Trên Lạc Hà Sơn, thái dương vừa lên, khi Mộng Kỳ nhìn thấy Long Trần đưa hôn thư tới, trong mắt lóe lên vẻ không đành lòng, tay ngọc duỗi tới, nhưng từ đầu đến cuối không có lấy đi hôn thư.

Long Trần khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng đưa tay nắm lấy tay nàng, sau đó đặt hôn thư vào tay nàng.

Khi chạm tới bàn tay như ngọc kia, trong lòng Long Trần có chút rung động, thật vất vả mới để cho mình trấn định lại.

- Cầm đi, ngươi là một nữ hài thiện lương, tuy sự đã như vậy, nhưng ta không có hận ngươi chút nào.

Long Trần nhìn Mộng Kỳ, nhẹ giọng nói.

Tay bị Long Trần nắm, thân thể của Mộng Kỳ hơi run lên, bản năng muốn rút tay về, nhưng lại có chút không đành lòng.

Long Trần nói, để trái tim của Mộng Kỳ có chút đau xót, nức nở nói:

- Long Trần, xin lỗi...

- Quả nhiên là một cô nương thiện lương, nên tận dụng mọi thời cơ mới được.

Trong bụng Long Trần mừng thầm, bất quá sắc mặt vẫn ôn nhu, giống như một đại ca ca, đưa tay nhẹ nhàng lau nước mắt cho Mộng Kỳ.

Dùng định lực rất lớn mới để cho mình không đến nỗi mê muội, mị lực của Mộng Kỳ thực quá kinh người.

Nếu như không phải hồn lực của Long Trần mạnh mẽ, thì đã sớm hô hấp dồn dập, tim đập như lôi, bất quá lúc này lại cần tiếp tục cố gắng mới được.

Khẽ mỉm cười nói:

- Mộng Kỳ, chuyện này không trách ngươi, muốn trách thì trách cha ta và cha ngươi, nếu cảm tình của bọn hắn tốt như vậy, thì để bọn họ kết hôn nha, sao lại đi ép buộc chúng ta?

Mộng Kỳ vốn nghẹn ngào, đột nhiên nghe Long Trần nói đại nghịch bất đạo như vậy, không khỏi bật cười.

Đôi mắt đẹp mỉm cười, nước mắt như mưa, như hoa nở đón xuân, xinh đẹp không gì tả nổi, Long Trần không khỏi bật thốt lên:

- Mộng Kỳ, ngươi thật đẹp.

Bất quá nói xong thì hối hận rồi, ta thật vô dụng, vẫn không nắm giữ được mình, bản sắc lang hùng bại lộ rồi, Long Trần tức giận muốn đánh mình một tát.

Nhưng nghe được Long Trần ca ngợi, Mộng Kỳ lại không chút tức giận, khuôn mặt ửng hồng, đôi mắt đẹp lưu chuyển, dáng vẻ e thẹn.

Chết rồi, chết rồi, Long Trần a Long Trần, nếu như ngươi bỏ qua mỹ nhân như thế, ngươi sống sót còn có ý nghĩa gì?

Không sai, phải không từ thủ đoạn nào, một không sợ hiểm, hai không biết xấu hổ, người gan lớn bao nhiêu, thì sẽ có bao nhiêu gia sản.

Long Trần hít sâu một hơi, buông tay Mộng Kỳ ra.

- Kỳ thực, lấy thân phận của ngươi bây giờ, hoàn toàn có thể không cần để ý tới cảm thụ của ta, coi như ta không tồn tại, chúng ta hoàn toàn là người của hai thế giới. Nhưng ngươi vẫn đến, ta biết ngươi không hy vọng ta ôm ấp ảo tưởng, không hy vọng ta chờ đợi ở trong vô tận, nghênh đón kết quả tàn khốc kia. Ngươi làm như thế, không hề có chút sai lầm, ngược lại, ta còn cực kỳ cảm kích ngươi.

Long Trần nhìn Mộng Kỳ gật đầu nói.

- Long Trần, ngươi nói như vậy, là vì giảm bớt hổ thẹn trong lòng ta sao?

Mộng Kỳ nhìn hôn thư trong tay, hơi run rẩy nói.

- Không phải, ta ăn ngay nói thật mà thôi, bất quá từ hôm nay trở đi, ta đã có một mục tiêu rộng lớn.

Long Trần cười nói.

- Là cái gì?

Mộng Kỳ hỏi.

- Từ hôm nay trở đi, ta sẽ cố gắng tu hành, khi thực lực của ta đầy đủ, ta sẽ đi tìm ngươi, bây giờ hôn thư không còn giá trị rồi, nhưng không ảnh hưởng ta theo đuổi ngươi lần nữa nha.

Long Trần cười nói.

Tuy trên mặt đang cười, thế nhưng trong mắt lại tràn ngập chấp nhất, phối hợp khuôn mặt kiên nghị, để người không dám hoài nghi quyết tâm của hắn.

Mộng Kỳ có chút sững sờ, nàng vẫn là lần thứ nhất nhìn thấy có người lớn mật biểu lộ như thế, hơn nữa còn là một nam nhân bị mình tổn thương qua.

Trong lúc nhất thời Mộng Kỳ tâm loạn như ma, không biết nên trả lời như thế nào, là nên từ chối hay tiếp thu.

- Ngươi không cần có áp lực, đây là ý nghĩ đơn phương của ta, người thiện lương như ngươi, đáng giá Long Trần ta dùng tính mạng đi thủ hộ. Bất quá trước khi theo đuổi ngươi, ta phải nỗ lực tu hành, trở thành một cường giả chân chính, mới có tư cách thủ hộ ngươi được. Vì tư cách này, ta sẽ liều mạng tu hành, mặc kệ ngươi tiếp thu hay không, ta cũng sẽ làm như thế.

Long Trần kiên định nói.

Khuôn mặt Mộng Kỳ đỏ ửng, tuy nàng xuất thân hàn vi, thế nhưng từ khi bái vào tông môn, hết thảy đều thay đổi.

Này vẫn là lần thứ nhất có người dám lớn mật biểu lộ với nàng như thế, nhìn ánh mắt kiên định kia của Long Trần, trong lòng nàng hoảng loạn, nói không ra lời.

Có hi vọng, Long Trần nhìn Mộng Kỳ tay chân luống cuống, trong lòng mừng thầm, hiện tại tối thiểu Mộng Kỳ không có biểu thị phản cảm hay căm ghét hắn, này đã xem như thành công bước ra một bước nhỏ, sau đó cần thêm ít lực lượng, từ từ bồi dưỡng, mãi đến khi nàng cảm động mới thôi.

Long Trần vừa định rèn sắt khi còn nóng, đột nhiên một luồng khí tức kinh khủng bốc lên, khiến lòng người run rẩy.

Sắc mặt Mộng Kỳ khẽ biến, bước ra một bước, ngăn Long Trần ở phía sau, tay ngọc khẽ nhúc nhích, mới vừa định hành động, nhưng khi thấy rõ tình huống lại thu hồi tay ngọc.

Chỉ thấy phía trước xuất hiện một con ong vàng to lớn, chiều cao gần năm trượng, khí tức dâng trào, quanh người màu sắc rực rỡ, khiến người ta nhìn tê cả da đầu.

Long Trần không khỏi giật mình, đó là một con Ma Thú cấp hai, hơn nữa còn là Nộ Huyết Phong cực kỳ cuồng bạo.

Cho dù là Ma Thú cấp ba, cũng rất ít đi trêu chọc nó, bởi vì coi như là Ma Thú cấp ba, một khi bị nó đâm trúng, không chết cũng tàn tật.

Bất quá trải qua khiếp sợ ngắn ngủi, Long Trần nhìn bóng người xinh đẹp trước mắt, trong lòng không khỏi cảm động: Ngươi có thể đứng ở trước mặt ta một lần, ta sẽ đứng ở trước mặt ngươi cả đời.

Hô!


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play