Đoàn người đó chỉ có bảy người, trong tay cầm binh khí, chạy gấp về phía trước, người đi trước thân hình cao lớn, trong tay cầm một thanh trường kiếm.

Hai người theo sát phía sau hắn một béo một gầy, người béo cơ hồ khiến người ta không nhìn ra hắn là đi tới hay là đang lăn tới.

Mà người gầy thì còm nhom, giống như một con khỉ ngựa, cũng nắm chặt trường đao trong tay, đi theo phía sau người đó.

Sự xuất hiện của đám người này khiến mọi người lắp bắp kinh hãi, vừa nhìn kỹ, có người không khỏi hét lên sợ hãi:

- Đó không phải là Thạch Phong năm nay vừa đoạt Phượng Minh Dũng Sĩ à?

Có người nhận ra người đó.

- Đúng là hắn, còn tên béo và tên gầy đó, ta nhớ ra rồi, bọn họ từng đi lại rất thân với Long Trần.

- Chẳng lẽ bọn họ muốn cướp pháp trường?

Có người không thể tin được nổi, tuy Thạch Phong cũng coi như là thiên tài, toàn bộ Phượng Minh Đế Quốc trừ Long Trần ra, hắn đứng đầu.

Nhưng cho dù là vậy, hắn vừa tấn thăng Ngưng Huyết ngũ trọng thiên, dẫn theo mấy tên tiểu tử chỉ là Tụ Khí cảnh đến cướp pháp trường, thế thì có khác gì chịu chết đâu.

- Thế mới gọi là nghĩa khí, ta nghe nói Long Trần có ơn đối với bọn họ, bọn họ đây là đang báo ơn, người như vậy mới là chân hán tử.

Có người không khỏi cảm khái nói, đồng thời tràn ngập kính nể đối với đám người Thạch Phong.

Đây căn bản chính là một con đường hữu tử vô sinh, bọn họ làm như vậy, cái cần không chỉ là dũng khí.

Thấy đột nhiên xuất hiện một đám người như vậy, Tứ hoàng tử nhướng mày, đám người Thạch Phong, hắn biết là đi lại rất thân với Long Trần.

Có điều hắn niệm tình Thạch Phong là cao thủ trẻ tuổi một đời, hắn từng hy vọng tương lai sẽ bồi dưỡng hắn thành người của mình, cho nên lần này bọn họ không chịu bất kỳ liên lụy gì.



Nhưng không ngờ Thạch Phong lại lớn mật như vậy, dám tập hợp người lại cướp pháp trường trước đội hình mạnh nhất của Phượng Minh, Đại Hạ, trong mắt hắn đây quả thực là ngu không có thuốc chữa.

Không đợi Tứ hoàng tử lên tiếng, sớm đã có một tướng lãnh suất lĩnh một đội tinh binh, cản đường đám người Thạch Phong lại.

- Kẻ cản ta phải chết.

Mắt thấy phía trước có người chặn đường, Thạch Phong gầm lên một tiếng, trường kiếm ra khỏi vỏ, lao về phía trước, tràn ngập khí thế thẳng tiến không lùi.

- Lên, bảo hộ người nhà của Long ca.

Vu Mập cũng gầm lên theo, đi sát bên cạnh Thạch Phong, bọn họ lấy Thạch Phong cầm đầu, lao tới một đội tinh binh hơn trăm người đó.

- Còn dám tiến lên, giết không cần hỏi.

Một vị tướng lãnh Trước mặt thấy mình đã cản đường, Thạch Phong vẫn không có ý dừng bước, không khỏi quát lạnh một tiếng.

Hắn cũng là hảo tâm, hy vọng Thạch Phong có thể có chừng có mực, ở trước mặt nhiều cường giả như vậy, bọn họ không hề có cơ hội, lưu lại một con đường sống cho đám người Thạch Phong.

Đồng thời hắn bị loại khí khái thấy chết không sờn này của Thạch Phong cảm nhiễm rất sâu, hắn cũng là quân nhân thấy máu, rất coi trọng loại tình nghĩa giữa huynh đệ này.

Có điều khiến hắn thất vọng là, Thạch Phong không hề dừng lại, ngược lại tốc độ còn nhanh hơn xông tới, trường kiếm ra khỏi vỏ, một kiếm chém tới.

Keng.

Trường kiếm của Thạch Phong nặng nề chém lên trên trường mâu của tướng lãnh, lực lượng bùng nổ, đó cũng là tướng lãnh Ngưng Huyết cảnh trung kỳ, không ngờ bị đẩy lui mấy chục bước.

Người đó chấn động, hiển nhiên không ngờ Thạch Phong tuổi còn trẻ mà lại cường hãn như vậy, vừa ổn định thân hình, liền hét lớn một tiếng, trường mâu đâm về phía Thạch Phong.

Khí huyết toàn thân Thạch Phong đột nhiên bùng nổ, khí thế thuộc về Ngưng Huyết trung kỳ lập tức đề thăng, trường kiếm như cầu vồng, lại chém ra.



Cánh tay của tướng lãnh đó đột nhiên bị chấn động, hổ khẩu vỡ ra, trường mâu trong tay cũng không nắm được nữa, trực tiếp bị đánh bay.

Trường mâu bay ra hơn chục trượng, cắm thẳng vào bùn đất, phần cán còn không ngừng rung rung.

Tướng lãnh đó trong lòng hoảng hốt, mắt thấy Thạch Phong đánh tới, hắn không ngờ không có một chút lực lượng phản kháng nào, chỉ có thể nhắm mắt chờ chết.

Có điều trường kiếm không hạ xuống như trong tưởng tượng của hắn, mà là thân thể chấn động, bị người ta một cước đá bay, lăn ra xa, tuy chật vật, nhưng không bị thương.

Thạch Phong dùng hai chiêu đánh bại tướng lãnh kia, khí thế như cầu vồng, những binh lính phía trước thấy đầu mục của mình bị đánh bại, không khỏi hoảng hốt, mắt thấy Thạch Phong xông tới, vội vàng giơ trường mâu ngăn cản.

Những binh lính này chỉ là một số binh lính bình thường, có người thậm chí ngay cả Tụ Khí cảnh cũng không phải, sao ngăn được Thạch Phong, trực tiếp bị đánh bay.

Thấy Thạch Phong không ngờ dũng mãnh như vậy, Tứ hoàng tử nhướng mày, vung tay lên nói:

- Cản họ lại, nhớ kỹ bắt sống Thạch Phong kia.

Tứ hoàng tử hạ lệnh, lập tức có ba tiểu đội xông lên, bao vây đám người Thạch Phong, ba cường giả Ngưng Huyết trung kỳ, tay cầm binh khí vây công Thạch Phong.

Thạch Phong giống như chiến thần phụ thể, trường kiếm tung bay, cho dù lấy một địch ba, vẫn không rơi vào thế hạ phong, có điều bước chân tiến tới của hắn đã bị chặn lại.

Mà đám người Vu Mập cũng bị binh lính giống như thủy triều bao vây, bọn họ không có chiến lực như Thạch Phong, trong bọn họ tu vi cao nhất cũng chỉ là Tụ Khí lục trọng thiên mà thôi.

Quan trọng nhất là, bọn họ toàn là dựa vào một bầu nhiệt huyết mà xông tới, kỳ thật kinh nghiệm chiến đấu của bọn họ, cơ hồ là bằng không, vừa va chạm, lập tức có một người bị một mâu đâm trọng thương.

Vu Mập vừa đỡ một cây trường mâu, một cây trường mâu khác đã đến dưới nách hắn, dọa hắn mặt mũi trắng bệch.

Keng.

Cây trường mâu đó bị một kiếm chém thành đoạn, thì ra Thạch Phong nhìn thấy bên bọn họ nguy hiểm, bức lui đối thủ của mình, quay lại cứu viện, bảo vệ một mạng cho Vu Mập.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play