta bị cái bàn đó đụng trúng, tuyệt đối sẽ gãy xương đứt gân.
Bùm.
Bỗng nhiên cái bàn đó nổ tung, vụn gỗ văng ra, một nam tử trên mặt mang theo một vết sẹo dài đập vào mắt mọi người, hắn đang chắn trước người nữ tử đó.
Mọi người nhìn thấy nam tử mặt sẹo kia thì không khỏi biến sắc, bọn họ nhận ra, nam tử đó chính là thị vệ bên cạnh Đại Hạ hoàng tử.
Sắc mặt nam tử mặt sẹo có chút kinh dị nhìn Long Trần, hai mắt nhíu lại:
- Không ngờ thời gian ngắn như vậy mà ngươi lại có tiến bộ rồi.
Nam tử mặt sẹo vừa rồi tuy một quyền đấm vỡ bàn, nhưng lại không thể hoàn toàn hóa giải lực lượng bên trên, dưới chân lưu lại một vết chân sâu, hiển nhiên đã đánh giá sai lực lượng của Long Trần.
- Biết sao được, dù sao ta vẫn trẻ tuổi, cần tích cực tiến về phía trước, khiến bản thân mỗi ngày đều tiến bộ từng chút từng chút một.
Loại người đã bị đất chôn một nửa như ngươi thì làm sao mà sánh được, dù sao con đường ta đi còn rất dài.
Long Trần thản nhiên nói.
Sắc mặt nam tử mặt sẹo trầm xuống, vừa muốn lên tiếng, bỗng nhiên một thanh âm truyền đến:
- Ha ha, mấy ngày không gặp, Long Trần huynh đệ phong thái vẫn như trước, thật là đáng mừng.
Đạ Hạ hoàng tử Hạ Trường Phong chậm rãi đi lên, trên mặt vẫn tươi cười, rất dễ khiến người ta sinh ra hảo cảm.
- Đều là hiểu lầm thôi, ta giới thiệu với ngươi một chút, vị này là xá muội Hạ Bạch Trì.
Hạ Trường Phong cười nói.
Long Trần bỗng nhiên há to miệng, vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ nhìn nữ tử đó, thì ra nàng ta không ngờ là một vị công chúa.
Vân Kỳ Đại Sư bảo Long Trần phải cẩn thận với nàng ta, thì ra là biết thân phận của nàng ta rồi cho nên mới nhắc nhở mình.
- Hừ, hiện tại thì biết chênh lệch giữa chúng ta rồi chứ.
Nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Long Trần, Hạ Bạch Trì cười lạnh nói.
Long Trần gật đầu nói:
- Đúng vậy, chênh lệch quá lớn, cho dù ta tu luyện một vạn năm cũng không thể so sánh với một kẻ ngu ngốc hạ đẳng, Hạ Bạch Trì, Hạ Bạch Si (Hạ ngu ngốc), khà khà đúng là tên rất hay.
- Ngươi...
Hạ Bạch Trì biến sắc, hai mắt giống như sắp phun ra lửa.
Không chỉ là Hạ Bạch Trì, ngay cả trong mắt Hạ Trường Phong cũng lộ ra hàn quang, có điều chỉ lóe lên rồi vụt tắt, cười nói:
- Được rồi, mọi người coi như là không đánh thì không quen nhau, không biết vừa rồi các ngươi đang thảo luận vấn đề gì mà náo nhiệt thế?
Đám người Vu Mập nhìn thấy Đại Hạ tới, không khỏi có chút câu thúc, dù sao người ta là hoàng tử, trên thân phận chênh lệch quá nhiều.
Bọn họ không có hậu trường cứng rắn như Long Trần, không dám nói lung tung như lúc trước, trong nhất thời một câu thưa dạ cũng không nói ra được.
Hạ Bạch Trì cười lạnh nói:
- Ta vừa rồi nghe nói có người cóc mà đòi ăn thịt thiên nga, không ngờ có chủ ý với Tam công chúa.
Nực cười có một số người vẫn chưa biết, hoàng huynh ta đã hạ sính lễ với Thái Hậu, chuẩn bị cưới được Tam công chúa, các ngươi không ngờ dám có chủ ý với vị hôn thê của hoàng huynh ta, đúng là muốn chết.
Nghe thấy tin tức này, Long Trần biến sắc, nhìn Hạ Trường Phong, lạnh lùng nói:
- Việc này là thật à?
- Long Trần, chú ý thái độ của ngươi.
Nam tử mặt sẹo lạnh lùng nhìn Long Trần, nhắc nhở.
- Không sao.
Hạ Trường Phong phất tay ngăn nam tử mặt sẹo lại, nhìn Long Trần cười nói:
- Ta lần này tới Phượng Minh là phụng lệnh của phụ hoàng, cầu hôn Tam công chúa.
Hiện giờ Thái Hậu đã đồng ý, chắc rất nhanh có thể định ngày hoàng đạo, nếu Long huynh đệ sau này có rảnh có thể đến Đại Hạ ta uống chén rượu mừng.
Không biết Hạ Trường Phong là cố ý hay là vô tình, nhìn Long Trần, thần sắc đó giống như một loại thương hại, còn là một loại thương hại của người thắng đối với kẻ thua.
Chẳng lẽ hắn đã biết gì? Trong lòng Long Trần không khỏi khẽ động, tuy biết Hạ Trường Phong, có thể là đang cố ý chọc giận mình.
Nhưng nộ khí trong lòng Long Trần vẫn không nén được mà bốc lên, nếu Hạ Trường Phong chỉ là vô tâm thì cũng thôi.
Nhưng Long Trần biết, đây là một âm mưu, một âm mưu nhắm vào Sở Dao, lưu lại chân khí dị chủng trong cơ thể Sở Dao chính là lưu lại một hạt giống, hiện giờ quả đã chín, người bố cục cuối cùng cũng hiện thân.
Tuy người bố cục chưa chắc đã là Hạ Trường Phong, nhưng Hạ Trường Phong là người được lợi, cũng có thể là một trong những người tham dự, hắn tất nhiên biết rất nhiều bí mật.
Long Trần nhớ tới tao ngộ của mình, hắn không biết tình huống của mình có phải cũng có liên quan tới Hạ Trường Phong này hay không, có điều khả năng này là rất lớn.
Nhớ tới tao ngộ của mình và Sở Dao, trong lòng Long Trần là một mảng sát ý sôi trào, có điều hiện tại vẫn không phải lúc động thủ, hắn vẫn cần trở nên mạnh hơn mới được.
Hiện giờ chân tướng chỉ lộ ra một góc núi băng, hắn vẫn chưa thể nắm giữ, vẫn cần nhẫn nại, nghĩ đến đây, nộ khí trên mặt Long Trần lập tức khôi phục bình tĩnh.
Thấy sắc mặt Long Trần vốn đang là giận không thể át, đột nhiên trở nên bình thản, trong lòng Hạ Trường Phong hơi chấn động, đồng thời cũng càng cẩn thận hơn đối với Long Trần, kẻ địch có thể khống chế cảm xúc của mình mới là đáng sợ nhất.
- Hạ huynh, ta cảm thấy ngươi không nên cầu hôn Tam công chúa.
Long Trần lắc đầu nói.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT