Tiểu Vũ phục hồi tinh thần, thì ra môi bị Lý Lâm dùng bánh quy chặn lại.

"A.." cũng may, miệng Lý Lâm không tiến lại gần, Tiểu Vũ nghĩ như vậy nhưng không nói, cô cầm lấy khối bánh quy kia nhét vào miệng, đồng thời lo lắng bất định.

"Ha ha ha.." Lý Lâm cười ra thanh âm, "Em đáp ứng hẹn hò với tôi quả nhiên là vì kiêu ngạo."

"Đúng." Tiểu Vũ hiện tại rất khẳng định, cô là kiêu ngạo tuyệt đối.

"Em thích Simon." Lý Lâm tiếp tục.

"Không thích!" Tiểu Vũ tức giận trả lời, "Tôi không thích loại người đó, cảm ơn."

"Vậy sao em lại tức giận?" Lý Lâm và Tiểu Vũ kéo dài khoảng cách, lấy ra một văn kiện từ bàn trà, "Được rồi, chúng ta kết giao tới đừng liền dừng lại, hoặc là kéo dài tới ngày em cùng Simon bắt đầu, nhưng hiện tại chúng ta phải nói về trường học của chị Ngô."

"Anh.. biết?" Tiểu Vũ ân cần hỏi.

Đúng vậy, chị Ngô sớm đã có tính toán này, muốn mở một trường học, hơn nữa còn nhờ Tiểu Vũ xử lý, hiện tại mới định mở lớp đào tạo ngôn ngữ, chuyện này không nói với ai, chị Ngô cũng dặn dò không được nói cho người khác biết, nhưng sao Lý Lâm lại biết được chuyện này?

"Ba tôi xem như là cổ đông đi." Lý Lâm chậm rãi nói ra nghi hoặc trong lòng Tiểu Vũ, "Trường học của chi Ngô đã chuẩn bị xong, hiện tại đang tuyển dụng nhân viên, tôi bảo em tới đây là muốn kí hợp đồng với em, mặt khác.." Lý Lâm đột nhiên ngẩng đầu nghiêm túc nhìn Tiểu Vũ, "Tôi và em thật ra là người giống nhau, từ nhỏ đã quen dựng cho bản thân một cái vỏ bọc đầy gai không cho bất kì kẻ nào tới gần, một khi phát hiện người kia có nửa điểm dối trá tôi sẽ ép buộc mình rời đi. Tuy nhiên tôi vẫn thấy Simon đối với em là thật."



Tiểu Vũ không nói lời nào chỉ liên tục lắc đầu.

Lý Lâm tiếp tục: "Em cũng thích Simon, nên mạnh dạn nói điều đó, chúng ta cùng một dạng người, tôi biết rõ cảm xúc này, vì vậy những gì em trải nghiệm tôi cũng đã từng trải qua, tôi bỏ lỡ nhưng không muốn em bỏ lỡ."

"Chúng ta không giống nhau." Tiểu Vũ bình tĩnh mở miệng, "Nêu ba anh là nhà đầu tư, khẳng định anh có nhiều tiền, chẳng qua mỗi người tiếp cận anh độc cơ đều đen tối." Tiểu vũ nói đến dây ngừng một chút, "Tôi không phải, tôi không có gì, không có tình yêu của cha mẹ, không ai nguyện ý tiếp cận tôi, cho nên Simon anh ấy, điều kiện quá tốt, tôi không dám mở miệng, tôi sợ sau nãy sẽ như chiếc nắp chai bị vứt đi, nếu tôi bị vứt bỏ tôi sẽ mất tất cả, tôi sẽ ất đi ý nghĩa của cuộc sống, đến lúc đó tôi không đảm đực rằng tôi sẽ làm ra chuyện gì."

Tiểu Vũ một hơi nói ra, Lý Lâm chỉ cười mà không nói, phảng phất như đã sớm chuẩn bị.

Tình yêu luôn trở tay không kịp, nhưng tình yêu sẽ không chiếu cố người tự ti, Tiểu Vũ biết tình yêu của cô sắp rời đi, nhưng cô cũng mong như vậy, cuộc sống không thể đoán trước được, bất kì câu chuyện nào mà cô dự đoán kết cục phát triển đều biến thành đùa giỡn lưu manh.

Sau khi từ nhà Lý Lâm đi ra, Tiểu Vũ mới gọi điện an ủi Lâm Huyền Nguyên một chút, theo cô biết Nhân Tri không phải người tự nhiên lại đi bỏ rơi người khác, nguyên nhân họ chia tay không vì cái gì khác ngoài cô.

Lâm Huyền Nguyên hiển nhiên vẫn luôn khóc, trong điện thoại không ngừng nức nở: "Anh ấy anh ấy chuyển đi, còn đòi đổi cả công việc, Tiểu Vũ tớ tớ tớ.. thực khổ sở.."

"Đừng để anh ta đổi." Tiểu Vũ bình tĩnh nói, "Cậu đổi, tới chỗ tớ giúp tớ xử lý trường học của chị Ngô."

"Xử lý cái gì trường học, tớ tớ sao sao.."

"Được rồi." Tiểu Vũ cắt ngang lời Lâm Huyền Nguyên nói, "Cậu trước đừng nói nữa, lát nữa đến chỗ tớ liền cho cậu biết cục thể, chuyện của Thành Tây cậu biết không? Cậu ấy sảy ra chuyện gì vậy?"



"Không không biết, hình như rất tốt mà.."

"Được rồi, lát nữa cậu đến chỗ tớ, chia tay Nhân Tri sẽ có bước ngoặt lớn, cậu tin tưởng tớ, anh ta thích cậu chỉ là tiềm thức của anh ta lại không ngừng nhắc nhở rằng anh ta thích là tớ, cho nên anh ta mới cho rằng là như vậy, cậu đừng nói chuyện trước, việc trường học tương đối gấp, hợp đồng đã kí trong vòng một tháng không thể tìm người tớ có thể bị cách chức, thậm chí có thể mất tiền."

"Mất tiền?" Lâm Huyền Nguyên vừa nghe mất tiền liền khôi phục lý trí, "Được được được, cậu chờ, tớ liền qua."

Buông điện thoại Lâm Huyền Nguyên xuống liền lập tức gọi cho Thành Tây, lại nói tiếp rằng hai cái người nay chia tay ở tình hình khác nhau, Lâm Huyền Nguyên là bi tình còn Thành Tây là phẫn nộ.

Vừa bắt máy bên kia liền truyền đến thanh âm bảy phần giận dữ ba phần trách cứ của Thành Tây: "Sao bây giờ cậu mới xuất hiên an ủi tớ? Tớ đã cia tay, cậu biết không? Ha ha ha ha, cuối cùng tớ cũng được tự do! Cậu biết không, cái tên chó kia, hắn làm tức chết tớ, hắn hắn thế mà vì chức bảo vệ kia mà nói tớ, cậu nói.."

Tiểu Vũ buông điện thoại ra, mười phút sau nới cầm lên bên tai: "Nói xong chưa, cậu cứ trông cho tốt cửa hàng của cậu, nhân tiện Lâm Huyền Nguyên cũng đang thất tình, đã cùng Nhân Tri chia tay, tớ cũng đã kết thúc với Simon."

"Cái gì! Này này.." Thành Tây còn muốn tiếp tục hỏi nhưng Tiểu Vũ đã cúp máy trước, tiếp tục qua 48 giờ đồng hồ, Thành Tây xem ra cũng có sức sống, Tiểu Vũ yên tâm hơn khi so sánh lúc thất tình vì Lục Minh Chí, Thành Tây gần như đã nhìn thấu nhiều hơn.

Người ta nói nữ sinh sau khi ra khỏi đại học sẽ gặp được nam sinh ưu tú hơn trong trường mà nam sinh khó gặp nữ sinh xuất sắc hơn trong trường. Không biết Lục Minh Chí có còn nhớ tới Thành Tây hay không, nhớ tới Thành Tây ngốc nghếch vì hắn mà cái gì cũng nguyện ý đây?

Nếu như hắn hối hận vậy chính là đáng đời, đáng đời hắn đời này không tìm được cô gái tốt, tốt nhất tìm một phụ nữ mê tiền mỗi ngày đòi nhà cửa đòi xe cộ, làm cho hắn hối hận tới chết đi.

Ừm.. Tiểu Vũ có phải cô quá xấu xa rồi không, sao ngày càng giống Vương Tiểu Vũ.. chẳng lẽ không những lây nhiễm mỗi ngu ngốc mà cái độc miệng xấu xa cũng truyền theo?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play