Edit & Beta : Đòe

Ôm chặt lấy ngực.

".... Ninh tổng ngài... Ngài hiện tại có muốn tới bệnh viện kiểm tra không ạ?" Thuộc hạ căng thẳng đến mức không nói được mạch lạc, chỉ thấy cánh môi mỏng của Ninh Tu Viễn dính đầy máu trông rất thảm.

Ninh Tu Viễn ước chừng không nghe rõ người kia đang nói gì, ngây người nhìn vết máu trên mu bàn tay.

....Vậy là.....

Quả nhiên, hắn không thể hoàn toàn quên được Kiều Nguyên, chứ đừng nói đến việc tìm người khác rồi để Ninh Mặc nhận người đó làm mẹ.

Người ta sống, sẽ biết đường mà chừa cho mình một bậc thang, biết đâu sau này cần đến nó, Ninh Tu Viễn rất căm ghét bản thân trong quá khứ, nhưng cho dù hiện tại có tốt đến đâu, quả thật là hắn đã làm nhiều chuyện xấu trong quá khứ.

Dù thay đổi thế nào, hắn cũng không thể xé bỏ cái nhãn mác xấu xa này.

Hắn muốn gặp Kiều Nguyên, suy nghĩ hắn bắt đầu len lói điên cuồng như cỏ dại trồi lên...không thể gặp em ấy.

Kiều Nguyên trước kia rất căm ghét hắn.

Bây giờ Kiều Nguyên thậm chí còn không muốn hận hắn nữa, cậu chỉ muốn hắn đừng bao giờ xuất hiện trước mặt mình nữa, từ nay về sau không liên quan gì đến hắn nữa.

Cách thức trả thù của Kiều Nguyên rất mềm dẻo, nhưng lại kín đáo không lộ kẽ hở không thể phá hủy, sau đó như lưỡi dao lao vút như gió cắm xuyên vào người hắn.

Cấp dưới bất chấp nói xen vào, có thể thấy được sắc mặt hắn tái nhợt như tờ giấy, vẫn cố mở miệng hỏi, "Ninh tổng, bây giừo ngài nên tới bệnh viện kiểm tra thử... sức khỏe quan trọng hơn."

Ninh Tu Viễn rút lấy một tờ giấy lau đi vết máu trên khóe miệng.

Giang Ngôn bị thủ hạ kịp thời bịt miệng lại, ánh mắt Ninh Tu Viễn nhìn bầu trời đêm đen kịt ngoài cửa sổ, mây đen tản đi, một quầng sáng màu vàng ấm áp chiếu vào trong phòng, hắn đột nhiên hỏi:" Trước kia, tôi ... đã bao nhiêu lần khiến Sầm Lễ phải đổ máu ?"

Cấp dưới không dám trả lời.

"Em ấy đến bệnh viện làm phẫu thuật, hẳn là rất đau... Nhưng khi nhìn thấy  Sầm Lễ và Hàn Kham ở cùng nhau, tôi rất khó chịu bắt em ấy phải chịu lạnh."

"Tôi ném em ấy lên sô pha, rất ít khi tôi thấy em ấy khóc thương tâm đến vậy, lúc đó cả người bê bết máu, nhưng em ấy vẫn tỏ ra bản thân ổn."

Biểu tình Ninh Tu Viễn cứ như đang khóc, rồi lại như đang cười.

Đám người cấp dưới không biết làm sao để an ủi nên ngơ ngác đứng đó, nhìn thấy người đàn ông cao lớn, lúc này không còn dáng vẻ kiêu ngạo ngày thường, vành mắt đỏ lên, hơi ngẩng đầu lên, cảm xúc phức tạp.

Ninh Tu Viễn tìm thấy một đoạn video ở chỗ Giang Ngôn, bao gồm cả quá khứ về hắn và Sầm Lễ.

Ninh Tu Viễn không dám xem nên xóa hết video, cố gắng từng chút một xóa bỏ tội ác năm xưa, nhưng xóa video không có nghĩa là những hình ảnh được ghi lại thực sự không tồn tại.

Tình trạng tinh thần của Ninh Tu Viễn ngày càng tồi tệ, hắn luôn mất tập trung trong lúc làm việc.

Ninh Kỳ không nhìn nổi nữa, lập tức đến khu nhà hắn, nói: "Ta đã cho nó một cơ hội, nó từ chối không nhận, con không cần đi qua đó nữa, trên thế giới này còn rất nhiều người, chẳng lẽ lại không tìm nổi một người thích hợp với mình ?? "

Ninh Tu Viễn cười khổ, "Nhưng em ấy chỉ có một."

Nói như vậy, trong tay Ninh Mặc cầm một quyển sách nhỏ, nhóc con chỉ vào mặt chữ phức tập trên đó, như muốn được Ninh Tu Viễn khen ngợi, chạy chậm đến trước mặt hắn thì thầm, "Đọc... Bảo bảo ngoan nhất..."

Ninh Tu Viễn ôm Ninh Mặc vào lòng, Ninh Mặc càng ngày càng cao, nhưng ôm nhóc con vào lòng cũng không thấy nặng như lúc trước nữa, hôm nay Ninh Mặc mặc một chiếc áo len màu hồng phấn, nước da trắng nõn, với những đường nét thanh tú và đôi mắt đen láy, rất sáng, có lẽ được thừa hưởng từ Sầm Lễ.

Ninh Kỳ khích lệ nói, "Tiểu Mặc thông minh nhất."

Ninh Mặc ngẩng mặt,"...Ba nhỏ dạy bảo bảo đọc số đó."

Vẻ mặt của Ninh Kỳ lập tức đông cứng lại.

Ninh Tu Viễn nhẹ giọng hỏi, "Ba nhỏ còn dạy con gì nữa không ?"

Ninh Mặc nói, "Còn có rất nhiều, rất nhiều chữ nha, hu hu...."

Nghe thấy tiếng "hu hu" theo thói quen của Ninh Mặc, Ninh Tu Viễn nghiêm nghị nói: "Con là con trai, con không biết nam tử hán đại trượng phu không dễ rơi lệ sao? Con đã từng thấy bạn nhỏ nào hay khóc như con chưa?"

Ninh Mặc vẻ mặt ngây thơ trả lời, "Daddy !!!"

Ninh Tu Viễn "..."

"Daddy, đêm nào cũng khóc."

Ninh gia chưa bao giờ có người nào như Ninh Tu Viễn, Ninh Kỳ bồi thêm một câu, "Không có tiền đồ, Ninh gia tại sao lại có một đứa phế vật như mày chứ."

Phế vật.

Mất đi người mình yêu nhất, lại không thể cho Ninh Mặc một gia đình hoàn chỉnh, "Tiền đồ gì cơ?"

Ninh Mặc còn chưa hiểu chuyện, Ninh Tu Viễn đặt Ninh Mặc xuống đất, nói, "Con tự chơi trước đi."

Thấy Ninh Mặc đi được xa chút, Ninh Kỳ nghiêm nghị nói, "Ta đã sắp đặt hôn lễ cho con rồi, con phải đến buổi xem mắt, ra ngoài nhiều thì mới gặp được người thích hợp với mình, con nhìn lại bản thân mình xem, suốt ngày trốn trong nhà giờ thành cái bộ dạng gì đây? "

"Có lẽ đời này, tôi không thể như ngài mong muốn được rồi." Ninh Tu Viễn dừng khoảng chừng một giây, trên khuôn mặt tái nhợt có chút đau khổ, "Nếu không có sự tồn tại của tôi, có lẽ Kiều Nguyên đã sớm chấp nhận Tiểu Mặc."

Như nhận ra điều gì đó, Ninh Kỳ nặng nề đặt tách trà đang cầm lên bàn, "Mày đang nói nhảm cái gì vậy?"

Ninh Tu Viễn đến bệnh viện kiểm tra, vì thường xuyên hút thuốc trong hai năm qua nên bác sĩ chẩn đoán hắn mắc bệnh ung thư phổi giai đoạn giữa.

*****

Toang quá thể toang !!!! Con hơn cha là nhà có phúc !!!!!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play