Edit & Beta : Đòe
Kiều Ngạn ôm chặt Bạch Thành Úc trong vòng tay, hai người như một thể cộng sinh không thể tách rời.
Kiều Nguyên lúc này không thể nói thêm gì nữa, lúc rời đi cậu di chuyển rất nhẹ, giống như sợ làm phiền người trong phòng, khi ra ngoài nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Không khí bên ngoài lạnh hơn một chút, Kiều Nguyên hít sâu mấy hơi, sau khi ra khỏi bệnh viện, cậu yên lặng ngồi trong xe một lúc lâu.
Ninh Tu Viễn ngược lại cũng rất an phận, không chạy tới quấy rầy cậu, chẳng mấy ai đi đường lại tình cờ chạm mặt nhau nhiều như thế, bất kể ở đâu, đối phương cũng sẽ tỏ ra kinh ngạc khi bắt gặp được cậu.
Bên ngoài xe đột nhiệm vang lên một tiếng hét chói tai, Kiều Nguyên mở cửa xe ra thì nhìn thấy một đứa trẻ ở phía trước, trên tay đang cầm một cục đá cào vào thành xe, đứa trẻ trông rất hoạt bát kháu khỉnh.
Một nam thanh niên đi qua vội vàng xin lỗi và nói: “Tôi xin lỗi… vừa mới không để ý một chút mà nó đã chạy tới đây, xe này giá bao nhiêu?"
Nom thấy quần áo của người đàn ông này hẳn là hoàn cảnh không tồi, nhưng nhìn sắc mặt của người đàn ông đó thì không ổn cho lắm, hình như là đến bệnh viện để khám, trong tay còn cầm túi nilong đựng không ít thuốc. Người đàn ông lấy tay che mặt, ho khan hai tiếng.
Đứa trẻ dường như cũng biết rằng mình đã phạm sai lầm, cứ trốn sau lưng người kia mãi.
Kiều Nguyên nói, “Không cần đâu."
"Làm vậy sao mà được ? Nếu nó đã phạm sai lầm, thì phải gánh chịu hậu quả tương ứng. Tiểu Viên tuy chưa lớn nhưng không được phép học thói hư tật xấu. Số tiền bồi thường này sẽ trừ vào tiền mua đồ chơi." Người đàn ông nói.
Vốn dĩ nhìn thấy thái độ của người đàn ông không tệ, vết xước cũng không quá rõ ràng, Kiều Nguyên ý muốn cho qua chuyện, không ngờ người đàn ông lại kiên trì như vậy.
Cuối cùng, Kiều Nguyên cũng nói ra một con số hợp lý, người đàn ông lấy ra một xấp tiền trong chiếc ví cũ đã sờn màu đưa cho cậu.
Người đàn ông có vẻ không được ổn lắm, sắc mặt tái nhợt, nói với đứa nhỏ “Nếu còn nghịch ngợm như vậy, ba sẽ không nuôi con nữa."
Không biết từ lúc nào, một người đàn ông cao lớn đi tới sau lưng cậu, cậu bé chạy lại, nói: “Ba nói là không muốn con nữa."
Nghe thấy câu này, vẻ mặt lãnh đạm của người đàn ông trở nên hơi bối rối, anh ta đi tới, giọng nói dịu dàng hơn, "... Làm sao có thể không muốn con được chứ, bệnh sẽ được chữa khỏi, không phải còn muốn đi nhiều nơi nữa sao? Chờ thêm chút nữa thôi? Khi nào sức khỏe ổn định hơn, anh sẽ đi với em, được không ?"
Người đàn ông rất cẩn trọng, cứ như thể nam thanh niên khuôn mặt xanh xao sẽ biến mất bất cứ lúc nào vậy.
Thứ khiến người ta nhớ nhất chính là những thứ không có được, nhưng khi thực sự có được rồi thì thường không biết trân trọng.
Đêm đã khuya.
Kiều Nguyên trở về nhà, căn nhà rộng lớn mà chỉ có một mình, quá trống trải, cậu bật TV, tìm điều khiển từ xa, vặn to âm lượng, để căn nhà trở nên náo nhiệt hơn.
Cậu thả mình nằm xuống sô pha lớn mềm mại, ngơ ngác nhìn lên đỉnh trần nhà.
Khoảng thời gian trước, Kiều Thành Minh đã từ bỏ việc điều trị trong bệnh viện, ông muốn quay lại nơi mình từng sống, Kiều Nguyên cũng đi cùng ông.
Nhưng lúc đầu cậu muốn ở lại với mẹ những ngày cuối cùng, muốn có thể thường xuyên chăm sóc bà trong bệnh viện, nhưng hy vọng đó là một điều vô cùng xa vời.
Mặc dù cậu muốn quên nó đi, nhưng ác mộng mà Ninh Tu Viễn để lại rất khó để có thể xóa bỏ.
Kiều Nguyên khẽ nhắm mắt lại, cố gắng bình tĩnh lại bản thân, trong đầu nghĩ đến gia đình vừa gặp, cậu bé kia da dẻ trắng trẻo, trông rất ưa nhìn, nếu Ninh Mặc lớn hơn một chút, liệu thằng bé có nghịch ngợm như cậu nhóc kia.
Đừng nghĩ về nó nữa.
Kiều Nguyên tự cảnh cáo chính mình, rằng đã đưa ra quyết định rồi thì không nên dây dưa không rõ ràng nữa.
Cậu đứng dậy, đi vào trong phòng tắm xả nước ngâm mình, nhiệt độ nước vừa phải, làn da trắng nõn ửng lên sắc hồng, bàn tay nhẹ nhàng chạm lên vùng bụng nhỏ, có chút khác với ngày thường. Đã có thể cảm nhận được độ phồng lên nho nhỏ, cứ tưởng rằng vì cậu đã ăn quá nhiều trong bữa tối, nhưng thật sự Kiều Nguyên chỉ ăn vài ba món thanh đạm ở nhà hàng. Hiện giờ cậu không thể chạm vào đồ dầu mớ, nếu không, cảm giác kinh tởm sẽ vọt lên cổ họng, muốn nôn hết ra.
Theo thời gian, bụng bầu sẽ ngày càng lộ rõ, cũng may là vào giữ mùa thu đông, miễn cưỡng có thể che lại được, lúc này thai nhi vẫn còn nhỏ.
Kiều Nguyên khẽ nở một nụ cười nhẹ, sau đó là một nỗi buồn thầm lặng bao phủ, cũng đã lâu như vậy rồi, cậu đã trở thành một người khác, nhưng cậu vẫn không thể hoàn toàn thoát khỏi Ninh Tu Viễn.
Mấy ngày nay Ninh Tu Viễn dường như đã trở lại như trước kia, phải dùng rất nhiều thuốc đau đầu, chỉ trong mấy ngày, rõ ràng là cao gần 1 mét 9, nhưng lại có vẻ yếu ớt, nhìn trong rất bi thương.
Giang Ngôn tàng trữ rất nhiều ma túy, hơn nữa còn cố ý bắt cóc Kiều Nguyên. Với hai tội danh này và tính cả mấy mối quan hệ rộng của Ninh Tu Viễn, cũng đủ để cậu ta phải ngồi tù cả đời.
Đêm hôm đó, sau khi Kiều Nguyên rời đi, Ninh Tu Viễn đã tự mình tra hỏi Giang Ngôn.
Lúc đầu, cậu ta còn thấp giọng tỏ vẻ yếu ớt, giả vờ như không biết chuyện gì, nhưng về sau, thấy hắn đã quyết tâm, dù cầu xin thế nào cũng không lay động được, khuôn mặt thanh tú lập tức trở nên nham hiểm, vặn vẹo.
“Chúng ta đã sắp được ở bên nhau... Nếu không có nó ngáng chân, anh cũng sẽ không hủy bỏ hôn ước với em, nó cùng lắm cũng chỉ là một thằng trai bao, mọi thứ đều phải dựa vào Ninh gia chu cấp, nếu nó muốn tỏ vẻ thanh cao, vậy thì không bằng chết sớm chút cho yên bình! Nó lẽ ra nên chết từ sớm, ngày đó mẹ nó chết nó cũng nên chết theo mẹ nó!!!” Nghe thấy Giang Ngôn nói vậy, Ninh Tu Viễn cười tự giễu càng thấy khinh miệt bản thân hơn, hắn nhớ lại lúc trước, chính mình còn rất ngu ngốc mà khuyên Sầm Lễ kết bạn với Giang Ngôn. Người đứng bên cạnh thấy hắn đột nhiên cười, gọi hắn một tiếng," Ninh tổng, có cần bịt miệng cậu ta lại không ?” Ninh Tu Viễn lắc lắc đầu.
Kiều Nguyên đã rời đi rồi, hắn cũng muốn nói rõ hơn những điều mình cần nói, không thể cứ mãi chìm trong bóng tối, lấy thiện làm ác, lấy giả dối làm chân tình.
Thật nực cười.
Lúc đầu, Giang Ngôn còn khuyên hắn rằng,"Mẹ Sầm Lễ mới mất, tâm trạng gần đây của cậu ấy không ổn định, anh nên thông cảm cho cậu ấy hơn."
Hóa ra, lời nói ngoài miệng với ý tứ trong lòng không giống nhau.
Ninh Tu Viễn bật cười, vuốt vuốt ngực, thảo nào...
Thảo nào, Kiều Nguyên không bao giờ chấp nhận hắn cho dù hắn có làm gì đi nữa.
Trong lòng tràn đầy hoang mang, Giang Ngôn còn đang định nói gì đó, nhưng nghe không rõ lắm, hai mắt đột nhiên trở nên tối sầm lại, khóe miệng đỏ ngầu.
*****
Đúng là có không giữ, mất đến cái nịt cũng chẳng còn !!!!!!!!