Lý Bất Ngôn lầm bầm với bóng lưng của anh, xem như là anh đi nhanh, cô còn chưa kịp lấy đao ra.
Nhưng mà...
"Tôi muốn đổi phòng! Cửa hỏng rồi, lạnh!" Cô đột nhiên rống to.
Lý Hành Nhạc đi ra cửa phòng quay đầu lại, khóe miệng hiện lên ý cười nhàn nhạt, "Muốn ngủ chung với anh thì cứ nói, anh sẽ không từ chối yêu cầu của mỹ nhân."
Lý Hành Nhạc quả nhiên không biết xấu hổ.
"Xem như em chưa nói gì." Cô mở điều hòa, đắp chăn lại sẽ không lạnh.
"Bên cạnh còn có phòng cho khách, tự mình đi, trừ phi em muốn anh bế em đi!" Lý Hành Nhạc tựa vào cạnh cửa, "Anh bế em đi sẽ phải trả giá thật lớn!"
"Tôi không cần! Anh đi đi!" Anh ta thật sự là không biết xấu hổ!
"Anh đi, nếu như em nhớ anh, căn phòng cuối hành lang, nhẹ nhãng gõ một cái cửa sẽ mở ra, anh ở trên giường chờ em." Lý Hành Nhạc nói xong xoay người rời đi.
Lý Bất Ngôn nằm trên giường, trong lòng không ngừng mắng hành vi không đứng đắn của Lý Hành Nhạc.
Sau này khi cô đi họp mặt, nhất định phải là người về đầu tiên!
Kiên quyết không về cuối cùng!
Lý Bất Ngôn nghĩ tới nghĩ lui, liền ngủ mất.
Hôm sau tỉnh lại, mơ mơ màng màng trở mình, vừa mở mắt liền đối mặt với khuôn mặt tuấn tú đang cười yếu ớt kia.
Nốt ruồi màu đó dưới khóe mắt như đang nói chào buổi sáng với cô.
Cô vừa muốn nói chuyện, hơi lạnh trong lòng bàn tay đã đặt lên trán cô.
Lý Hành Nhạc sờ soạng, từ từ thu tay lại, "Thể chất của em cũng không tệ đấy! Tối hôm qua mưa lớn như thế vẫn không bị cảm, em làm thế nào để cảm ơn canh gừng anh mang cho em?"
"Canh gừng của anh? Anh nấu sao? Hay là anh bưng lên? Vì sao phải cảm ơn anh? Huống chi nếu không phải vì anh, em cũng không bị dính mưa!" Lý Bất Ngôn dịch sang bên phía khác của giường, quấn trong chăn.
Lý Hành Nhạc nhìn Lý Bất Ngôn như con nhộng tràn đầy sức sống, "Em đang cos cái gì?"
"Em thấy anh không cần cos cũng giống như một Đại Ma Vương!" Lý Bất Ngôn phản lại một câu, "Em lập tức đi ngay, sẽ không xuất hiện trong tầm mắt của anh làm chướng mắt!"
"Cũng được, em có bản lãnh như thế, vậy trở về đi!" Lý Hành Nhạc đưa tay vào túi, nhàn nhã xoay người rời đi.
Lý Bất Ngôn thay áo quần của mình rồi đi xuống lầu.
Dưới lầu, Lý Hành Nhạc một tay hút thuốc, một tay cầm điện thoại gọi điện.
Cô đi thẳng qua trước mặt anh, không thèm liếc mắt một cái.
Lý Hành Nhạc nhìn chằm chằm bóng lưng của cô, "Tôi là người đàn ông như thế sao? Tôi có chừng mực, cái gì nên làm, cái gì không nên làm, loại chuyện như loạn luận, tôi không có khẩu vị nặng đến như thế!"
Bóng lưng Lý Bất Ngôn càng ngày càng xa, Lý Hành Nhạc cũng đi về phía xe, "Nếu không sinh con ra cũng bị dị dàng, anh cảm thấy người anh minh thần võ như tôi đây ngu như thế sao?"
"Không ngu, thông minh." Diệp Cô Thâm lạnh lùng trả lời.
"Cúp đi, tôi đi làm, hôm nay còn có một hội nghị quan trọng!"
--
Lớp vào học được một nửa, Lý Bất Ngôn mới đến.
Đường Tuế Như khẩn trương nhìn cô, "Tiểu tổ tông, tối hôm qua cậu đi đâu? Tại sao lúc mình gọi cậu không nghe máy! Cậu bị trúng độc tôm rồi hả?"
"Hôm qua cậu có gọi mình hả?" Lý Bất Ngôn thật sự không nhớ!
Tối hôm qua tôm quá ngon mà!
Cô không để ý thì đã mê mẩn rồi!
"Đương nhiên! Sau đó mình thấy Lý Hành Nhạc ở đó, bọn mình liền đi trước, Khanh Khanh và Thái Thái đều nói cậu hôm qua đi không về, mình còn chuẩn bị nhờ chú Diệp tìm cậu đấy!"
Biết cô ấy bị Lý Hành Nhạc mang về nhà tâm vẫn luôn không yên mà!
Nhân phẩm của Lý Hành Nhạc, cô vẫn không thể nào tin được.
Lý Bất Ngôn kéo kéo tay nhỏ của cô, "Tuế Tuế, thật xin lỗi mà! Lần sau mình sẽ không như vậy! Mình nhất định sẽ đi theo cậu! Lại nói, Nam Ương Ương kia, thật sự đi du học nước ngoài?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT