Lý Hành Nhạc nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, ngón tay xoa nắn lòng bàn tay của cô, động tác hết sức dịu dàng.

Lý Bất Ngôn khó hiểu nhìn động tác của anh, bị đánh anh còn cười, không phải bị choáng váng chứ?

Đột nhiên, lòng bàn tay cô đau xót.

Ngón tay Lý Hành Nhạc đang xoa lòng bàn tay cô đột nhiên dùng sức, khuôn mặt tuấn tú vẫn cười nhẹ như cũ, "Đau không?"

Lý Bất Ngôn mím môi, quật cường không nói.

Cô nói đau sẽ thỏa mãn người đàn ông này!

Không cần!

"Hí..."

Lý Bất Ngôn vẫn là đau đến phát ra, mắt to nhìn anh, vành mắt xuất hiện nước mắt, môi cũng cắn đỏ.

Trong lòng Lý Hành Nhạc mềm nhũn, buông lỏng tay ra.

Nếu như cô không mang họ Lý, không phải là con gái của chú, anh có thể sẽ muốn đối xử với cô thật tốt.

Nhưng cố tình cô lại là con gái nhà họ Lý!



Anh ghét nhất là người của nhà họ Lý!

"Nghĩ kỹ, uống hay không?" Lý Hành Nhạc xuống giường, đứng ở bên giường, từ trên cao nhìn xuống cô.

Lý Bất Ngôn không muốn để ý đến anh, nhưng mà không để ý đến anh anh sẽ đợi mãi ở trong này.

Vì vậy cô chỉ có thể gật gật đầu.

Quản gia bưng canh gừng vào, Lý Bất Ngôn dựa ở đầu giường, lòng bàn tay bị anh bóp đỏ ửng lên.

Cô bưng canh gừng, từng ngụm lớn ừng ực uống hết.

Quản gia bưng chén rời đi.

Lý Hành Nhạc vẫn đứng ở bên giường, ánh mắt đó, giống như đang xem chừng cô.

Lý Bất Ngôn bị anh nhìn chằm chằm run lên.

Nhớ đến đêm đó tỉnh lại trong ngực của anh, trên người hiện đầy vết đỏ mập mờ, trong lòng cô bắt đầu rụt rè.

Cô từ từ co người lại, nằm trên giường, hai tay dưới chăn nắm lại thành quyền, toàn thân đều đề phòng.



Nếu như cô là một con nhím con, giờ phút nay nhất định là gai toàn thân sẽ dựng đứng lên.

"Vẫn không tự nhiên sao, nếu như em nghe lời, mở cửa uống canh gừng sẽ không có nhiều chuyện như thế!" Lý Hành Nhạc mờ ám nhìn chằm chằm cô, trong lòng không biết là cảm thấy tức giận hay là cảm thấy cô giận dỗi như thế thật đáng yêu.

"Em cũng không phải là trẻ con ba tuổi, không nghe hiểu tiếng người, chẳng lẽ em thích người khác ép buộc mình trước sau đó bi kịch phát hiện ra mình không thể phản được rồi mới ngoan ngoãn khuất phục sao?" Lý Hành Nhạc có chút cúi người, đến gần khuôn mặt của cô, lờ mờ có thể nhìn thấy hàng lông mi dài của cô bất an run rẩy.

Chậm chí là cái miệng nhõ nõn nà đang giật giật nhưng lại không nói ra nửa chữ.

"Như vậy em sẽ phải chịu thiệt thòi!" Bàn tay to lớn của Lý Hành Nhạc vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, từ từ dời xuống, lòng bàn tay phác họa lại khuôn mặt của cô, "Ngoan ngoãn nghe lời, được không?"

"Dựa vào cái gì tôi phải nghe lời anh? Anh coi tôi là cái gì? Anh và tôi không quen!" Hai tay Lý Bất Ngôn nắm chặt cổ tay của anh, từ từ đẩy ra khỏi khuôn mặt nhỏ nhắn của cô.

Lý Hành Nhạc xòe nắm ngón tay ra, xòe ra nắm lại, "Em muốn đánh nhau với anh? Đánh trên đất hay đánh trên giường?"

"Tôi mới không cần! Cầu xin anh đừng có tự kỷ như vậy nữa có được không?" Lý Bất Ngôn hất tay của anh ra, "Tôi đây sẽ không thích loại hoa hoa công tử như anh! Chờ sau này anh gặp được người con gái mình thích, anh sẽ hiểu được! Bây giờ nói với loại người như anh sẽ không hiểu được!"

"Đánh giá hoa hoa công tử này không sai, nhưng mà anh hoa hoa công tử như vậy, sẽ không chờ mong gặp được cái gì mà người con gái mình thích, chẵng lẽ em gặp rồi?" Lý Hành Nhạc thuận thế ngồi xuống bên giường, rất có tư thế người lớn nói chuyện với con cháu.

"Chuyện của tôi sao phải nói cho anh! Anh cũng chỉ là bạn bè của Diệp thủ trưởng mà thôi." Cô còn đang chờ mong một mối tình đầu tốt đẹp, nhưng cuộc sống lại bị một tên khốn khiếp như Lý Hành Nhạc chen vào!

Cô tức giận chứ!

"Ha ha, Tiểu Lý Tử, nếu như anh có hứng thú với em, em tốt nhất không nên có hứng thú với người đàn ông nào khác, anh sẽ giết hắn!" Lý Hành Nhạc nói xong đứng dậy, "Đi ngủ sớm một chút, xem ra đêm nay em cũng mệt mỏi rồi, bỏ qua cho em!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play