"Em xác định?" Lý Hành Nhạc cúi đầu tới gần khuôn mặt nhỏ nhắn của cô.

Lý Bất Ngôn nháy mắt lui về phía sau hai bước, "Anh đi ra ngoài! Em mới có thể yên tâm tắm rửa!"

"Nơi này là nhà của anh, nếu như anh muốn làm cái gì với em, em căn bản cũng không có cách nào khác!" Lý Hành Nhạc không để tâm quay người rời đi.

Anh cũng nên đi tắm rồi!

Lý Bất Ngôn nhìn anh rời đi, khóa trái cửa rồi mới chạy chậm vào phòng tắm.

Dòng nước ấm áp xối lên cơ thể, cảm giác thoải mái hơn rất nhiều.

Trong phòng không có đồ nữa, mà cả đồ nam cũng không có, chỉ có áo tắm.

Lý Bất Ngôn mặc áo tắm, may mắn túi của cô không thấm nước, điện thoại bên trong vẫn dùng được, nhưng mà mưa lớn như thế.

Cô cũng không dám gọi điện thoại cho Tuế Tuế, cũng không dám gọi điện thoại cho tài xế trong nhà, bằng không mẹ sẽ biết.

Cô chính là một bé ngoan, sẽ không xằng bậy với đàn ông bên ngoài!

Nhất là cái loại như Lý Hành Nhạc này. M! (câu chửi)

"Tiểu Lý Tử, em tắm xong chưa?" Ngoài cửa truyền đến tiếng đập cửa và tiếng của Lý Hành Nhạc.

"Chưa xong!"

"Vẫn chưa xong? Đã một tiếng rồi, em rớt xuống bồn tắm rồi hả? Đi ra uống canh gừng!"

Canh gừng? Trong nội tâm Lý Hành Nhạc cũng có lúc tốt như thế sao?

Nhất định là muốn đổi phương pháp bắt nạt cô!



Không thèm ra!

Cô nằm trên giường, buồn ngủ ngáp, "Em không uống, em mệt rồi, ngủ trước!"

"Em muốn anh phá cửa thì cứ việc ngủ." Lý Hành Nhạc mặc đồ ngủ đứng trước cửa phòng, lười biếng xoa xoa tóc, "Sự kiên nhẫn của anh có hạn!"

Lý Bất Ngôn dựa vào đầu giường, le lưỡi với cửa ra vào, sẽ không mở cửa, không mở.

Phá cửa cũng không phải của nhà cô!

Quan tâm anh cái khỉ gì!

Lý Bất Ngôn tiếp tục nằm trên giường, mấy phút sau chỉ nghe thấy tiếng nhảy lên cửa.

"Bùm!"

Tiếng bước chân đi đến.

Cô lập tức kéo chăn lên người mình, che chắn lại thật nghiêm chỉnh, dấu không có một khe hở.

Lý Hành Nhạc nhìn một cục nằm trên giường, thân hình cao lớn cũng lên giường, hai tay đè chặt, "Lý Bất Ngôn, lá gan của em lớn quá rồi, phải không?"

"Không có...em nói không uống! Anh làm người khác khó chịu!" Cô cảm giác hô hấp có chút khó khăn.

Hai cánh tay của anh vẫn luôn đè trên hai tay của cô, không thể động đậy.

Càng quá hơn là dường như anh đang ngồi ở trên người của cô.

Sức lực toàn toàn đè hết trên người cô.



"Ư ư ư...Anh tránh ra..." Giọng nói của Lý Bất Ngôn yếu ớt, bị phủ trong chăn hơi thở càng ngày càng yếu.

Lý Hành Nhạc từ đầu đến cuối đều thể hiện sự tức giận, hơi thở càng ngày càng gấp, "Em không phải rất lợi hai sao? Bây giờ lại trốn trong chăn làm rùa đen rút đầu rồi sao?"

"Ư.."

"Tránh ra.."

"Em sắp không thở được rồi..."

"Không thở được, Lý Bất Ngôn, đêm nay cho dù là em chết ở đây, em cảm thấy ai có thể làm gì được anh!" Hai tay Lý Hành Nhạc càng dùng sức đè xuống, "Đừng tưởng rằng có ai đó cho em chỗ dựa!"

Lý Bất Ngôn đột nhiên không nói gì, Lý Hành Nhạc nhíu mày, vén chăn lên.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé hồng hồng, mắt nhắm lại, không nhúc nhích, chỉ thở gấp.

Áo tắm đơn bạc, tư thế nằm nghiêng, cổ áo hoàn toàn mở ra, đôi chân dài trắng mịn như ẩn như hiện giữa áo tắm màu trắng, da thịt phiếm hồng, non nớt.

"Tiểu Lý Tử..." Lý Hành Nhạc cúi đầu sát vào khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, "Em xác định như thế này không phải là dụ dỗ anh phạm tội?"

Lý Bất Ngôn không muốn để ý đến anh, yết hầu chua xót.

Lý Hành Nhạc hoàn toàn là một tên biến thái, vô sỉ!

"Bốp!"

Lý Bất Ngôn đưa tay, dùng sức tát lên mặt Lý Hành Nhạc một cái.

Nhưng mà vì mắc mưa, lại vừa mới nhẫn nhịn một lúc lâu, sức lực vẫn là rất nhẹ, ở trên mặt anh một dấu đỏ cũng không có.

"Ha ha..." Lý Hành Nhạc nở nụ cười trầm thấp.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play