Từ sau khi Lạc Thư Nhan thấy được ba ba của cô, cô không còn dính mãi bên người Thẩm Yến nữa. Tuy ba ba cô không thể nhìn thấy cô hay giao tiếp với cô như Thẩm Yến, nhưng rõ ràng thời gian cô ở bên cạnh ba ba cô nhiều hơn. Có đôi khi cả tháng Thẩm Yến không thấy cô đâu, liên lạc giữa người với ma không tiện như người với người, một điện thoại một tin nhắn đã có thể liên hệ với đối phương, Thẩm Yến thường xuyên nghĩ Lạc Thư Nhan đã đầu thai làm người, mỗi lần rất lâu cô không xuất hiện, anh đều chuẩn bị sẵn tâm lí, sau đó cô lại đột nhiên xuất hiện.
Về sau nhiều lần hoan, Thẩm Yến cũng đã biết Lạc Thư Nhan vô lương tâm kia, chuyện có lương tâm nhất mà đời này cô làm chính là, nếu như cô muốn đi đầu thai, nhất định đến tạm biệt anh.
Thật ra đối với Thẩm Yến, Lạc Thư Nhan không còn tấp nập xuất hiện ở bên cạnh anh là một chuyện tốt.
Lạc Thư Nhan qua đời vào năm.cô mười lăm tuổi, cô mãi mãi giữ dáng vẻ mười lăm tuổi, mãi mãi trẻ như vậy, nhưng anh không giống, lúc đầu anh còn có thể không chút gánh nặng nào thích cô. Chờ khi anh đã hai mươi tuổi, nhìn những cặp đôi khác tay trong tay cùng nhau dạo phố, anh sẽ ngơ ngẩn, sẽ hâm mộ, sẽ buồn phiền, mà cô vẫn là bé gái mười lăm tuổi không hiểu chuyện gì, tuổi tác kém nhau như vậy khiến cái thích của anh dần trở nên khó chịu.
Lúc anh mười lăm tuổi, cô cũng mười lăm tuổi, anh có thể thích cô.
Lúc anh mười sáu tuổi, cô mười lăm tuổi, anh có thể thích cô.
Nhưng bây giờ anh đã hai mươi tuổi, cô vẫn mười lăm tuổi, có lẽ tương lai sau này khi anh hai mươi lăm tuổi, ba mươi lăm tuổi, bốn mươi tuổi lúc, cô vẫn chỉ mười lăm tuổi, thích như vậy khiến anh thấy quá nặng nề, cho dù toàn thế giới chỉ có một mình anh biết nhưng anh vẫn thấy đau khổ.
Anh chỉ có thể tự rũ bỏ tình cảm, coi cô như em gái, nhưng rong lòng anhại rõ ràng, anh với cô không có quan hệ máu mủ, anh cũng không có cô em gái này.
Thời gian Lạc Thư Nhan ở bên cạnh anh càng dài, anh sẽ nhắc nhở cô, muốn cô đi thăm thú thế giới bên ngoài, đi chăm ba ba cô.
Dường như cô có hơi đau lòng: “Cậu chê mình phiền sao?”
Anh lắc đầu, “Không phải, mình chỉ sợ cuộc sống của mình quá buồn tẻ, cậu sẽ cảm thấy nhàm chán.”
Một giây sau trời quang mây tạnh, cô cười hì hì, “Nào có đây, Thẩm Yến là người thứ hai mình thích trên thế giới này! Bây giờ không buông tay được trong lòng mình ngoại trừ ba ba còn có cậu nha!”
Anh nghe vậy, trong lòng vừa ấm áp vừa chua chát.
Đáng tiếc cô sẽ không bao giờ hiểu cảm giác này, cô sẽ mãi mãi là đứa trẻ mười lăm tuổi.
Nhưng may mà cô không hiểu, sẽ không cần phải đau khổ như vậy, nỗi đau sẽ không bị nhân đôi.
Từ mười lăm tuổi đến hai mươi tám hai mươi chín tuổi, Thẩm Yến liều mạng học tập, học tất cả mọi thứ anh có thể học, có báo kinh tế tài chính đưa tin gọi anh là tổng giám đốc Thẩm vạn năng. Trong mười mấy năm qua, anh học tất cả những thứ Lạc Thư Nhan thích, học xong lái máy bay trực thăng, học xong vẽ tranh, còn cùng cô xem rất nhiều buổi hòa nhạc, có một thời gian cô thích một ngôi sao, sở thích của anh cũng phát triển thành thiên văn học, cô đơn sao? Đương nhiên là không cô đơn, học được nhiều thứ như vậy, quãng đời còn lại mỗi kỹ năng của anh đều có bóng dáng của cô, đều trĩu nặng đầy hồi ức.
Ngày sinh nhật Lạc Thư Nhan, Thẩm Yến cắm hai mươi tám ngọn nến lên bánh ngọt.
Lạc Thư Nhan nhìn chằm chằm bánh ngọt, có hơi bất mãn, “Rõ ràng mình mới mười lăm tuổi nha, tại sao là hai mươi tám tuổi!”
Thẩm Yến nhìn khuôn mặt non nớt của cô, thu hồi ánh mắt, thấp giọng cười cười, không nói chuyện.
Nếu như có thể, nếu cô còn sống thì tốt biết bao.
Toàn thế giới đều nghĩ cô chết rồi, trong lòng anh, cô cũng cực kỳ hoạt bát.
Sau khi ăn xong bánh ngọt, Thẩm Yến đưa cô đi tham quan máy bay tư nhân của anh.
Thẩm Yến cũng không quá coi trọng vật chất, máy bay tư nhân này là một ngoại lệ, do anh dùng tiền kiếm được bằng chính năng lực của bản thân mua.
Anh lấy một tấm ảnh trong ví ra, kia là ảnh chụp ngày anh mặc đồng phục tốt nghiệp, giống như trên tấm ảnh chỉ có một mình anh, nhưng ngày ấy Lạc Thư Nhan vẫn luôn ở bên cạnh anh, lúc chụp ảnh cô cũng ở bên cạnh anh cười đùa.
Sau khi ngồi lên máy bay, Lạc Thư Nhan đi tới đi lui khắp nơi, sau mệt mỏi rồi, cùng ngồi ở ghế đầu với Thẩm Yến, cô quay đầu lại liếc anh một cái, sau đó mỉm cười: “Thẩm Yến, có chuyện mình muốn nói với cậu, có lẽ không lâu nữa mình sẽ rời đi.”
Sau khi nói xong, cô lo lắng nhìn anh.
Trong lòng Thẩm Yến hơi trầm xuống, cũng đã chuẩn bị tâm lý xong.
Cuối cùng cũng đã đến ngày này, cô đã ở bên cạnh anh hơn chục năm, đã rất lâu rồi.
“Thật sao?” Giọng Thẩm Yến bình tĩnh hỏi.
Mặt Lạc Thư Nhan lộ vẻ ưu thương khổ sở, “Ba ba mình... Ừm, sức khỏe của ông ấy không tốt lắm, mình nghe lén ông ấy nói chuyện với bác sĩ, bác sĩ nói tình hình của ông ấy không khả quan lắm, có lẽ sẽ xảy ra trong khoảng thời gian này thôi. Ông trời quá không công bằng với nhà mình, mình thì thôi đi, ba ba mình còn trẻ như vậy, vẫn còn chưa qua sinh nhật năm mươi tuổi, làm sao lại,…” Cô nghẹn ngào, cúi đầu che giấu nước mắt, “Ba ba mình đang ở quãng thời gian cuối cùng rồi, mình muốn ở cạnh ông ấy, chờ ông ấy... Mình cũng muốn đi, thật xin lỗi.”
Thẩm Yến kinh ngạc, sửng sốt, có thể là trải qua những năm này, anh đã có thể che giấu cảm xúc thật của mình rồi, cuối cùng cũng trở thành một người trưởng thành vững vàng cùng bầu bạn với cô, anh không thể khiến cô khó xử, đã giữ cô lại nhiều năm như vậy, không nên ích kỷ như thế. Cô nên có cuộc sống mới, có thể cảm nhận được nhiệt độ của ánh nắng trên làn da, có thể ngửi được hương hoa, có thể chạm vào người cô thích.
Giọng anh bình thản: “Cậu nên ở bên cạnh chăm sóc ba ba cậu. Không cần phải xin lỗi đâu, không phải chúng ta là bạn tốt sao?”
Lạc Thư Nhan vẫn không bỏ được, hai mắt cô đẫm lệ mông lung nhìn anh: “Mình sẽ đi thật đấy.”
Thẩm Yến khẽ giật mình, “Ừm.”
Lạc Thư Nhan đưa tay ra, dơ ngón út lên, “Nếu như có kiếp sau, chúng ta nhất định phải làm bạn tốt, loại bạn tốt nhất luôn, cùng nhau lớn lên, vĩnh viễn không xa rời nhau, cùng nhau học trung học cùng nhau thi đại học cùng nhau mặc đồng phục tốt nghiệp chụp ảnh tốt nghiệp, có được không?”
Ánh mắt Thẩm Yến trầm tĩnh xem cô, tia sáng có hơi ảm đạm, cô không nhìn thấy trong mắt anh đang ngấn nước mắt.
“Được.”
Đã hẹn, kiếp sau sẽ ở bên nhau vĩnh viễn, mãi mãi cũng không xa rời nhau.
Lạc Thư Nhan rời đi, Thẩm Yến không ngủ cả tối, ngồi trong phòng vẽ tranh, vẽ lại mấy bức chân dung Lạc Thư Nhan, có dáng vẻ khi cô cười, có bộ dạng khi cô đang thút thít, có dáng vẻ thỏa mãn sau khi ăn của cô, anh muốn cất kỹ những thứ này, nghe nói sau khi con người già đi ký ức sẽ thoái hóa. Anh sợ sau này sẽ quên mất bộ dạng cô ra sao, có những bức tranh này rồi cô sẽ sống mãi trong ký ức anh.
–
Lạc Thư Nhan vào phòng bệnh.
Không biết hộ sĩ đã đi đâu, trong phòng bệnh riêng, không khí chỉ có mùi thuốc sát trùng, bên giường bệnh có tiếng dụng cụ, Lạc Thư Nhan co quắp trên ghế sofa, ôm đầu gối, nghĩ đến quãng thời gian mấy năm ở cùng Thẩm Yến, càng nghĩ thì càng thấy khó chịu.
Lạc Thiên Viễn mơ mơ màng màng tỉnh lại, trong phòng bệnh không có người, người người đều nói khi con người tới đoạn cuối sẽ bắt đầu nhớ nhung quãng thời gian còn sống, anh lại ngược lại, tâm trạng anh mừng rỡ như điên, bởi vì cái này chứng minh cuối cùng anh đã kiếm được cơ hội cho con gái quay trở lại
Chỉ cần con gái anh có thể quay trở lại, cho dù có trả cái giá nào anh cũng bằng lòng, anh cũng cam tâm tình nguyện.
Ánh nắng trời chiều chiều vào qua ô cửa sổ, anh nhìn thấy con gái anh đang ngồi trên ghế sofa, tựa như đang ngẩn người, con bé vẫn giữ bộ dạng bé gái kia.
Lạc Thiên Viễn tưởng mình đang bị ảo giác, ánh mắt lom lom nhìn, gần như tham lam nhìn con bé.
Những năm gần đây, có lẽ con gái đang trách anh làm không đủ tốt nên chưa từng xuất hiện trong giấc mơ của anh, ngoại trừ album ảnh ra thì anh chưa từng nhìn thấy con gái.
Lạc Thư Nhan lấy lại tinh thần, nhìn về phía giường bệnh, không biết ba ba đã tỉnh từ lúc nào.
Cô nhanh chóng đứng dậy chạy vội qua, cô lo lắng đi vòng quanh giường bệnh, miệng còn đang lẩm bẩm, “A, chắc giờ hộ sĩ đang gọi video với cháu trai rồi, mình lại không bấm chuông này được, có phải là ba ba không thoải mái không, có phải là sẽ tiêm không, cha nuôi cũng có việc, dì lại đi nấu canh cho ba ba, làm sao bây giờ đây.”
Lúc này cô lại không thể giúp được chuyện gì!
Ba ba lại thích yên tĩnh, không cho đám cha nuôi mời quá nhiều hộ sĩ, vốn là mời bốn năm hộ sĩ đến thay phiên nhau chăm sóc ba ba, ở trong bệnh viện tốt nhất, nhưng ba ba chỉ giữ lại một hộ sĩ, hộ sĩ này là người Ninh Thành...
Cả đời ba ba làm không biết bao nhiêu chuyện tốt, ba ba từng giúp đỡ rất nhiều học sinh, có đôi khi cô thấy rất mâu thuẫn, một phương diện cảm thấy ông trời không công bằng, khiến ba ba còn trẻ như vậy mà đã bắt đầu đếm ngược sinh mạng, nhưng một phương diện khác cô cảm thấy người tốt sẽ có báo đáp, trong số những học sinh kia cũng có người rất lợi hại, bọn họ cực kỳ cảm kích ba ba, không làm gì sẽ đến thăm ba ba. Ngay cả cha nuôi* cũng cố gắng hết sức chăm sóc ba ba. Thế nhưng ba ba, thoạt nhìn vẫn rất cô đơn. (Cha nuôi của Thư Nhan là Tống Tiền Tiến)
Cô vẫn nghĩ ba ba sẽ kết hôn, cô cũng sẽ có em gái hoặc em trai, dù sao ba ba thích trẻ con như vậy, thế nhưng cô đợi vài chục năm, ở cạnh vài chục năm, ba ba vẫn không kết hôn với ai, chớ nói chi là sinh con. Lúc đầu cô còn không hiểu, có thể mười mấy năm qua, cô cũng đã hiểu, không phải ba ba thích trẻ con, mà là thích cô.
Lạc Thiên Viễn nhìn chằm chằm con gái.
Lạc Thư Nhan bắt đầu phát hiện cô đang đối mặt với ánh mắt của Lạc Thiên Viễn, cô kinh ngạc không thôi, vô thức hỏi: “Ba ba nhìn thấy con rồi?”
...
Lạc Thiên Viễn tưởng đấy là ảo giác của mình, lại không nghĩ rằng đời này anh còn có kỳ ngộ như vậy, lại còn có thể nhìn thấy con gái mình!
Giờ phút này, tâm trạng muốn chạm vào con gái đã chiến thắng cảm giác đau đớn, anh nhanh chóng ngồi dậy, đưa tay ra nhoài người về phía trước, nhưng không chạm vào được.
Lạc Thư Nhan lo lắng, ở bên cạnh dậm chân, nhưng cũng không chạm vào anh, “Ba ba!! Như vậy không được đậu, bây giờ con là ma á! Ba ba không chạm vào con được, ba ba làm vậy rất nguy hiểm, bác sĩ nói ba ba phải nằm im!! Ba ba, dừng lại!!”
Lạc Thiên Viễn giật mình, giọng anh vừa đau thương lại khàn khàn, “Ma?”
“Đúng vậy.” Giọng Lạc Thư Nhan nhẹ nhàng, “Con làm ma rất nhiều năm rồi, ba ba đừng sợ con, con sẽ không hại ba ba đâu!”
Không biết là bởi vì gặp được con gái quá vui mừng, vẫn là con bé như vậy khiến anh quá khó chấp nhận, vậy mà anh lại ngồi trên giường lệ rơi đầy mặt.
Lạc Thư Nhan ngồi xổm trước mặt anh, làm mặt quỷ, “Ba ba, ngại quá đi, mỗi lần ba ba khóc con đều nhìn thấy, ba ba cũng không dũng cảm, đừng khóc nha.”
Lạc Thiên Viễn đã dành tháng cuối cùng để ở bên con gái.
Một tháng này tựa như trộm được, tinh thần anh phấn chấn hơn, ngay cả bác sĩ cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, bởi vì làm bác sĩ nên ông có thể cảm nhận được sức sống của Lạc Thiên Viễn không nhiều, thậm chí, Lạc Thiên Viễn còn mong ngóng cái chết. Thế nhưng một ngày ngắn ngủi, tinh thần Lạc Thiên Viễn cực kỳ tốt, trên mặt lúc nào cũng có nụ cười tươi tắn.
Lạc Thư Nhan nói với Lạc Thiên Viễn rất nhiều rất nhiều chuyện.
Hai cha con đều có chuyện nói không hết.
Lạc Thư Nhan nhắc đến Thẩm Yến, “Cậu ấy vẫn luôn chăm sóc con, rất kỳ lạ là chỉ có mình cậu ấy nhìn thấy con, cậu ấy đối xử với con cực kỳ tốt, cho dù con muốn gì cậu ấy cũng cho con, buồn cười nhất là, lúc con làm bạn với một con ma khác cậu ấy còn lo lắng con bị con ma ấy lừa. Cậu ấy cực kỳ giỏi, biết lái máy bay trực thăng, mang theo con ra ngoài chơi, con đến rất nhiều nơi, gần như đi du lịch vòng quanh thế giới. Con biết rất nhiều ma, có tốt, cũng có không tốt, còn nhìn thấy rất nhiều nơi đẹp, ăn rất rất nhiều mỹ thực, mười mấy năm qua con sống rất vui vè, có đôi khi con sẽ ở bên ba ba, có đôi khi Thẩm Yến mang con đi chơi, không hề buồn chán chút nào, vui hơn lúc làm người nhiều. Con đi đâu cũng không cần vé vào cửa, nhưng mà, cho dù có đi đâu con cũng ngoan ngoãn xếp hàng, xưa nay chưa từng chen ngang!”
“Còn có còn có, con không quấy rầy cuộc sống riêng của thần tượng mà con thích, cho tới bây giờ con chưa từng lén đi nhìn anh ấy! Đương nhiên, Thẩm Yến cũng không cho phép con đi.”
“Nói tóm lại, con là một con ma cực kỳ lễ phép ngoan ngoãn nha.”
Lạc Thiên Viễn nở nụ cười, đưa tay ra muốn chạm vào đầu con bé, nhưng tay đưa ra một nửa lại ruth lại, ánh mắt của anh từ ái, “Ba ba biết, Thư Nhan vẫn luôn đứa trẻ ngoan nhất.”
“Con đã hẹn với cậu ấy, kiếp sau sẽ làm bạn thân nhất, sẽ ở bên cạnh nhau vĩnh viễn không chia xa.”
Mãi sau này, Lạc Thiên Viễn hỏi con bé, “Nếu như có lần sau, con có muốn tiếp tục làm con của ba ba không?”
Lúc hỏi vấn đề này, trong khóe mắt anh ngấn nước.
Anh nhìn thấy con gái như này, có vui vẻ, cũng có hối hận.
Khó có thể tưởng tượng nổi, mười mấy năm qua con gái đều ở bên cạnh anh như vậy, con bé vẫn không chịu đi chỉ vì không nỡ bỏ người cha vô trách nhiệm này.
Anh không dám nhìn con gái.
Lạc Thư Nhan lớn tiếng trả lời: “Con rất muốn!”
Nếu như có thể, cô muốn tiếp tục làm con gái của ba ba.
Rất nhiều rất nhiều chuyện cô đã không còn nhớ rõ, thế nhưng khi cô nhìn thấy ba ba, trong lòng đã cảm thấy rất thích rất vui vẻ.
Vấn đề này hoàn toàn không cần do dự, nếu như có thể, làm con gái của ba ba thêm lần nữa đi!
Ánh mắt Lạc Thiên Viễn rưng rưng, hai tay run rẩy, “Được.”
Ngay lúc tất cả mọi người nghĩ Lạc Thiên Viễn sẽ dần khá hơn, dù sao tinh thần của anh cũng tốt như vậy, tất cả đều đang tốt lên, đúng lúc này, ngay ngày sinh nhật năm mươi tuổi của anh, anh vĩnh viễn nhắm mắt lại. Thời điểm anh ra đi, không làm kinh động bất cứ người nào, trên mặt vẫn luôn mang theo nụ cười, cầm trong tay di vật của con gái anh.
Không có ai biết, lúc sinh mệnh của Lạc Thiên Viễn đang xói mòn từng chút một, Lạc Thư Nhan ngồi bên giường, càng không ngừng an ủi anh, “Ba ba, đừng sợ, đừng sợ, ba ba nhìn nè, Thư Nhan sẽ ở bên cạnh ba ba, sẽ ở bên cạnh ba ba mãi mãi.”
Lạc Thiên Viễn dần dần khép hai mắt lại.
Mấy ngày sau, vô số người đến lễ truy điệu của Lạc Thiên Viễn, có học sinh từng được Lạc Thiên Viễn giúp đỡ nay đã thành phóng viên nổi tiếng, phóng viên viết lại cuộc đời của anh, vì anh mà viết ra bài viết rất dài, câu cuối cùng viết như này: 【 Cả đời hướng thiện, trợ giúp vô số người, chiếu sáng con đường phía trước cho vô số người, có.lẽ bây giờ thầy ấy rất vui, tôi nghĩ thầy ấy đã được đoàn tụ với con gái mà thầy thương nhất, mong kiếp sau hai người sẽ trôi chảy, hạnh phúc an khang! 】
–
Lạc Thiên Viễn lúc hai mươi sáu tuổi mỗi ngày đều sẽ đạp xe đạp từ công ty về nhà.
Trong giỏ xe của anh có bánh ngọt mà con gái anh thích nhât.
Đang vào lúc giao thoa giữa xuân với hạ, khí hậu Ninh Thành rất dễ chịu, Lạc Thiên Viễn đạp xe, bỗng phát hiện chiếc lốp không biết đã bị thủng từ lúc nào, anh dừng xe ngồi xổm xuống xem kỹ chiếc lốp, sau khi nghiên cứu được một lúc vẫn cảm thấy kỳ quái, dọc theo con đường này không có đá cũng không có đinh, đang yên đang lành sao lốp lại thủng, lốp này mới thay chưa được bao lâu, không thể nào!
Anh ngồi thẳng lên, vịn xe đạp, nghĩ đến gần đây có một hàng sửa xe đạp.
Khi trước anh không hay đến cửa hàng kia, dù sao cũng cách nhà anh khá xa, lúc trước anh cũng chỉ nghe Tống Tiền Tiến nhắc đến, ôm thái độ muốn thử một chút. Anh đẩy xe lượn quanh một con hẻm nhỏ, lại loáng thoáng nghe được có tiếng người đang kêu cứu, anh ngừng lại, vểnh tai nghe cẩn thận, sau khi xác định không nghe lầm thì dừng xe ở một bên. Anh chạy về phía tiếng kêu, đi đến trước một căn nhà cũ, cửa cổng không đóng, anh chỉ do dự hai giây đã tiến vào, thấy một người đàn ông trẻ đang ôm một người phụ nữ, người phụ nữ đang kêu cứu, anh không chút suy nghĩ đã đánh ngã người đàn ông trẻ tuổi kia xuống đất, người phụ nữ vẫn còn đang hoảng loạn, tóc rối bù xù, lại rất kiên cường không khóc.
Ngay lúc anh cứu người phụ nữ này, nghe thấy tiếng vang, quay đầu thấy một bé trai mặc quần áo cộc cầm cây gậy dài trong tay, đứng tại cửa ra vào nhìn anh, dường như bé trai kia bị dọa sợ, cây gậy dài trong tay rơi xuống đất.
Nửa tháng sau, sau khi Lạc Thiên Viễn về nhà nói với Lạc Thư Nhan: “Thư Nhan, ba ba muốn cho môt cô thuê căn phòng bên cạnh, cô kia sống với con trai, con trai cô ấy gần bằng tuổi con đấy. Trước đó bọn họ ở một khu nhà trọ sắp bị phá bỏ, người rất hỗn loạn, gian phòng bên cạnh lại để trống lâu rồi, con thấy cho họ thuê có được không?”
Lạc Thư Nhan không nghĩ nhiều như vậy, ăn kem ốc quế, không ngẩng đầu, “Được ạ.”
Vài ngày sau, khách trọ ở bên cạnh tới, Lạc Thư Nhan đứng tại cửa, cô gái trẻ xinh đẹp kia gật đầu cười cười với cô, cô lại thấy phía sau cô ấy có một bé trai đi theo sau, trong tay bé trai ôm ba lô, trầm mặc lại hướng nội.
Lạc Thư Nhan biết từ chỗ ba ba, cô kia tên Thẩm Thanh Nhược, bé trai tên Thẩm Yến.
Cô nở nụ cười nhẹ với Thẩm Yến, lộ ra đôi lúm đồng tiền đáng yêu.
Buổi chiều mùa hè hôm nay vẫn như bình thường như mọi khi.
Duy nhất không bình thường chính là, một bé gái tên Lạc Thư Nhan gặp một bé trai tên Thẩm Yến.
*
Tác giả có lời muốn nói:
Đây đã là bộ truyện hoàn chỉnh rồi~
Rất cảm ơn mọi người đã ủng hộ tôi suốt quãng đường này, có duyên chúng ta sẽ gặp lại!
Mỗi ngày vui vẻ vịt ~
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT