Dù chỉ mới mười lăm tuổi, Thẩm Yến cũng biết nói lời giữ lời, là một thiếu niên có năng lực hành động rất mạnh.

Cậu muốn tìm người nhà cho cô nên đã lập ra một loạt kế hoạch có thể áp dụng, hôm nay cậu thấy cửa nhà bên cạnh mở, liền vội vàng đi qua nhấn chuông cửa.

Một lúc sau có một người phụ nữ trung niên đi từ bên trong ra, mặc tạp dề, trong tay còn cầm khăn lau, thấy Thẩm Yến đứng ngoài cửa thì có hơi tò mò, “Bạn nhỏ, cháu tìm ai?”

Đối với phụ nữ trung niên thì có mười mấy tuổi cũng là bạn nhỏ.

Thẩm Yến nghe thấy xưng hô này, yên lặng mất mấy giây.

Cô bé chỉ có cậu mới nhìn thấy đứng bên cạnh cười sặc sụa, cười đến mức không quan tâm hình tượng của mình: “Trời ạ, thế mà bác ấy gọi cậu là bạn nhỏ, bác gái này đáng yêu quá đi mất. Bác ấy lâu lâu lại tới đây dọn dẹp, làm người rất có trách nhiệm, mấy góc khuất đều được bác ấy dọn sạch sẽ. Bác ấy thích hát bài nước Hồng Hồ sóng vỗ sóng, mình bảo này bác ấy hát hay lắm luôn, cuống họng cũng rất tốt, không làm ca sĩ hơi phí.”

Trên mặt Thẩm Yến không có biểu cảm gì, cậu nói với người phụ nữ trung niên nói: “Bác ơi, bác là chủ nhà này ạ? Lúc trước cháu chơi máy bay điều khiển, máy bay kia hết điện, có khả năng nó bị rơi lên ban công nhà bác rồi.”

Người phụ nữ trung niên cau mày, “Không có mà, bác quét dọn từ trong ra ngoài mà có thấy máy bay điều khiển nào đâu.”

Thẩm Yến thất vọng thở dài một hơi.

Bé gái bên cạnh hai tay ôm ngực, đánh giá kỹ năng diễn của cậu không chút khách sáo nào, “Thẩm Yến à Thẩm Yến, cảm xúc thất vọng này của cậu diễn sai rồi nha, giả quá, bên này đề nghị cậu diễn lại lần nữa.”

Biểu cảm Thẩm Yến cứng đờ: “...”

Người phụ nữ trung niên sợ mình sơ ý không chú ý kỹ, bà cũng biết người ở khu biệt thự này không phú thì quý, bà nghiêng người sang, nói với Thẩm Yến: “Nếu không, cháu tự vào tìm xem, có mấy chỗ bác không tìm được.”

Thẩm Yến chần chờ một giây, “Như vậy có tiện không ạ?”

“Có cái gì không tiện đâu. Vào đi.” Người phụ nữ trung niên lại hỏi, “Chắc cái máy bay điều khiển kia đắt lắm nhỉ, nên cháu mới đến tìm.”

Người phụ nữ trung niên chỉ thấy Thẩm Yến đi vào, mà không thấy bé gái xinh đẹp hoạt bát đi vào cùng cậu.

Cô bé dừng bước rồi chạy về phía xích đu trong sân, ngồi lên trên, trong mắt người ngoài cái xích đu chỉ hơi chuyển động, trong mắt Thẩm Yến lại là một cô gái đang ngồi chơi xích đu, không chỉ như vậy, cô còn cười rất vui vẻ, “Mình thích nhất cái xích đu này, lúc chưa biết cậu ngày nào mình cũng chơi tám trăm lần!”

Thẩm Yến cúi đầu che đi nụ cười trên mặt, có đôi khi cậu sẽ bị cô chọc cười, trong mắt người ngoài sẽ không thể nào hiểu nổi hành động của cậu...

Cậu đi theo người phụ nữ trung niên vào nhà.



“Đây là lần đầu tiên cậu đến đây nhỉ, mình rất thích cách trang trí ở chỗ này, chỉ là buổi tối chỉ có một mình mình ngủ ở đây, mình sợ.” Cô gái còn nói, “Không đúng, hiện tại mình có không phải người đâu, mình sợ cái gì chứ.”

Thẩm Yến nhẹ nhàng ho khan một tiếng, nhắc nhở cô gái đừng nói mấy câu trêu chọc cậu nữa.

Mặc dù cậu mới chỉ quen biết cô một thời gian, cũng biết cô ở bên cạnh, nhưng cậu chưa từng vào căn nhà này.

Cậu nhanh chóng nhìn thoáng qua căn nhà này, hết sức yên tĩnh, nhìn ra được có người thường xuyên đến quét dọn, chắc là bác gái lúc này dẫn cậu vào dọn. Trong phòng không có trang trí dư thừa nào, không nhìn thấy vết tích có người ở lại, càng giống một căn phòng mẫu được trang trí xa hoa.

Nơi này là nhà của cô, hoặc là nơi ở tạm thời của cô.

Cậu nghiêng về ý trước hơn, nghĩ tới đây, cậu làm bộ vô tình hỏi: “Bác ơi, nhà bác gọn gàng sạch sẽ thật đấy.”

Bác gái cười, “Sao mà bác mua được căn nhà đắt như này được, đây không phải nhà bác, bác chỉ tới quét dọn vệ sinh thôi.”

Vẻ ngoài Thẩm Yến đẹp trai, làm người lại lễ phép, là kiểu trẻ con rất được các bác gái thích.

“Nhà cháu ở ngay bên cạnh, hình như chưa từng thấy người nào ở nhà này.”

“Đừng nói cháu chưa từng gặp, đến cả nác  chưa từng gặp, chắc đã ra nước ngoài rồi.”

“Bác ơi, bác có số liên lạc của người ở nhà này không?” Thẩm Yến dừng một chút, “Trước đó bà nội cháu nói muốn mua nhà ở quanh đây.”

Bác gái lắc đầu, “Bọn bác có môi giới với công ty làm trung gian, không trực tiếp liên hệ với chủ nhà.”

Thẩm Yến ừ một tiếng, vẫn nói cám ơn.

Đường dây này cũng đứt đoạn. Nhưng không sao, cậu có thể dùng cách khác để tìm chủ nhà, chỉ là nếu như người nhà này thật sự ra nước ngoài thì có hơi phiền phức.

Thẩm Yến là đời thứ ba của nhà phú quý, lại là bảo bối nhỏ thiên tài, thật ra muốn điều tra một chuyện cũng không khó, cậu sai người bí mật đi điều tra chủ nhà bên cạnh là ai, không lâu sau đã tra ra người kia, chủ nhà của căn biệt thự kiểu Âu bên cạnh là Lạc Thiên Viễn.



Lạc Thiên Viễn...

Thẩm Yến không hề biết cái tên này, chưa từng nghe bố mẹ hay người nhà nhắc đến.

Cậu viết tên Lạc Thiên Viễn lên giấy, hỏi cô gái đang tập trung gặm cánh gà ở bên cạnh: “Cậu có biết cái tên Lạc Thiên Viễn này không?”

Cô ngẩng đầu lên, mờ mịt lắc đầu, “Ngay cả tên mình là gì mình còn không nhớ.”

“Người khác điều tra hộ mình, nguyên quán của Lạc Thiên Viễn ở Ninh Thành.” Thẩm Yến nói, “Mình đã nói với cậu là mình từng ở Ninh Thành mấy năm chưa? Cho nên, xem như quay lại chốn cũ đi, mình muốn quay lại Ninh Thành một chuyến, nói không chừng có thể giúp cậu điều tra được nhiều tin tức hơn, không biết đã có chuyện gì mà tư liệu liên quan tới Lạc Thiên Viễn lại không tra được bao nhiêu, mình chỉ có thể tự đi điều tra.”

Cô a một tiếng, “Như vậy sẽ phiền cậu lắm đấy? Cậu vì tìm xem người nhà của mình là ai mà phải bôn ba như vậy.”

Cô nhìn thấy, biết Thẩm Yến rất để ý chuyện của cô, cậu chỉ lạnh lùng bên ngoài thôi, thật ra cậu là người rất tình cảm.

Thẩm Yến than thở, “Ai bảo bây giờ cả thế giới chỉ có mình mình thấy cậu.”

Cậu muốn mặc kệ nhưng cô gái này lại quá đáng thương. Nếu đến cả cậu cũng mặc kệ cô thì còn ai quan tâm đến cô nữa?

Sau khi hai người quen biết, cậu nhìn ra được, nhất định lúc còn sống cô được người nhà bảo bọc rất kỹ, tốt bụng lại hoạt bát sáng sủa, cho dù hiện tại đã chết cũng vẫn mỗi ngày thật vui vẻ, giống như một mặt trời nhỏ. Cậu luôn cảm thấy, cô nên mãi mãi vui vẻ như vậy, nhất định có lý do gì đấy mà cậu mới trở thành người duy nhất nhìn thấy cô.

Cô gái nghiêng đầu, rất chân thành đưa tay ra chọc vào trán cậu.

Cho dù cô chạm vào cậu, cậu lại không cảm nhận được.

Cô nói: “Cảm ơn cậu, Thẩm Yến, hy vọng cậu sẽ học tập thật giỏi, mỗi ngày vui vẻ, người tốt cả đời bình an.”

Cậu sững sờ, trong mắt có nụ cười thản nhiên.



Thẩm Yến là con nhà người ta, khiến người trong nhà rất yên tâm, có lẽ do đã quen cậu chín chắn từ nhỏ, nên lúc mười lăm tuổi khi cậu đề xuất muốn về thăm Ninh Thành, ngoại trừ Thẩm Thanh Nhược hơi kinh ngạc lo nghĩ ra thì những người khác không có ai phản đối.

Người lớn không giống trẻ nhỏ, có lẽ Ninh Thành trong trí nhớ của Thẩm Thanh Nhược, ngoại trừ công việc làm không hết với áp lực sinh hoạt ra thì không còn gì đẹp. Người trong nhà bao gồm cả Thẩm Thanh Nhược đều nghĩ Thẩm Yến còn nhỏ, mà trong mắt trẻ nhỏ sẽ không có áp lực cuộc sống, có lẽ trong ký ức của cậu, Ninh Thành là nơi gắn liền với tuổi thơ của cậu.

Thẩm Yến cũng không đi một mình, có hai vệ sĩ giả làm chú của cậu đi cùng để bảo vệ cậu. Hiện tại giao thông thuận tiện hơn nhiều, mặc dù Ninh Thành không có sân bay, nhưng thành phố bên lại cạnh mới xây một cái, cách Ninh Thành chỉ có một giờ đi xe, lần này bọn họ lựa chọn đi máy bay. Lúc xếp hàng kiểm an, Thẩm Yến cố gắng giữ khoảng cách với vị khách phía trước.

Cô gái đứng trước Thẩm Yến, cười hì hì nói: “Không biết đây có phải lần đầu mình đi máy bay không. Mặc dù mình không cần mua vé máy bay, cũng không cần qua kiểm an, nhưng mà khi còn sống mình là người văn minh, sau khi chết cũng là ma văn minh, ma cũng phải xếp hàng, đúng không? Thẩm Yến, chỉ là sau khi lên máy bay sẽ không có chỗ cho mình ngồi... Cậu thật sự là phú nhị đại giàu nhất mà mình từng thấy đấy. Mấy người mình thấy trong tiểu thuyết, những phú nhị đại kia ngoại trừ hơi tí lại nói cô gái này, em thật thú vị ra, thì bọn họ đều có máy bay tư nhân! Thẩm Yến Thẩm Yến, máy bay tư nhân của cậu ở đâu thế?”

Thẩm Yến không thể nhịn được nữa, nếu như không phải nghĩ đến cô không cần đi học, từ tận sâu trong đáy lòng cậu chỉ muốn nói cô chuyện chính thì không làm, suốt ngày đi đọc mấy quyển tiểu thuyết vô vị!

Cái gì mà máy bay tư nhân, không có!



“Thẩm Yến, trong phần quỷ sinh(nhân sinh) còn lại của mình, liệu mình có được ngồi máy bay riêng của cậu không?” Cô gái quay đầu lại, đôi mắt to sáng long lanh, lúc cười lên còn lộ ra đôi má lúm, “Mình chưa từng thấy máy bay tư nhân bao giờ, chẳng lẽ nhà cậu không có sao, nhưng không phải cậu là Thẩm phương bắc sao?”

Lúc trước cô đọc nhiều tiểu thuyết như vậy, nam chính trong tiểu thuyết cao thì nắm mạch máu kinh tế toàn cầu, thấp thì cũng nắm giữ mạch máu kinh tế cả nước. Cô phân tích một lúc, tập đoàn Thịnh Viễn là số một số hai ở phương bắc, cho nên, chắc Thẩm Yến có thể được coi là người nắm giữ mạch máu kinh tế phía bắc, tên gọi tắt Thẩm phương bắc!

Nghe thấy xưng hô thế này, cuối cùng Thẩm Yến cũng nhìn về phía cô, dùng khẩu hình im lặng nói: “Yên lặng!”

Cô rất ồn ào, nhưng cậu nghĩ, chắc do ngoại trừ cậu không còn ai có thể nghe thấy, cho nên cô lấy hết những lời muốn nói với người khác nói với cậu.

Thẩm Yến đi đến Ninh Thành, Lạc Thư Nhan đi máy bay cũng có hậu di chứng, ngày thứ hai cô không muốn rời giường, chưa kể nắng bên ngoài quá gắt, nói không chừng cô sẽ bị đen đi. Lúc con gái không muốn làm một chuyện, luôn luôn có rất nhiều lý do, Thẩm Yến cũng lười vạch trần cô, làm ma rồi thì không thể đen đi.

Cô rất yếu ớt, qua khoảng thời gian ở chung này cậu đã nhìn ra.

Chắc hẳn khi còn sống được bố mẹ nâng niu nuôi dạy trong lòng bàn tay.

Thẩm Yến vừa lúc đi ngang qua tiểu học Ninh Thành, bảo tài xế dừng xe, cậu chỉ học một kỳ ở trường tiểu học Ninh Thành, không có nhiều ấn tượng với nơi này, nhưng nếu đã tới rồi thì nên đi xem thử. Không nghĩ tới cậu vừa tới trường học, lại gặp phải chủ nhiệm lớp lúc trước của cậu, càng không có nghĩ tới chính là, vậy mà chủ nhiệm lớp còn nhớ cậu.

Đã qua tám năm, sở dĩ chủ nhiệm lớp còn nhớ rõ Thẩm Yến là bởi vì thành tích của Thẩm Yến rất tốt, bình thường cũng không hay nói chuyện, luôn luôn trầm mặc ít nói, khi đó còn có người nói cậu là trẻ bị bệnh tự kỷ, cuối những năm 1990 không có mấy người hiểu bệnh tự kỷ lắm, nhưng anh là một nhà giáo có trách nhiệm, bình thường đều rất chú ý Thẩm Yến.

Chủ nhiệm lớp rất nhiệt tình, lúc anh dạy Thẩm Yến vẫn là người mới hơn hai mươi tuổi, hiện tại chỉ mới chớp mắt, con của anh đã sắp học tiểu học. Dưới lời mời nhiệt tình, Thẩm Yến đành phải đi theo chủ nhiệm lớp đến văn phòng.

Chủ nhiệm lớp mở ngăn kéo ra, muốn mời cậu ăn bánh kẹo ngon, ngay lúc cậu định từ chối, lại nghe thấy một giai điệu phát ra từ chiếc TV cũ trong văn phòng, cậu vô thức nhìn về phía chiếc TV, dường như đang phát lại một đoạn băng ghi hình, là một một nhóm bé gái đang múa.

“Năm nay hiệu trưởng muốn làm một cuốn hồi ký mười năm, phải biên tập lại tất cả video ca múa nhạc kịch của trường thành một.” Chủ nhiệm lớp giải thích một câu, anh nheo mắt cố gắng nhớ lại, “Tiểu Lưu, hình như đây là lớp tôi từng chủ nhiệm đúng không, hình như là nữ sinh của lớp hai”

“Trí nhớ của tôi không tốt như anh đâu.”

Thẩm Yến chuẩn bị di chuyển ánh mắt, đột nhiên ống kính dừng trước bé gái múa dẫn đầu thêm mấy giây, hô hấp của cậu ngưng lại, không nghĩ nhiều, hỏi: “Đó là ai ạ?”

Chủ nhiệm lớp nhìn qua, “Ai cơ?”

“Người múa đầu kia.” Thẩm Yến cố nén tâm trạng kích động, cố gắng bình tĩnh nói: “Em thấy hơi quen.”

Chủ nhiệm lớp thở dài một hơi, biểu cảm có hơi buồn bã, “Là Lạc Thư Nhan, thầy vẫn còn nhớ con bé, nữ sinh xinh đẹp hoạt bát như vậy, thật sự đáng tiếc.”

Lạc Thư Nhan? Lạc Thiên Viễn?

Khi chủ nhiệm lớp nhắc đến cái tên này, trong trí nhớ Thẩm Yến đột nhiên hiện lên một mảng bụi bặm.

Bảo sao cậu thấy hơi quen mắt, khi còn bé cậu đã từng gặp cô.

Sau khi lớn cô trừ gầy hơn trước nhiều ra thì ngũ quan không có thay đổi gì lớn.

Khi đó cậu không học cùng lớp với cô, sở dĩ cậu chú ý tới cô là vì trong một tuần đấy, mỗi ngày cậu đi học đều thấy cô đang mua khăn quàng đỏ ở cổng trường.

Cậu rất kinh ngạc, một tuần cô mua ít nhất bốn năm cái rồi đúng không?

Trừ cái đó ra, bọn họ chưa từng gặp nhau, à, không đúng, thi giữa kỳ cô đứng nhất lớp với cậu, thi cuối kỳ cô vẫn đứng nhất lớp với cậu, nhìn cái tên kia để cùng tên cậu trong bảng xếp hạng, cậu liền nhớ kỹ, hóa ra cô tên Lạc Thư Nhan.

Ngay lúc Thẩm Yến đang nhớ lại, giáo viên tên Tiểu Lưu nói một câu kéo cậu về hiện thực.

“Tội phạm giết người thật biến thái, sao có thể nhẫn tâm ra tay với một bé gái chỉ mới mười mấy tuổi như thế chứ?” Giáo viên Tiểu Lưu mắng, “Phán tử hình tôi còn thấy nhẹ, nên ngũ mã phanh thây, lăng trì xử tử, con gái nhà người ta còn nhỏ như vậy!”

Mấy giáo viên anh một lời tôi một câu, khiến Thẩm Yến biết rõ chân tướng sự việc.

Hóa ra là người quen gây án, nội ứng ngoại hợp với người ngoài bắt cóc Lạc Thư Nhan, Lạc Thư Nhan vô tình mất mạng trên đường chạy trốn.

Cậu cảm thấy nặng nề...

“Lúc trước tôi từng gặp cha của Lạc Thư Nhan, một người đẹp trai ngọc thụ lâm phong như vậy, mà lại sa sút tinh thần đến mức hành hạ bản thân không còn ra hình người.”

“Cái này cũng bình thường thôi, hai cha con sống nương tựa lẫn nhau, chỉ có một đứa con gái như vậy, con trai của người quen tôi không may chết đuối, trong nhà người thì điên, người thì mù, quá đáng thương.”

...

Thẩm Yến mang tâm trạng nặng nề rời khỏi trường tiểu học Ninh Thành.

Đến bây giờ, đã không cần đi điều tra Lạc Thiên Viễn, cậu đã biết mọi chuyện cần thiết.

Cậu trở lại phòng khách sạn, TV đang mở, chỉ thấy Lạc Thư Nhan nằm trên ghế salon, vừa uống coca vừa ăn khoai tây chiên, thấy cậu về cô lập tức chạy ra đón, vẫn không quên phàn nàn kịch bản phim truyền hình với cậu: “Mình tức quá đi mất! Người nhà của nam chính là một ổ cực phẩm, tất cả cực phẩm trên thế giới đều gộp vào đấy hết, không phải em gái nhỏ gây chuyện thì lại là mẹ chồng gây khó dễ, mình không muốn xem loại phim gia đình luân lý này nữa, thấy là đau đầu!”

Cô tức đến mức hận không thể xoay vòng tại chỗ.

Cậu lại nhìn cô với ánh mắt đau thương như thế.

Cô không kém hơn cậu bao tuổi, lúc các bạn học đồng trang lứa đang thấp thỏm vì sắp đón cuộc sống học sinh cấp ba, cuộc đời của cô lại vô tình bị nhấn nút tạm dừng.

Rõ ràng trước đó cậu không hề quen biết cô, rõ ràng bọn họ còn không phải người thân, nhưng giờ phút này, trong lòng cậu rất khó chịu.

Cậu đưa tay ra muốn chạm vào tóc cô, tay đưa ra được nửa chừng lại vội rụt lại.

Cậu chỉ thấp giọng nói: “Có muốn ăn bánh ngọt không, nghe nói kế bên này có một  tiệm bánh mở rất nhiều năm, có danh tiếng lâu năm.”

“Đương nhiên muốn!”

Thẩm Yến rời khỏi khách sạn, đi qua hai con đường, tới một tiệm bánh được trang trí khá phục cổ, nghe nói tiệm bánh này đã mở hai mươi năm. Cậu không nhịn được nghĩ, nhất định khi còn sống Lạc Thư Nhan đã từng ăn.

Bên trong tiệm bánh, nhân viên cửa hàng nhìn thiếu niên hơi gầy đang khom lưng chọn bánh ngọt trong tủ kính.

Lạc Thư Nhan không hề coi mình như người ngoài: “Mình muốn cái này, cái này, còn có cái này! Thẩm Yến, cậu là người tốt nhất luôn, mình chưa từng thấy người nào tốt hơn cậu cả, cho nên, mình có thể lấy thêm một phần trứng cuộn không, nhìn thơm và ngon quá...”

Thẩm Yến cũng chỉ đành bất đắc dĩ chọn những loại bánh ngọt cô muốn.

Trở lại khách sạn, Lạc Thư Nhan đắc ý ăn bánh ngọt, ăn một lúc cô lại nói: “Hương vị rất quen thuộc, luôn cảm thấy như mình từng ăn rồi. Ăn ngon thật!”

Thẩm Yến nhìn nàng ăn đến vui vẻ, cũng cười theo.

Cậu nghĩ, người khiến cô không buông tay, không chịu đi đầu thai kia chắc là ba ba Lạc Thiên Viễn của cô.

Tiếp theo cậu muốn điều tra xem Lạc Thiên Viễn ở đâu, cậu muốn dẫn Lạc Thư Nhan đến gặp ba ba của cô, nếu như Lạc Thiên Viễn vẫn ổn, có lẽ cô sẽ không còn tiếc nuối gì nữa, đúng không? Cô có thể đi đầu thai một lần nữa làm người.

Nhưng nếu vậy, có phải sau này cậu sẽ không gặp lại được cô nữa không...

Trong lòng Thẩm Yến có hơi buồn bực, nhưng cậu lựa chọn tự mình lừa mình, đợi cô rời đi, thế giới của cậu sẽ được yên bình trở lại, đúng, chính là như vậy!

– Tình hình gần đây của Lạc Thiên Viễn không hề dễ điều tra như thế.

Thẩm Yến cũng không biết anh đang ở đâu, đương nhiên không có cách nào mang theo Lạc Thư Nhan đến gặp ba ba cô, thế là cậu dẫn cô ra nước ngoài.

Lạc Thư Nhan thường xuyên tự trêu ghẹo bản thân cô như thư đồng, đi theo thiếu gia ra ngoài cầu học, dường như cô rất thích đặt biệt danh kỳ quặc cho người khác, có đôi khi gọi cậu Thẩm phương bắc, có đôi khi gọi cậu là thiếu gia, còn có lúc dứt khoát gọi cậu là Cầu Cầu.

Hai biệt danh trước Thẩm Yến còn có thể miễn cưỡng giả bộ như tai điếc, nhưng thiếu niên mười lăm tuổi không thể chịu nổi biệt danh Cầu Cầu!

“Vì sao lại gọi mình như vậy.” Sau khi Thẩm Yến không thể nhịn được nữa, cuối cùng hỏi.

Lạc Thư Nhan đang ngồi trên mặt bàn gặm táo, “Mình nghe bà nội cậu với dì giúp việc trong nhà cậu nói, năm đó mẹ cậu mang thai cậu giả chết mất tích, cha cậu là tổng tài bá đạo nhỉ, đây chính là kịch bản dẫn bóng(mang thai) bỏ trốn kinh điển nha, cho nên, cậu là bóng trong dẫn bóng bỏ trốn nha, gọi cậu là Cầu Cầu hoàn toàn chính xác luôn.”

Thẩm Yến: “...”

“Nghe lén là hành vi không đúng.” Cậu đành phải nghiêm giọng nói

“Mình không nghe lén nha! Còn lâu mình mới muốn nghe chuyện xưa của các bà các cô nhá.” Lạc Thư Nhan khó chịu nói, “Mình là người có lễ phép, hôm đấy cùng về nhà với cậu nên vô tình nghe thấy. Cậu không biết là bây giờ lỗ tai mình rất thính à, mình có thể nghe thấy người khác nói chuyện từ khoảng cách mười mét đấy, cậu nói xem đây có được tính là dị năng đặc biệt không?”

“Không biết.”

Hai người mới tới nước ngoài, Thẩm Yến nhất định phải thừa nhận, cậu không dũng cảm chín chắn như cậu tưởng, trước hoàn cảnh lạ lẫm cậu vẫn thấy thấp thỏm, may mà có Lạc Thư Nhan đi theo cậu, nếu không có lẽ cuộc sống của cậu sẽ càng buồn tẻ.

Mấy tháng sau, Thẩm Yến bỏ ra bao nhiêu công sức, cuối cùng cũng điều tra ra được tình hình gần đây của Lạc Thiên Viễn.

Xem như ngoài ý định, nhưng cũng trong dự đoán, Lạc Thiên Viễn không tốt lắm.

Trên thế giới không chuyện nào đau khổ hơn người đầu bạc tiễn người đầu xanh, huống chi, Lạc Thư Nhan còn là người thân duy nhất trên thế giới của Lạc Thiên Viễn, đứa con gái duy nhất. Lúc đầu quyết tâm trả thù cho co  gái có thể giúp anh chống đỡ một cuộc sống như người bình thường, đến khi anh trả thù tên tội phạm giết người phía sau thành công. Nếu như không phải bạn thân bên cạnh anh báo cảnh sát kịp thời, cảnh sát cũng nhanh chóng đến, có khả năng Lạc Thiên Viễn sẽ tự tay giải quyết tên tội phạm giết người kia.

Cuối cùng tên tội phạm giết người kia bị ngàn người chỉ trỏ, thân bại danh liệt, đồng thời hắn ta bị phán sẽ lãnh án tử hình sau hai năm ân xá.

Nhưng mà đối với một cha mà nói, cho dù hình phạt có nặng đến mức nào cũng khó mà xóa được sự đau buồn, tức giận trong lòng.

Lạc Thiên Viễn có quyền thế, anh thậm chí còn bí mật xây một phòng nghiên cứu thí nghiệm, muốn khiến con gái anh sống lại. Sao trên thes giới có thể có cách để người chết sống lại được, anh đã được định sẵn là sẽ thất bại, người được nhận nền giáo dục cao đẳng, người bình thường tỉnh táo lý trí lại có thể cố chấp đến mức này, có thể thấy anh cách ranh giới của sự điên cuồng không bao xa nữa.

Thẩm Yến nhận được tấm ảnh chụp người khác gửi tới, mấy tấm ảnh này phải khó khăn lắm mới chụp lại được, trong tấm ảnh Lạc Thiên Viễn gần như gầy trơ xương, gầy thoát tướng, biểu cảm hờ hững, nói là cái xác không hồn cũng không quá đáng. Không hề lạ, nếu anh cứ tiếp tục như vậy thì chỉ có một lần nữa tỉnh lại, hoặc là cách cái chết không xa.

Lạc Thiên Viễn như này khiến Thẩm Yến bắt đầu do dự, có nên đưa Lạc Thư Nhan đến gặp ông ấy không?

Nếu như cô thấy người mà cô không buông tay được biến thành như vậy, nhất định sẽ càng khó chịu hơn, đúng không?

Thẩm Yến nghĩ một lúc, đợi đến khi tình huống của Lạc Thiên Viễn tốt hơn một chút, rồi mới mang Lạc Thư Nhan tới gặp ông.

Lúc Thẩm Yến nhức đầu buồn phiền vì chuyện này, Lạc Thiên Viễn lại tìm thấy một lá thư trong ngăn kéo ở phòng làm việc*.

Râu ria anh mọc xồm xoàm, duỗi tay ra, đã gầy đến mức nổi gân xanh.

Trong lòng anh đã chết lặng, có lẽ đây là thư ai đấy viết để khuyên bảo anh.

Hiện tại Lạc Thiên Viễn đã không vui không buồn, tâm trạng như vùng nước đọng, duy chỉ có lúc nhớ đến con gái, sẽ khó chịu đến mức nhất định phải co quắp lại vào một góc khuất trong phòng mới kiềm chế được xúc động muốn đi theo con gái. Thật ra, anh thấy anh sống không còn ý nghĩa gì nữa, cái gọi là kiếm tiền, cái gọi là mộng tưởng, sau khi con gái rời đi chỉ như trò cười.

Sở dĩ anh còn kéo dài hơi tàn, là vì anh nhất định phả quan sát chặt chẽ  Vi Tuấn, một ngày Vi Tuấn chưa chết, anh sẽ không yên tâm.

Anh ra tay độc ác, sẽ không cho Vi Tuấn có bất cứ cơ hội nào kháng án thành công, nhưng tiền đề là anh phải còn sống, nếu như anh chết rồi thì ai đòi lại công bằng cho con gái anh đây?

Mở lá thư ra, khi nhìn thấy năm chữ “ba ba thân yêu” này, anh ngẩn ra trong chốc lát.

【 Ba ba thân yêu:

Chào ba ba. Nếu như lúc ba ba nhận được lá thư này mà con vẫn còn ổn, còn sống nhảy nhót tưng bừng thì ba ba cứ coi như con đang làm trò khùng điên đi, nội dung phía sau ba ba không cần đọc nữa, con sợ ba ba đọc hết rồi sẽ không nhịn được mà đánh gãy chân chó của con. Nếu như, nếu như con đã không có ở đây, cũng mong lúc ba ba đọc lá thư này sẽ nở nụ cười, nào, hãy đọc theo con, quả cà!

Lúc ba tuổi, ông bà nội yêu quý của con qua đời, khi đó con đã biết giữa người và người cuối cùng sẽ phải chia xa, có một ngày ba ba cũng sẽ rời khỏi con. Mỗi lần nghĩ đến khả năng này con sẽ rất rất khó chịu, hy vọng thời gian chậm một chút, chậm thêm một chút nữa, nhưng con không nghĩ tới, con sẽ rời đi trước ba ba.

Ba ba, ba ba không được đau lòng không muốn khổ sở, lúc nhỏ dù là khi con học lật người, là bò hay tập đi, ba ba sẽ luôn theo sau sợ con té ngã, lúc con đi nhà trẻ, ba ba cũng len lén ở bên ngoài nhìn con. Trước kia con từng nghe người ta nói quan hệ của con cái với bố mẹ là quan hệ dựa dẫm vào nhau, khi còn bé con cái dựa dẫm vào bố mẹ, bố mẹ già rồi sẽ bắt đầu dựa dẫm vào con cái. Hiện tại con đi trước một bước, con sẽ thích ứng với cuộc sống trên thiên đường trước, thăm dò rõ ràng quy tắc trên đấy, sẽ kiếm thật nhiều tiền mua nhà mua xe trên thiên đường, như vậy chờ đến khi ba ba đến là có thể hưởng phúc luôn rồi! Cho đến lúc đó con sẽ làm ‘ba ba’ của ba ba nha, hì hì.

Ba ba, nếu có một ngày con không có ở đây, cũng hi vọng ba ba có thể sống thật tốt, sống thật vui vẻ. Ba ba phải lưu lại nhiều ký ức đẹp về nhân gian hơn nữa, chờ đến khi chúng ta gặp nhau, mỗi ngày ba ba đều kể lại cho con nghe! Đúng rồi, cuối cùng nhắc lại ba ba một câu, con không còn là trẻ con nữa, con có thể biết khi nào ba ba nói dối hay nói thật, cho nên, nếu như đến lúc đấy ba ba có bịa ra chuyện gì, con nhất định sẽ biết nha.

Ba ba, con yêu ba ba! 】

Dường như trong khoảng thời gian này Lạc Thiên Viễn đã quên mất làm sao để khóc làm sao để cười, khi nhìn thấy phong thư này, lúc thì anh cười, lúc thì lại khóc, khi nhìn thấy câu nói cuối cùng, bả vai anh co rúm lại, phát ra tiếng khóc cực kỳ thảm thiết, nỗi đau không thể nguôi ngoai đối với một người cha khi mất đi đứa con gái của mình.

Buổi tối đó, anh chìm vào giấc ngủ khi toàn thân đã rã rời.

Trong mơ, anh nằm sấp trên mặt đất, nơi xa vang lên một giọng nói: “Ngươi vốn là đứa con của vận may, có thể có vô số tài phú, hạnh phúc, thành công mà vô số người mơ ước, tại sao người lại muốn từ bỏ?”

Anh lại lặp lại câu nói kia lần nữa: “Tôi chỉ cần con gái của tôi, tôi muốn con gái tôi còn sống...”

【 Mất hết gia tài, ngày sau tật bệnh quấn thân, năm mươi tuổi kết thúc tuổi thọ, vốn dĩ ngươi có thể sống đến chín mươi tuổi... Chỉ để đổi lại một cơ hội, có đáng giá không? 】

Anh kiên định nói: “Đáng giá.”

Sau khi tỉnh lại, Lạc Thiên Viễn nhớ tới giấc mơ kia, sâu trong lòng anh đã tin đấy là sự thật. Không bao lâu sau, dường như anh đã tỉnh lại, người xung quanh đều thở dài một hơi, nhưng chỉ có anh biết, anh đang chờ đợi đến năm năm mươi tuổi, chờ đợi được gặp lại con gái.



Gần đây Lạc Thư Nhan quen một người bạn mới, tên là Hall.

Hall cũng là một bé trai đáng thương, nghe cậu nói, từ khi cậu sinh ra đã mắc bệnh nặng bẩm sinh, từ khi bắt đầu có ký ức hầu như cậu chỉ ở bệnh viện, bố mẹ với bác sĩ đều nghĩ hết cách để có thể kéo dài tính mạng cho cậu, nhưng mà cậu vẫn ngừng hô hấp vào năm mười bảy tuổi.

Bây giờ cậu đang rất vui, bởi vì sau khi chết sẽ không cần chịu đau khổ của bệnh tật nữa, sở dĩ hiện tại vẫn chưa đi đầu thai, là bởi vì cậu muốn nhìn thấy em trai của cậu ra đời.

Sau khi cậu chết, cha mẹ của cậu quá đau khổ, vì di chuyển lực chú ý nên muốn sinh một đứa bé khác, mỗi lần ma ma cậu đi khám thai, cậu sẽ luôn đi theo, có một lần khám thai lúc nghe tim thai, cậu nghe thấy tiếng tim đập mạnh mẽ kia còn kích động hơn cả cha mẹ cậu.

Hall nói, chờ sau khi em trai ra đời, cậu sẽ đi đầu thai, hi vọng lần này có thể có một cơ thể tốt hơn, có thể nhảy nhảy nhót nhót, có thể cùng chơi bóng rổ, đá banh với rất nhiều đứa trẻ cùng tuổi khác.

Lạc Thư Nhan thấy Hall cũng rất đáng thương, cô đã trôi nổi ở đây lâu như vậy, ngoại trừ một số cô chú trung niên vẫn lo lắng về thị trường chứng khoán không chịu rời đi, thì cô không thể nhìn thấy những bạn nhỏ nào khác. Đại đa số người cho dù có chấp niệm, cuối cùng đều sẽ chậm rãi giảm đi rồi rời đi, thế giới này thật ra cũng không đáng sợ như trên phim kinh dị.

Ma không chịu rời đi sẽ nước giếng không phạm nước sông, dù sao khi còn sống chưa chắc đã chào hỏi nhau trên đường, chớ nói chi là chết cũng đã chết rồi, không cần thiết phải để ý mấy chi tiết xã giao.

Hall từ nhỏ đã lớn lên ở bệnh viện, không có bạn bè gì, nhìn thấy Lạc Thư Nhan là quấn lấy, Lạc Thư Nhan thì sao, nghĩ đến quỷ sinh cũng không thể làm cá ướp muối, đối thoại của cô với Thẩm Yến đều dùng tiếng Trung tiếng phổ thông, bạn bè ngoại quốc khác lại không thể thấy cô, chơi với Hall cô có thể luyện khẩu ngữ tiếng Anh nha! Làm người không thể cá ướp muối, làm quỷ đương nhiên cũng không thể cá ướp muối...

Lúc Thẩm Yến nghe thấy lý do này, tay đang rót nước cam dừng lại, nước cam trong cốc đổ đầy đến tràn ra ngoài cũng không kịp thời phát hiện.

“Chỉ thế? Chỉ thế thôi á?” Thẩm Yến muốn xem thử xem cả ngày trong đầu Lạc Thư Nhan đang nghĩ những gì, “Cậu còn học nói tiếng Anh, cậu học từ nao giờ thế?”

Lạc Thư Nhan chột dạ, “Học tốt ngoại ngữ, đi khắp thế giới sẽ không sợ nha.”

Thẩm Yến tức giận: “Bây giờ mà cậu phải sợ á? Cậu sợ cái gì?”

Lạc Thư Nhan đành phải nói thật, “Mặc dù Hall lớn lên ở bệnh viện, nhưng cậu ấy biết nhiều từ đơn hơn mình, đây là tiếng mẹ đẻ của cậu ấy, mình đi chơi với cậu ấy sẽ không bị lạc đâu.”

Thẩm Yến im lặng: “Chẳng lẽ cậu không biết không thể tùy tiện đi cùng người lạ sao, rất nguy hiểm.”

“A?” Lạc Thư Nhan im lặng, “Nguy hiểm cái gì, cậu ấy không chạm vào mình được, mình cũng không chạm vào cậu ấy được, không tể tùy tiện đi cùng người lạ chỉ áp dụng cho người với người thôi, giữa ma với ma đơn thuần lắm đấy nhá.”

Kém cỏi nhất xấu nhất chính là bọn họ bây giờ.

Lúc còn là người sẽ lo bị lừa tiền lừa sắc lừa gạt thận, thân là ma, tất cả mọi người đều không thể chạm vào đối phương, lừa cái quái gì?

Thẩm Yến yên lặng mấy giây.

Cậu biết Lạc Thư Nhan nói rất có lý.

“Cậu ta có thể lừa tình cảm của cậu.” Cuối cùng Thẩm Yến cũng nghĩ ra: “Đúng, cậu ta có thể lừa gạt tình cảm của cậu.”

Lạc Thư Nhan: “...”

“Tốt nhất cậu nên giữ khoảng cách với cậu ta đi, không phải mình phản đối cậu đi kết bạn, nhưng đầu tiên phải để mình biết rõ ràng nhân phẩm của cậu ta trước.” Thẩm Yến rất chân thành nói, “Cậu đừng để người ta lừa gạt tình cảm, thất tình thì mình không quan tâm cậu đâu.”

Lạc Thư Nhan nhón chân lên, muốn sờ trán của cậu, “Cậu không bị bệnh đấy chứ??”

Còn đi hỏi thăm nhân phẩm nhà người ta, Hall đã mất hai năm rồi còn đâu, nghe với chả ngóng cái gì, đi nghe ngóng với ai nha!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play