Năm bảy tuổi, cậu với ma ma được ba ba tìm thấy ở Ninh Thành rồi đưa về Bắc Kinh. Trong vòng một đêm, cậu từ con hoang không cha trong miệng người khác biến thành người thừa kế tương lai của nhà họ Lục, cuộc sống của cậu cũng không hạnh phúc hơn trước là bao. Thật ra từ mấy năm trước cậu đã bắt đầu nghi ngờ, có lẽ do khi còn bé quá thiếu thốn tình thương của cha, nên lúc ba ba xuất hiện cậu cũng không hỏi ma ma năm đó xảy ra chuyện gì, mà đã hoàn toàn chấp nhận ba ba, thậm chí còn có thể giúp đỡ ba ba theo đuổi ma ma một lần nữa.
Bây giờ lại nghĩ lại chuyện những năm đó, kiểu gì cậu cũng sẽ cảm thấy đấy không phải do cậu làm.
Tám năm ở Bắc Kinh, đương nhiên quãng thời gian trôi qua nhẹ nhõm hơn trước rất nhiều, ma ma cậu không cần phải vì nuôi cậu mà làm mấy công việc cùng lúc, không cần tiếp tục khổ cực như vậy, bây giờ nhìn lấy ma ma không cần lo lắng sinh hoạt ra sao, tình cảm với ba ba rất tốt, cậu lại nghĩ chuyện khi ấy cậu làm là đúng, nhưng bây giờ lớn lên rồi cậu lại không tiếp tục tán thành hành vi khi ấy nữa.
Từ Ninh Thành trở lại Bắc Kinh, lúc ấy tiểu học có một kỳ thi, cậu đi thi, lãnh đạo trường học nói trình độ của cậu có thể trực tiếp nhảy lớp lên học lớp bốn. Dường như tám năm này trôi qua trong chớp mắt, nhanh đến mức cậu cảm thấy đây chỉ là một giấc mơ, sau khi tỉnh giấc cậu với ma ma vẫn trải qua gian khổ ở Ninh Thành nhưng lại sống cuộc sống yên tĩnh.
Bây giờ cậu ra ngoài còn có tài xế riêng với vệ sĩ, hôm nay cậu về nhà cũ ăn cơm, nghe ông bà nội kể chuyện xưa, cuối cùng đến khi buồn ngủ, lúc này cậu mới đứng dậy chuẩn bị trở về nhà. Trước khi đi, cậu dừng lại một lúc, nói với dì giúp việc ở nhà cũ: “Hôm nay còn bánh chuối phô mai không ạ?”
Dì giúp việc vội vàng trả lời: “Có có, ngoại trừ bánh chuối phô mai, còn có bánh ngọt, bánh ngọt ngàn tầng có vị sầu riêng với vị xoài. Cậu chủ có muốn ăn cái này không?”
Cái này khiến dì giúp việc rất kinh ngạc.
Ai cũng biết, cậu chủ nhỏ quý giá của nhà họ Lục không thích đồ ngọt.
Trong nhà có đầu bếp chuyên làm bánh là bởi vì Lục phu nhân thích.
Bây giờ cậu chủ nhỏ chủ động hỏi bánh chuối phô mai, chẳng lẽ là cậu muốn ăn?
Thẩm Yến không trả lời thẳng vấn đề này, mà nói: “Mỗi loại gói cho cháu một cái đi, phiền quá.”
Dì giúp việc đồng ý, một lúc sau đã có mấy phần bánh ngọt được đóng gói kỹ càng.
Thẩm Yến cầm mấy phần bánh ngọt này lên xe.
Khẩu vị của người khó thay đổi, đương nhiên cậu vẫn không thích mấy loại bánh ngọt ngấy này, nhưng có người thích.
Thẩm Yến ở cùng với bố mẹ trong phòng cưới lúc trẻ của hai người, phong cảnh chỗ đấy rất đẹp, nghe nói bà nội hy vọng một nhà ba người bọn họ về nhà cũ ở, nhưng lại bị ba ba cậu từ chối, mấy năm này mẹ cậu rất ít khi về nhà cũ, rất ít khi liên hệ với bà nội.
Cậu bảo lái xe dừng xe cách cửa nhà một khoảng.
Mặc dù tài xế thắc mắc hành động của cậu, nhưng cũng không nói gì, tài xế im lặng đi sau lưng cậu như ốc sên.
Đi vài bước, cậu dừng bước trước cửa căn biệt thự bên cạnh, cậu dừng lại bấm chuông cửa.
Lái xe quay cửa kính xe xuống nhắc nhở cậu: “Nhà này không có người ở, căn nhà này vẫn luôn bỏ không.”
Thẩm Yến ừ một tiếng, rũ mắt, nhìn bánh ngọt đã đóng gói kỹ càng: “Tôi đến xem nhà thôi.”
Lái xe cũng không nghĩ nhiều, Thẩm Yến chỉ dừng lại mấy bước rồi tiếp tục đi về phía nhà mình, cậu đến nhà, lái xe rời đi.
Mẹ cậu không thích trong nhà có quá nhiều người, thế là mỗi ngày ngoại trừ dì giúp việc đến dọn dẹp theo giờ đã hẹn trước ra thì trong nhà không còn người nào khác. Hôm nay cha cậu muốn dẫn mẹ cậu đi xem một buổi hội âm nhạc, vốn dĩ muốn dẫn cậu theo nhưng cậu không muốn đi cùng, mà lại về nhà cũ ăn cơm, người trong nhà đều biết cậu thích yên tĩnh, càng muốn ở nhà đọc sách một mình hơn.
Cậu ngồi trong phòng làm việc, lẳng lặng chờ người thích ăn bánh ngọt kia tới.
Không bao lâu sau, có tiếng động rất nhỏ vang lên, ngoại trừ cậu ra thì cả thế giới này không ai nghe thấy tiếng đập cửa này.
Cậu đứng dậy đi về phía tiếng gõ cửa, một cô bé mặc váy liền thân xuất hiện ngoài cửa ra vào.
Cô nhìn Thẩm Yến, vui vẻ nói: “Lúc nãy mình đang ngủ, nghe thấy cậu bấm chuông cửa, tìm mình làm gì thế?”
Thẩm Yến nghiêng người sang, ra hiệu cho cô đi vào, chỉ chỉ trên mặt bàn, trên mặt có ý cười muốn giấu đi nhưng lại không giấu nổi: “Bà nội bắt mình phải mang về, có bánh ngọt phô mai, có bánh ngàn tầng, cậu biết mình không ăn đồ ngọt mà, cậu có ăn không?”
“Đương nhiên muốn ăn!” Như đã quen thuộc, cô chạy tới, ngồi trên ghế, mở những hộp giấy kia ra, chỉ thấy trong hộp chứa đầy bánh ngọt hấp dẫn, cô hít sâu một hơi, “Mình rất thích ăn cái này, trước kia…Ừm, trước kia…”
Nói đến đây, cô tạm ngừng.
Thẩm Yến thở dài một hơi, ngồi xuống bên cạnh, “Không nhớ được thì thôi, đừng tự miễn cưỡng bản thân. Khoảng thời gian này mình sẽ giúp cậu nghĩ cách, giúp cậu tìm hiểu thử.”
Cậu quen cô vào mấy tháng trước.
Toàn thế giới chỉ có mình cậu mới có thể thấy cô.
Cậu còn nhớ rõ đêm hôm đó, cậu ra ngoài tản bộ, nghe thấy có người đang khóc nên đi tới, thấy là một cô bé mới hỏi vài câu, cô ngẩng đầu lên, trên mặt còn vương nước mắt, ngơ ngác hỏi cậu: “Cậu nhìn thấy mình à? Cậu thật sự nhìn thấy mình sao?!”
Chỉ có cậu nhìn thấy cô, thế là cô bắt đầu ỷ lại vào cậu.
Cô rất ồn ào, luôn luôn líu ríu ghé nói không ngừng bên tai cậu, mà cậu, mặc dù không kiên nhẫn, thế nhưng dần dần không thể nào từ chối nổi cô.
Cô quá đáng thương.
Những người khác không nhìn thấy cô, cô có nói chuyện người khác cũng không nghe thấy, cậu nhận ra cô là một người hoạt bát hướng ngoại vui vẻ. Nếu như không có người nào đáp lại nụ cười của cô, không có ai để ý đến cô, chắc chắn cô sẽ càng ngày càng thêm trầm mặc, rất kỳ quái, rõ ràng cậu thờ ơ với rất nhiều rất nhiều người rất nhiều chuyện, lựa chọn làm một lần người tốt.
Cô nghe theo cậu, không tiếp tục làm khó mình nữa, bắt đầu chuyên tâm hưởng dụng mỹ thực, đại khái đồ ngọt thật sự giúp một phần lớp tâm trạng trở nên hạnh phúc, cô thỏa mãn không thôi, dáng vẻ như không có bất cứ chuyện gì khiến cô phiền lòng.
Thẩm Yến thấy cô vui vẻ ăn bánh, cậu hỏi một vấn đề mà từ rất lâu cậu đã muốn hỏi, “Sao cậu vẫn chưa đi đầu thai, hoặc là chỗ các cậu không có thứ như đầu thai à?”
Cậu biết, cô cũng nói với cậu, có lẽ cô là một con ma.
Một con ma đã quên đi chuyện khi trước.
Rất kỳ quái là chỉ có mình cậu nhìn cậu nhìn thấy con ma này, cũng coi như may mắn, nếu không khắp nơi sẽ tràn ngập nguy hiểm.
Nếu là ma, vì sao vẫn chưa đi đầu thai?
Cô lại đắc ý ăn một miếng bánh ngọt, nghiêm túc nói: “Trong lòng mình vẫn còn người chưa thể buông bỏ.”
Cậu hỏi: “Ai vậy?”
Cô đáp: “Quên mất rồi, nhưng mình biết mình có người chưa thể buông tay được, cho nên mình không muốn rời đi, một ngày nào đó mình sẽ nghĩ ra. Chắc là người nhà của mình nhỉ, ví dụ như ba ba ma ma.”
Trong lòng cậu có hơi nhói, cậu rất it xót thương cho người nào, nhưng nhìn thấy dáng vẻ không lo không nghĩ, không tim không phổi của cô, lại ngẫm lại bộ dạng cô mới có mười bốn mười lăm tuổi đã qua đời, cậu thấy hơi khó chịu.
Trong lòng cô còn có người cô chưa thể buông tay, cô còn có chấp niệm, cho nên cho dù đã quên đi mọi chuyện cần thiết, cô vẫn không chịu đi, vẫn tiếp tục chờ đợi ở thế giới mà không ai nhìn thấy cô, không ai nghe thấy cô.
“Chờ khi mình nhớ lại, mình sẽ đến gặp người mà mình không thể buông tay kia, chờ khi gặp được rồi, có lẽ mình sẽ rời đi.”
Đề tài này có hơi nặng nề, Thẩm Yến không muốn nói tiếp, chủ động chuyển lực chú ý của cô đi: “Mình sắp đi học đại học sao.”
Quả nhiên cô quan tâm hỏi: “Đại học Thanh Hoa à? Thành tích cậu tốt như vậy, nhất định sẽ học đại học Thanh Hoa nhỉ?”
Thẩm Yến lắc đầu, “Không phải đại học Thanh Hoa, người nhà muốn cho mình đi du học, hai năm nay mình đang chuẩn bị cho việc đi du học, với mình thì học ở đâu cũng giống nhau.”
“A, nước ngoài á?” Cô không nuốt nổi bánh ngọt thơm ngon này nữa, cô lo lắng nhìn cậu, “Cậu còn nhỏ vậy mà đã đi du học rồi á?”
Thẩm Yến cường điệu một câu, “Mình còn lớn hơn cậu đấy”
Cô lẩm bẩm, “Vậy vẫn chưa thành niên mà, sao người nhà cậu lại nghĩ thế chứ.”
Cô che chở cho cậu như vậy, khiến cậu cảm thấy ấm áp, “Mình không đi một mình, cha mẹ mình sẽ thường xuyên sang thăm mình, sau đó trong nhà sẽ sắp xếp hai dì giúp việc chăm sóc sinh hoạt thường ngày của mình, cho nên mình không hề đi một mình.”
“Thế mà còn không phải một mình á, cha mẹ cậu lại không ở đấy với cậu, dì giúp việc cũng chỉ chăm sóc chuyện quần áo ăn cơm của cậu.”
“Cậu nói vậy cũng đúng.”
Thẩm Yến trưởng thành hơn bạn cùng tuổi nhiều, có lẽ đứa trẻ khác thấy ra nước ngoài sẽ cảm thấy hưng phấn hay lo lắng, nhưng cậu không có, từ đầu tới cuối cậu đều rất bình tĩnh, không biểu hiện ra chút sợ hãi nào.
Vẻ mặt cô lo lắng nhìn cậu, sau lại không biết nhớ tới cái gì, cô lại vỗ vỗ ngực, hùng hồn tuyên bố, “Cậu đừng sợ, mình đi cùng với cậu, dù sao hiện tại người khác không thể nhìn thấy mình, mình đi đâu cũng được, cậu đi học thì mình ra ngoài đi bộ một chút, chẳng qua mình không biết đường ở nước ngoài nên cần cậu dẫn đi một lần, mình phải nhớ kỹ, nếu cậu không có lớp thì chúng ta sẽ chơi cùng nhau. Thật ra mình có thể làm rất nhiều việc cho cậu, cậu đừng coi thường mình nha, ví dụ như, cậu muốn biết ai nói xấu sau lưng cậu, mình sẽ đi nghe lén giúp cậu!”
Thẩm Yến bật cười, “Cậu không đề phòng mình à, còn muốn ra nước ngoài với mình, không sợ mình là người xấu sao?”
Cô làm vẻ mặt không tin lắc đầu, “Thật sự cậu học tập đến ngớ ngẩn rồi, lại còn đề phòng cậu, mình phải đề phòng gì cơ? Cậu thấy rõ ràng, cậu là người, mình là ma, cậu mới phải đề phòng mình mới đúng chứ?”
Cô đã chết rồi còn đâu.
Kết quả xấu nhất là cái này, cô thì sợ gì chứ, mà cô tin Thẩm Yến không phải người xấu, Thẩm Yến đối xử tốt với cô nhất, thường xuyên mua đồ ăn ngon cho cô.
Cô thật đáng thương, ma không cần ăn đồ ăn, cũng sẽ không đói, thế nhưng cô thèm, cô muốn ăn đồ ăn bên ngoài nhưng không ăn được, chỉ có Thẩm Yến mua cho cô hay cho cô, thì cô mới có thể ăn được.
Cho nên, Thẩm Yến là ân nhân lớn của cô, cũng là người tốt nhất nhất trên đời này!
Thẩm Yến nhìn cô cười, thật ra những đứa trẻ giống cậu, xuất thân từ gia đình như vậy, hầu như tất cả đều muốn xuất ngoại du học, có người mới mười mấy tuổi đã ra nước ngoài cũng không phải chuyện lạ lùng gì, chỉ là cậu nhất định phải thừa nhận, dường như nghe cô nói vậy tâm trạng cậu tốt hơn một chút.
Thấy cậu vui vẻ, cô lại bắt đầu ăn bánh ngọt, vừa ăn vừa thỏa mãn lại đắc ý nói: “Bánh ngọt này ăn ngon thật đấy, hiện tại thật sự quá tốt, cậu xem này bây giờ dù mình có ăn bao nhiêu cũng không mập, cuối cùng cũng không cần lo lắng vì cân nặng nữa!”
Cô là ma, vốn không thể ăn đồ ăn của con người, bây giờ coi như ông trời mở bàn tay vàng cho cô, để cô còn có thể ăn được nhiều đồ ăn ngon như vậy, chỉ là khi ăn hết sẽ không có cảm giác no bụng, cân nặng cũng không có gì thay đổi, đây là tin đáng mừng đấy!
Thẩm Yến cười, “Có ngốc không kìa.”
Cậu nhìn Lạc Thư Nhan ăn ngon như vậy, còn vui hơn gấp mấy lần bản thân được ăn đồ ăn ngon, cậu nhìn chằm chằm gò má của cô, càng xem lại càng cảm thấy, có phải cậu đã từng gặp cô ở đâu rồi không, mà cậu lại không nhớ ra không?
Cô không nhớ gì, nhưng cậu có thể giúp cô tìm gia đình, có thể trước khi cô nhớ ra, cậu có thể tìm được người khiến cô không muốn đầu thai.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT