Khi thấy Tiểu Vũ múa vũ khúc trong Fly to sky, Lâm Huyền Nguyên cùng Lý Mạn Ni và Thành Tây đều ngây ngẩn cả người.
Thành Tây đọc một câu văn cổ khiến mọi người dở khóc dở cười: "Hai con
thỏ đi cạnh nhau, nhìn cũng có thể phân biệt được đâu là đực đâu là
cái."
Sau khi cô đọc xong, Lâm Huyền Nguyên và Lý Mạn Ni đều cứng ngắc quay
đầu về phía Thành Tây, "Phốc" thoáng cái nở nụ cười: "Cậu đây là đang
hình dung cái gì a! Nó không có nghĩa gì cả! Ha ha ha ha.."
"Thâm tàng bất lộ nha!" Thành Tây cảm thán nói, "Chưa bao giờ thấy cậu
ấy tham gia hạng mục giải trí gì, tên này lại biết nhiều thứ vậy! Cậu ấy lừa gạt chúng ta thảm hại!"
"Thật đúng là chân nhân không lộ tướng!" Lâm Huyền Nguyên vừa ăn hạt dưa vừa nói, "Tớ hiện tại cảm thấy cậu ấy cùng Vương Tiểu Vũ càng xứng
đôi."
"Vương Tiểu Vũ, là người nào?" Thành tây uống hai chai bia, mặt có chút phiếm hồng nhưng ý chí vẫn rất rõ ràng.
Lâm Huyền Nguyên nhìn xung quanh một chút, sau đó chỉ vào Vương Tiểu Vũ
đang hướng các cô đi tới, "Người kia, mau lại đây, đến đây."
Vương Tiểu Vũ ba bước đi tới, sau khi ngồi vào chỗ, miệng lưỡi trơn tru chào hỏi: "Hi~~~"
Thành tây cùng Lý Mạn Ni hai mặt nhìn nhau, dựa vào nhận thức của các cô đối với Tiểu Vũ, loại nam sinh này Tiểu Vũ tuyệt đối sẽ không thích,
lại nhìn Vương Tiểu Vũ đối với Lâm Huyền Nguyên nhiệt tình, Lý Mạn ni có thể khẳng định, Vương Tiểu Vũ là thích Lâm Huyền Nguyên. Thành Tây hình như cũng phát hiện ra điều này, hướng về phía Lý Mạn Ni bĩu môi, bộ
dáng chờ xem kịch hay.
Vương Tiểu Vũ đến bên lỗ tai Lâm huyền Nguyên nói lớn: "Nghe nói cô thất tình? Thế nào? Đã quên chưa?"
"Sao anh không mở cái bình nào ra?" Lâm Huyền Nguyên nói đùa, "Đừng nhắc tới tên tiểu bạch kiểm ăn cơm mềm kia! Tôi chúc anh ta sớm bị bỏ rơi!"
"Có chí khí!" Vương Tiểu Vũ giơ ngón cái lên, đồng thời thăm dò nói, "Thế nào, cô không muốn nói về chuyện đó nữa sao?"
Tiểu Vũ đã kết thúc biểu diễn, sau khi nhìn thấy Vương Tiểu Vũ cùng Lâm
Huyền Nguyên cũng đi về phía bọn họ, bất quá lại bị chị Ngô ngăn lại
muốn nói gì đó. Lâm Huyền Nguyên không có ý tốt nháy mắt với Vương Tiểu
Vũ: "Vân là nên lo cho chính mình đi, Tiểu Vũ lát nữa liền tới đây!"
Vương Tiểu Vũ bất đắc dĩ quay đầu, lấy chiếc nhẫn trong túi ra, xem ra là tính toán tốc chiến tốc thắng.
Ánh đèn neon vẫn luôn lóe lên cho nên Lâm Huyền Nguyên không chú ý đến
động tác của Vương Tiểu Vũ, chỉ là có chút thương cảm nói: "Mấy ngày nay tôi trải qua nhiều chuyện, là trước kia tôi không phát hiện ra, tôi
quyết định sau nãy sẽ không chạy theo tình yêu lãng mạn nữa, tôi muốn
hiện thực và lý trí một chút không để cho những người xấu kia có cơ
hội."
"Nói đúng!" Lý Mạn Ni dơ chén lên, cùng Lâm Huyền Nguyên chạm một chút
chén, sau đó uống cạn một hơi, "Cậu hẳn là hiện thực mọt chút, không
được bị mê hoặc nữa, cho dù không vì chính cậu cũng nghĩ đến người nhà
đi, cha mẹ cậu biết cậu sống không tốt sẽ rất buồn, phải không?" Lý Mạn
Ni nói xong, sau đó nhìn thoáng qua Vương Tiểu Vũ rồi rót rượu cho mình.
Vương Tiểu Vũ nghiêng đầu, Lý Mạn Ni giống như có ý trong lời nói, hơn
nữa biểu đạt ý tứ rất giống Tiểu Vũ, nghĩ vậy động tác cầm nhẫn cũng tạm thời ngưng lại.
Lâm Huyền Nguyên buồn rầu uống sạch bia, lắc lắc đầu, tức giận nói: "Tử
bất ngữ tên hỗn đản kia! Thật quá đáng, tôi đã tưởng tượng sau khi tốt
nghiệp đại học, tôi có thể tìm thấy một công việc, sau khi đi làm anh ta sẽ đến đón tôi, chúng tôi đi chợ mua thức ăn về nhà nấu, sau khiawn tối chúng tôi ôm nhau xem phim truyền hình, kẻ lừa đảo!"
Nói xong những lời này, Lâm Huyền Nguyên uống một chén rượu, ánh mắt
càng thêm hung ác: "Tôi vẫn luôn muốn cùng hắn trải qua cuộc sống bình
thản, hạnh phúc, tôi thật sự là một con ngốc!"
"Cậu quả thật là một đồ ngốc." Thành Tây khẳng định lời nói của cô, "Nào có ai không hỏi tên liền bắt đầu kết giao chứ? Tớ liền cảm thấy có gì
đó sai từ đầu, sau chuyện này tìm một người ổn định, có thể kết hôn.."
"Sao đột nhiên cậu như mẹ già vậy.." "ha ha ha ha.."
Cuộc nói chuyện của ba cô gái nhanh chóng bắt đầu, Vương Tiểu Vũ rất
nhanh đã bị bài xích, anh đột nhiên nhớ tới Tiểu Vũ hôm qua đã nói: "Có
đôi khi, người sẵn sàng làm khách qua đường mới có thể có tình yêu đẹp
nhất."
Hắn không nỡ chỉ coi Lâm Huyền Nguyễn chỉ là một người thoáng qua cuộc
đời hắn, phần tình yêu này thật sự sẽ tốt đẹp sao? Bạn có thật sự nhận
được sự ủng hộ và chúc phúc từ mọi người? Hắn thật sự có thể cho Lâm
Huyền Nguyên có được cuộc sống cô muốn sao?
Tiểu Vũ rốt cục đi tới, cô không rõ Lý Mạn Ni cùng Thành Tây nói cái gì
mà có thể dao động tới Vương Tiểu Vũ thổ lộ với Lâm Huyền Nguyên, nhưng
cô biết đây là chuyện tốt, hai người không cùng thế giới.
Vương Tiểu Vũ rốt cục cũng lựa chọn chỉ làm khách qua đường trong cuộc
đời của Lâm Huyền Nguyên, đôi nhẫn tình nhân kia hắn hào phóng đưa cho
Simon.
Điều này khiến Tiểu Vũ muốn bóp chết hắn.
Vương Tiểu Vũ đi theo con đường hắn lựa chọn, cùng Hoshino và Lý Lâm
viết nhạc, diễn hát. Hắn giống như phát hiện được chỗ cao minh của Tiểu
Vũ, hay nói đúng hơn là chỗ đáng sợ, Tiểu Vũ không phải là dựng gai lên
đem tất cả mọi chuyện suy nghĩ theo hướng tiêu cực nhất, mà ngay lúc
phát sinh sự việc kết cục lại như dự liệu kia, sau đó có ý đồ thay đổi
nó, để cậu chuyện đi theo ý của cô.
Hắn nghĩ Tiểu Vũ là thiện lương, chẳng qua khi đối với Simon lại có chút hung dữ.
"Anh bệnh thần kinh à!" Câu hét lớn của Tiểu Vũ rất nhanh bị tiếng nhạc
đinh tai nhức óc nhấn chìm. Câu kia là cô nói với Simon, trên thực tế
trừ Tiểu Vũ cũng có rất nhiều người muốn nói lời này với Simon.
Simon ăn mặc như một fan hâm mộ điên cuồng, trên đầu quấn một vòng vải
trắng có ghi dòng chữ màu đỏ viết tên Tiểu Vũ thật to. Không chỉ vậy
trong tay còn kéo một cái bảng lớn, cẩn thận viết: "Tiểu Vũ, I LOVE
YOU!"
Anh giống như tham gia buổi biểu diễn của ngôi sao nào đó, nhiệt tình
lên cao, lắc lư cái bảng trong tay hét tên Tiểu Vũ, chọc cho mọi người
muốn cười.
Tiểu Vũ cực kì tức giận, túm lấy miếng vải trên đầu anh ta liền mắng
chửi, bất quá khoảng cách quá xa Lâm Huyền Nguyên cùng Lý Mạn Ni và
Thành Tây không có nghe rõ Tiểu Vũ mắng như thế nào, nhưng thấy biểu
tình của Simon rất vui vẻ.
Lâm Huyền Nguyên ý đồ cầm điện thoại di động chụp lại, đáng tiếc ánh đèn làm nhòe đi, không thành công chụp được, thở dài một hơi dựa vào Thành
Tây, "Không nghĩ tới thật không nghĩ tới, tình tiết lãng mạn này lại bị
người không thích lãng mạn phá hỏng."
"Lãng mạn?" Thành Tây lại ngã lên người Lý Mạn Ni, lắc đầu, "Định nghĩa
về lãng mạn của cậu thật sự quá kinh người, tớ không cách nào đồng ý."
"Hy vọng Simon này có thể kiên trì được lâu." Lý Mạn Ni nói xong đẩy Thành Tây ra, "tớ đi wc."
Khoảnh khắc Lý Mạn Ni đứng dậy, một người đàn ông trung niên phía sau
đứng lên theo, cứ như vậy đi theo cô. Tầm mắt người đàn ông thủy chung
dừng trên người Lý Mạn Ni, phụ nữ đều có giác quan thứ sau, Lý Mạn Ni
cũng cảm giác được loại tầm mắt này không tầm thường.
Khi cô quay đầu lại liền bị người đàn ông trung niên kia ép vào tường,
cô muốn phản kháng, nhưng sau khi ngửi thấy mùi nước hoa của hắn ta,
liền ngừng động tác.
Cô không biết nước hoa là thương hiệu gì nhưng loại mùi hương này cũng
xuất hiện trên người Phó Dương khiến cô thấy quen thuộc và hoài niệm.
Người đàn ông trung niên bọ dáng được coi như nam tính, trêu chọc nhìn
Lý Mạn Ni, lấy ra một tấm danh thiếp từ túi áo đặt vào tay Lý Mạn Ni,
sau đó kề sát tai cô, trêu ghẹo nói: "Em rất có mị lực, nếu nguyện ý,
liên hệ tôi."
Lý Mạn Ni bối rồi lướt qua danh thiếp người đàn ông, mơ hồ nhìn thấy hai chữ "Chủ Tịch"
Người đàn ông cười xấu xa một chút, giống như là bắt buộc đối với Lý Mạn Ni, cô cầm danh thiếp, hơi gật đầu, chui khỏi vòng tay của hắn ta, đi
vào phòng vệ sinh trang điểm.
Cô dùng phấn Chanel, Phó dương tặng cho cô, vì dùng thường xuyên nên hộp phấn đã thấy đáy.
Cô phải tiết kiệm một chút.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT