"Mình còn chưa có hỏi! Lát nữa đi nghe ngóng sau, ngược lại là cậu đó, mình rất lo lắng..."

Nếu như không phải hoàn cảnh không cho phép, Đường Tuế Như thật sự muốn cởi áo quần của cô ấy lên kiểm tra một chút.

"Mình không sao..." Lý Bất Ngôn lắc đầu, thiếu chút nữa là có sao.

Cầm thú như Lý Hành Nhạc khó có được chừng mực như thế.

Quả thật là kỳ tích.

"Hôm nay bắt đầu tập luyện nha! Lúc mình trên đường tới nhận được tin của học trưởng Diệp, anh ấy đã trở lại!" Lý Bất Ngôn lập tức trở nên kích động, chắc chắn sẽ rất thú vị!

Đường Tuế Như lập tức cảm giác trong lòng lo sợ.

"Nhanh tập lời thoại!"

Đường Tuế Như liếc cô ấy một cái, "Cậu chắc chắn? Vừa mới tập thôi mà, mình không thể vừa nhìn kịch bản vừa diễn sao?"

Lý Bất Ngôn bối rối một chút, chân thành nói, "Nhưng là vì hình ảnh mỹ quan, cậu vẫn nên tập trước đi!"

Đường Tuế Như gật đầu nhận mệnh, tập lời thoại là cái gì cơ chứ?

Nơi luyện tập là Đại Lễ Đường, mặt mũi của Diệp Xán Bạch lớn, mượn dùng một chút không có vấn đề gì.

Lúc các cô đến, Diệp Xán Bạch và những người khác đã đến.



Thịnh Kinh cười ha ha phát nước cho bọn họ, "Đến đây, hội trưởng Diệp mời khách, anh mượn hoa hiến phật."

"Cảm ơn! Học trưởng Thịnh thật thú vị." Lý Bất Ngôn cười cười nhận, lát nữa nhất định phải uống rất nhiều nước.

"He he, tàm tạm, tàm tạm, anh vẫn nên khiêm tốn chút!" Thịnh Kinh ngại ngùng gãi gãi đầu, đã lâu không gặp Lý Bất Ngôn rồi, càng ngày càng đáng yêu!

Đường Tuế Như ngồi bên cạnh Diệp Xán Bạch, "Cậu đổi kiểu tóc rồi hả?"

Trước đó trên trán còn có một chút tóc con, bây giờ đã kéo ngược lui sau.

Lộ ra cái trán trơn bóng, nhìn rất tuấn tú!

Diệp Xán Bạch nhìn chằm chằm vào vết sẹo nõn nà trên trán cô, "Đẹp không?"

"Rất đẹp!" Đường Tuế Như xem kịch bản, hai chân lung lay, hai người câu được câu chăng nói chuyện.

Lúc bắt đầu sắp xếp luyện tập, Đường Tuế Như quay mặt về phía Diệp Xán Bạch, vẫn cảm giác không thể nói được lời thoại.

Vì sao mở màng lại là một cái thân ái!

"Tôi làm cô khó diễn như vậy sao?" Diệp Xán Bạch đứng thẳng người đối diện với cô, chạm đến vết thương nhàn nhạt trên trán cô, đôi mắt lúc sáng lúc tối.

"Không có, tôi chỉ là..." Đường Tuế Như nghiêng đầu, "Lý Tử, mình..."

"Nhanh bắt đầu đi!" Lý Bất Ngôn cố ý lạnh mặt, "Mình và Khanh Khanh bỏ nhiều tâm huyết như thế, không thể bị hủy trên người cậu được!"



Khanh Khanh nãy giờ đang ngồi bên cạnh ăn bánh quy cũng không ngừng gật đầu.

Đúng, không thể hủy!

Đường Tuế Như lại nhìn vào kịch bản, khí khái vạn trường hếch mặt lên với Lý Bất Ngôn, ngửa đầu nhìn Diệp Xán Bạch.

"Thân ái..." Khuôn mặt nhỏ nhắn của Đường Tuế Như nín cười, "Sao hôm nay anh muộn thế này mới về, có phải là có người phụ nữ khác bên ngoài hay không!"

Cái này là thể loại lời kịch máu chó gì chứ, có thể chọn để diễn vào ngày kỷ niệm thành lập trường mới tài!

"Anh là hạng người như thế sao?" Diệp Xán Bạch tiến lên một bước, bàn tay to lớn từ từ đến gần khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, ngón tay run nhẹ, chuẩn bị đụng vào.

Đướng Tuế Như trừng mắt nhìn, đột nhiên lùi về phía sau một bước, "Nếu không, chúng ta tập lời thoại trước, mấy cái động tác gì đó tính sau có được không?"

"Đạo diễn, anh cảm thấy thế nào?"

Diệp Xán Bạch thu tay lại, bất đắc dĩ cười cười, "Cũng được."

"Hội trưởng Diệp nói là tất cả, đương nhiên là được! Mình với Khanh Khanh viết kịch bản, có phải vô cùng có cảm xúc?" Lý Bất Ngôn hưng phấn không chịu được, "Nhanh lên, đối thoại, hai người nhớ kỹ lời thoại, một ngày hoàn thành hết một lượt, ngày thứ tư có thể luyện tập rồi!"

Nhanh như thế, ngồi hỏa tiễn sao!

Đường Tuế Như cùng với Diệp Xán Bạch sang một bên đối lời thoại, Lý Bất Ngôn bị kích động đến nói chuyện với những diễn viên khác!

"Thân ái?" Đường Tuế Như chu môi, "Chắc chắn trong gia đình sẽ xưng hô như thế sao? Hình như tôi không có gọi chú Diệp như thế..."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play