Long Trần nói xong, xoay người chậm rãi rời đi, ánh tà dương chiếu rọi ở trên thân ảnh thon gầy kia, nhìn có vẻ rất thê lương.
Nhìn Long Trần rời đi, trong mắt Mộng Kỳ tuôn trào nước mắt, tay ngọc không khỏi che môi.
- Ta làm như vậy đến cùng là đúng hay sai?
Sau lưng Mộng Kỳ, một thiếu nữ chậm rãi đi tới, nhẹ giọng an ủi:
- Tỷ tỷ, nếu đã nói ra, thì giải quyết triệt để đi, bất quá Long Trần này quả thật có chút đáng thương.
Hai nữ nhìn bóng lưng của Long Trần, mãi đến khi hoàn toàn biến mất.
Sau khi Long Trần xuống núi, tâm tình lại càng ngày càng phiền muộn, thời điểm vừa nhìn thấy Mộng Kỳ, hắn liền sinh ra lòng ái mộ.
Loại khí tức không dính khói bụi trần gian kia của Mộng Kỳ, giống như Cửu Thiên Tiên Nữ, Long Trần chỉ là người phàm tục, không động tâm mới lạ.
Nhưng phân ái mộ vừa bay lên kia, chưa kịp biểu đạt đã bị một chậu nước lạnh dập tắt.
Lực lượng linh hồn của hắn cường đại, nên rất mẫn cảm với tâm tình của người khác.
Thời điểm Mộng Kỳ thể hiện thực lực của mình, gọi ra Sư Ưng, hắn đã cảm giác được sự tình không ổn, cho nên mới có suy đoán.
- Còn chưa yêu, đã thất tình con mẹ nó rồi.
Trong lòng Long Trần ê ẩm, hắn muốn điên cuồng kêu to, trải qua nhiều oan ức và áp lực như vậy, hắn cũng không khóc, thế nhưng lần này lại có chút muốn khóc.
Hắn có thể cảm nhận được, Mộng Kỳ là một nữ tử thiện lương, bằng không căn bản không cần thiết để ý cảm thụ của mình, hoàn toàn có thể dùng phương thức trực tiếp nhất đến từ hôn.
Long Trần không muốn từ hôn, thế nhưng lại có thể làm gì? Kêu trời trách đất, khóc lóc cầu xin người ta?
Được rồi, nếu thật có thể cứu vãn, Long Trần không ngại bỏ qua mặt mũi liều một lần, then chốt là dù làm như vậy, cũng không có bất kỳ ý nghĩa gì.
Còn không bằng vạn sự tùy duyên, dù trong lòng khó chịu, nhưng Long Trần vẫn nhịn xuống, khi về đến nhà, trời đã rất tối rồi.
Long Trần mới vừa về, mẫu thân đã vội vàng hỏi Long Trần, hai người đến cùng đã nói cái gì, có tiến triển gì không, có làm động tác thân mật gì hay không…
Trong lòng bất đắc dĩ, Long Trần thật vất vả ứng phó qua, sau đó hỏi:
- Nương, con và Mộng Kỳ, đến cùng là làm sao đính hôn, sao người không nói với con?
Long phu nhân nghe Long Trần hỏi, trong mắt hiện lên vẻ đau đớn, bất quá nhanh chóng che giấu xuống.
Nàng nói cho Long Trần, lúc trước hai nhà rất thân thiết, phụ thân của Long Trần và phụ thân của Mộng Kỳ là sinh tử chi giao, sau đó hai người kết nghĩa kim lan, cũng tuyên bố sau này sinh hài tử, nếu như đều là nam hài thì làm huynh đệ, nữ hài làm tỷ muội, một nam một nữ thì kết thành phu thê.
Long Trần bĩu môi, các ngươi thật hăng hái nha, đến thời ta thì khổ không thể tả.
- Nương, con cảm thấy con và Mộng Kỳ không thích hợp.
Long Trần nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn cắn răng nói.
- Cái gì?
Sắc mặt của Long phu nhân khẽ thay đổi, có chút không dám tin nhìn Long Trần.
- Khặc, nương, ngài đừng kích động, con là nói, con cảm thấy con không xứng với Mộng Kỳ, dù sao....
Long Trần có chút khó khăn nói.
- Vô liêm sỉ, con nói lời điên khùng gì vậy hả, Mộng Kỳ đẹp như tiên nữ, sao lại không xứng với con?
Long phu nhân giận dữ mắng.
- Nương, ngài nghe con nói đã, ái tình coi trọng chính là ngươi tình ta nguyện, các người không trải qua chúng con đồng ý, đã định trước hôn nhân, này có phải là quá võ đoán hay không.
Long Trần cười nói.
- Con... Con thực là muốn làm nương tức chết sao.
Long phu nhân hoàn toàn không nghe, tức giận đến nước mắt chảy xuống.
Long Trần không khỏi lúng túng, nhưng không thể ăn ngay nói thật, chỉ có thể nói như vậy, Long phu nhân khóc một lúc, đột nhiên hỏi:
- Trần Nhi, con nói thật đi, có phải là Mộng Kỳ đổi ý không?
- Sao có thể chứ, Mộng Kỳ là nữ hài rất tốt, là con cảm thấy quá đột nhiên, nên không chịu nhận.
Long Trần vội vàng nói.
- Không cần nói, hài tử, là cha mẹ có lỗi với con.
Long phu nhân không ngốc, Long Trần tính khí như thế nào, nàng làm sao không biết, chỉ nghĩ nghĩ, liền biết trong đó không đơn giản như vậy, chỉ có thể ôm Long Trần khóc lóc.
- Nương, còn không có bết bát như người nghĩ đâu, con chỉ nói là hiện tại không thích hợp với nàng, lại không nói tương lai không thích hợp.
Long Trần cười nói.
- Con dự định trước từ hôn đi, sau đó con trai của ngài dựa vào năng lực của mình, lần nữa cưới nàng về làm vợ, như vậy chẳng phải mọi người đều vui vẻ?
Long Trần cười hì hì nói.
- Hừ, nào có đơn giản như vậy, Mộng Kỳ đẹp như thiên tiên, người theo đuổi nàng không biết nhiều bao nhiêu, một khi không còn hôn thư, nào còn có phần của con?
Long phu nhân thở dài, tiếp tục nói:
- Con nói cũng đúng, chuyện này không cường cầu được, nếu là hôn nhân của con, con lại lớn rồi, thì do con tự làm chủ.
- Cảm ơn nương.
Long Trần thở phào nhẹ nhõm.
Long phu nhân từ dưới giường lấy ra một hộp gỗ, từ bên trong lấy ra một tờ giấy mỏng, đưa cho Long Trần nói:
- Đây là hôn thư, nếu như con muốn từ hôn, thì hủy hôn thư là được.
Long Trần tiếp nhận tờ giấy, trong lòng ngũ vị tạp trần, một thê tử đẹp như thiên tiên cứ như vậy không còn, thực là không cam lòng nha.