Trong phòng tiếp khách, một nữ tử mặc váy dài màu trắng có cười dài nhìn Long Trần đang há hốc miệng:

- Sao mới chia tay có ít bữa mà đã không nhận ra người ta rồi.

Long Trần có thế nào cũng không ngờ được, nữ tử này lại đến nhà mình, quả thực giống như nằm mơ.

Nữ tử đó không phải ai khác, chính là thiếu nữ lúc trước ở trên Tê Hà Sơn, khi Tề thỉ huynh tập kích mình đã xuất thủ tương trợ.

- Đâu có, đâu có, là Long Trần thất lễ, còn chưa cảm tạ ơn viện thủ của tiểu thư lần trước.

Long Trần vội vàng nói.

- Đừng cái gì mà tiểu thư tiểu thư, xa lạ lắm, ta là sư muội của Mộng Kỳ tỷ tỷ, ta tên là Lục Phương Nhi, ngươi gọi ta Phương Nhi tỷ là được rồi.

Nữ tử đó cười hì hì nói.

- Ha ha, vậy tiểu đệ Long Trần bái kiến Phương Nhi tỷ.

Long Trần cười nói, đối với Phương Nhi trước mắt này, hắn có một loại thân thiết từ tận đáy lòng.

Nhìn thấy nàng ta liền khiến hắn cảm thấy, mình cách Mộng Kỳ đã không còn xa xôi như vậy, đồng thời viên Dưỡng Hồn Đan đó của mình cũng có có chốn về rồi.

- Hì hì, miệng ngọt lắm, chẳng trách nhanh như vậy đã thành thần tượng trong lòng các thiếu nữ của Phượng Minh Đế Quốc.

Ngọc thủ Lục Phương Nhi duỗi ra, trong taycó thêm một tập tranh tinh mỹ, cười nói.

Nhìn thấy tập tranh đó, Long Trần liền xấu hổ, tập tranh đó chính là bản Phượng Minh Chiến Thần đặc biệt miêu tả hắn kịch chiến Hoàng Thường.

- Khụ, chỉ là một số thương nhân giở mánh lới gạt người thôi.

Long Trần ho khan một tiếng nói.



- Có điều tình hệ công chúa, lực chiến cường địch, cũng là mánh lới à?

Mắt đẹp của Lục Phương Nhi nhìn chằm chằm Long Trần, trên mặt mang theo một tia trêu tức.

Trong lòng Long Trần lập tức giật thót, nếu chuyện này truyền tới tai Mộng Kỳ, chỉ sợ sẽ khó mà giải thích.

- Long Trần, ngươi như vậy là không hay đâu, tỷ tỷ là thiên tiên hóa nhân, nhân vật như nàng ta có hảo cảm với ngươi, ngươi sao lại không biết quý trọng?

Lục Phương Nhi có chút bất mãn nói:

- Nể tình một hồi quen biết, ta chỉ cho ngươi đường sáng, ngươi lập tức đoạn tuyệt qua lại với công chúa kia, chuyện này, ta có thể không nói với tỷ tỷ.

Long Trần nghe thấy những lời này thì biến sắc, nhớ tới sự ôn nhu của Sở Dao đối với mình, lắc đầu thở dài nói:

- Xin lỗi, ta không làm được.

Nói ra những lời này, bản thân Long Trần trong lòng cùng khó chịu như bị kim đâm, đây là một lựa chọn khó khăn.

Mộng Kỳ xinh đẹp thiện lương, khiến Long Trần động lòng, khiến hắn lần đầu tiên thể nghiệm được tư vị say đắm của tình yêu.

Mà Sở Dao thì vì mình, tình nguyện hy sinh tất cả, hơn nữa lúc này bảo hắn rời khỏi Sở Dao, hắn không làm được.

- Ngươi sao có thể ngoan cố như vậy, ngươi có tỷ tỷ của ta còn chưa đủ, không ngờ còn ở nơi này câu tam đáp tứ, nếu ngươi lựa chọn nàng ta, vậy thì đừng hòng gặp tỷ tỷ của ta nữa.

Lục Phương Nhi cả giận nói.

Long Trần hít sâu một hơi, đối mặt với tình cảm phức tạp, hắn thực sự bất lực, hai nữ nhân này, hắn không muốn bỏ ai cả, nhưng hiện giờ cuối cùng vẫn gặp phải cửa phân nhánh.

Nhìn Long Trần vẫn bảo trì trầm mặc, Lục Phương Nhi nói:

- Ngươi thật sự muốn vì công chúa gì đó mà từ bỏ tỷ tỷ của ta à?

- Không phải từ bỏ, ta không bỏ ai cả.



Long Trần lắc đầu nói.

- Da mặt ngươi dày thật, không ngờ muốn độc chiếm song mỹ.

Lục Phương Nhi vốn đang giận dữ thấy Long Trần trâng tráo như vậy thì không khỏi bật cười.

Long Trần cũng sửng sốt, hắn có chút nghĩ không thông, Lục Phương Nhi rốt cuộc là có ý gì.

- Thôi, đây mới là nam nhân chân chính, nếu ngươi vì ứng phó ta, hoặc là thật sự từ bỏ công chúa nghèo túng kia, vậy ngươi thật sự phải chia tay tỷ tỷ của ta rồi.

Lục Phương Nhi cười nói.

- Một nam nhân bạc tình quả nghĩa, sao có thể lọt vào mắt của tỷ tỷ ta? Vừa rồi chỉ là một thử thách nho nhỏ mà thôi, mà ngươi thì miễn cưỡng xem như qua cửa rồi.

Một giọt mồ hôi dọc theo trán Long Trần, lặng lẽ chảy xuống, trong lòng hắn cảm thấy mỏi mệt, h thà đại chiến với người ta một hồi chứ không muốn nhận khảo nghiệm như vậy.

- Có điều, ngươi cũng đừng cao hứng quá sớm, khảo nghiệm vừa rồi chỉ đại biểu quan điểm cá nhân của ta, còn tỷ tỷ có thể cho ngươi lựa chọn hay không thì chỉ có có trời mới biết.

Nhìn Long Trần thở phào nhẹ nhõm, Lục Phương Nhi khẽ cười nói.

Tâm tình vừa thả lỏng của Long Trần, lập tức bởi vì những lời này của Lục Phương Nhi mà lại trở nên khẩn trương, Lục Phương Nhi tiếp tục nói:

- Có điều, xuất phát từ sự hiểu biết đối với tỷ tỷ, ngươi chắc có cơ hội rất lớn, hơn nữa có ta cổ vũ cho ngươi, cơ hội sẽ càng lớn hơn.

- Vậy làm phiền Phương Nhi tỷ.

Long Trần vội vàng nói.

- Hì hì, không đùa với ngươi nữa, lần này ta tới là có chính sự muốn làm, bay bảy ngày bảy đêm, ta sắp mệt chết rồi, ngươi cũng không biết rót cho ta chén trà.

Lục Phương Nhi có chút bất mãn nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play