Có điều bởi vì phân thần, hắn cũng bị trường mâu của một tướng lãnh quét qua đầu vai, máu tươi chậm rãi chảy ra.

- Các huynh đệ, không phải sợ, cùng lắm thì chết, hai mươi năm sau, chúng ta lại là một hảo hán.

Long Trần coi chúng ta như huyn đệ, chúng ta tuyệt đối không thể để người nhà của hắn chết trước mặt chúng ta, hôm nay chúng ta khó thoát khỏi cái chết, nếu có kiếp sau, chúng ta tiếp tục làm huynh đệ, uống rượu chén lớn, ăn miếng thịt to.

Thạch Phong hô to một tiếng, hắn biết hôm nay đã không thể may mắn thoát chết, bọn họ đã sớm biết kết quả này.

Vốn một nhóm chín người bọn họ đi theo Long Trần, bọn họ đều nhận ân huệ của Long Trần, từ một nhân vật không ai để ý tới, biến thành nhân vật chính được gia tộc nâng như nâng trứng trong lòng bàn tay.

Tất cả đều là Long Trần mang tới cho họ, là Long Trần đã thay đổi vận mệnh của bọn họ.

Cho nên khi Long gia gặp nạn, bọn họ biết rõ chắc chắn sẽ phải chết, vẫn lao tới, bọn họ sẽ dùng máu nóng của mình để chứng minh tình nghĩa của bọn họ.

Trong đám người có hai người, nhìn bảy người bị binh lính bao vây, đã lảo đảo sắp ngã, trong hai mắt toàn là vẻ xấu hổ và hối hận.

Bọn họ cũng từng là một thành viên trong đó, nhưng bọn họ khôngcó đảm lượng đi theo, khi Thạch Phong đề xuất cướp pháp trường, bọn họ lựa chọn trầm mặc.

Có điều Thạch Phong cũng không giận, càng không oán hận bọn họ, mà là nói với bọn họ, nhớ có rảnh thì tới đốt thêm mấy nén hương, đổ mấy bát rượu trước mộ phần các huynh đệ.

Hạ U Vũ nhìn Thạch Phong đang lực chiến, trong ánh mắt hiện lên một tia minh ngộ, thản nhiên nói:

- Vừa rồi có người nói kẻ phá hoại tình hữu nghị giữa hai nước thì giết không tha, xem ra Sở Hạ hoàng tử vẫn có chút mềm lòng, không bằng để ta giúp ngươi nhé, Cáp Kỳ, đi giết mấy tên tiểu tử quấy rối này đi.

- Vâng, bệ hạ.

Hạ U Vũ vừa lên tiếng, một người trong ba người phía sau hắn dưới chân khẽ động, cả người đã nhẹ nhàng bay ra, giống như một làn khói nhẹ.

Tứ hoàng tử Sở Hạ hơi biến sắc, hắn biết Hạ U Vũ nhìn ra ý đồ của mình, đây là đang trả thù mình tội giết con, có điều hắn không ngăn cản.



Hắn cũng nhìn ra, Thạch Phong là một người quật cường, chuyện hắn đã nhận chuẩn thì rất khó thay đổi, khả năng mình có thể lung lạc hắn tới dưới trướng là không lớn, dứt khoát không nói câu nào.

Tốc độ Cáp Kỳ cực nhanh, quả thực là không thể tưởng tượng, cơ hồ trong nháy mắt đã xuyên qua cự ly trăm trượng, bay tới bên cạnh đám người Thạch Phong, một chưởng vỗ xuống.

Thạch Phong vốn đang kịch chiến ba vị tướng lãnh, đột nhiên cảm thấy run rẩy, một cỗ khí cơ khủng bố đã tới, không ngờ khóa chết toàn bộ bọn họ.

Bốn người không khỏi hoảng hốt, vội vàng dừng động tác, đúng lúc này một cỗ chưởng phong khủng bố chụp xuống, mọi người vội vàng ngăn cản.

Bùm.

Thạch Phong ngay lập tức cảm thấy không đúng, không ngăn cản giống như ba kẻ ngốc đó, mà là nhanh chóng lui về phía sau.

Nhưng vẫn bị chưởng phong khủng bố đó quét đến, cả người giống như diều đứt dây, bay ngược ra cự ly mấy trượng, phun ra một ngụm máu tươi.

Lúc này lại nhìn về phía chỗ vừa kịch chiến, ba tướng lãnh vốn đang kịch chiến với Thạch Phong, thân thể đã biến dạng nằm trên mặt đất, chứng tỏ toàn bộ xương cốt của bọn họ đã bị chấn nát, khí tức hoàn toàn không còn.

- Ngại quá, khí lực hơi lớn.

Cáp Kỳ mỉm cười, thản nhiên nói, có điều tuy miệng nói ngượng ngùng, nhưng vẻ mặt của hắn lại không hề có ý ngượng ngùng.

Chiến đấu toàn bộ ngừng lại, bọn họ đều bị biến cố thình lình xảy ra này khiến cho sợ tới ngây người, ai nấy vẻ mặt khiếp sợ nhìn ba cỗ thi thể đã không thành hình người trên mặt đất, mãi lâu sau vẫn không nói ra lời.

Đó chính là ba tướng quân của đế quốc, cường giả Ngưng Huyết trung kỳ, không ngờ bị người ta một chưởng đập chết, làm sao không khiến người ta khiếp sợ?

- Cường giả Dịch Cân cảnh.

Cuối cùng có người phát ra một tiếng thét kinh hãi, chỉ có cường giả Dịch Cân cảnh, mới có thể dễ dàng kích sát ba tướng quân như vậy.

- Ngươi...



Sắc mặt Tứ hoàng tử Sở Hạ trầm xuống, hắn sao không nhìn ra được, Hạ U Vũ đây là đang cố ý khiến mình mất mặt.

- Chỉ là chẳng may thôi, dù sao cường giả Dịch Cân cảnh cũng là người, có câu quyền cước không có mắt, không ai có thể đảm bảo, ta nghĩ Sở Hạ hoàng tử chắc có thể lý giải, ngươi thấy có phải không?

Hắn là cố ý để Cáp Kỳ làm như vậy, hắn rất muốn gõ cho thằng cháu ngoại này của hắn một cái: Tuy ngươi ỷ vào có người đó chống lưng, nhưng không thể dựa mãi cả đời, làm người vẫn cần nhún mình một chút, đừng quá phận.

Tứ hoàng tử sao không nhìn ra ý tứcủa Hạ U Vũ? Trong lòng tràn ngập lửa giận, có điều hắn không phát tác, âm thầm ghi nhớ thù này vào trong lòng.

Sau khi Thạch Phong phun ra một ngụm máu tươi, chậm rãi đứng lên, cho dù đối mặt với một cường giả Dịch Cân cảnh, hắn cũng không hề có ý lui bước.

- Thạch Phong, chạy mau, đừng hy sinh vô ích.

Long phu nhân thấy rõ tất cả, nàng ta không đành lòng nhìn bọn họ chịu chết vô ích.

Thạch Phong không trả lời, người khác cũng không trả lời, trừ một người trọng thương, những người khác đều đứng sau lưng Thạch Phong, cùng nhau đối mặt với Cáp Kỳ.

Trên mặt Cáp Kỳ hiện lên một nụ cười tàn nhẫn:

- Tốt lắm, các ngươi cũng rất thông minh, chết từng người, không bằng cùng chết cho thống khoái, ta sẽ thanh toàn cho các ngươi.

Cáp Kỳ cười lớn một tiếng, bước ra một bước, trên nắm tay gân xanh hiện lên, giống như dây mây khô phủ kín dưới da, một quyền nện xuống đám người Thạch Phong.

Xa xa không ít người của Phượng Minh, bất kể là chiến sĩ hay là dân thường, đều không đành lòng nhìn thấy đám người này bị đập thành bánh thịt, vội vàng nhắm hai mắt lại.

Keng.

Trường kiếm ra khỏi vỏ, giống như rồng ngâm, ánh sáng chiếu rọi Cửu Châu, một đạo thất luyện rạch phá trường không, chém về phía Cáp Kỳ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play