Vương Tiểu Vũ cầm mic, trên sân khấu hát vô cùng sung sức, bài hát là do Lý Lâm cùng Hoshino sáng tác, từ là do chị Ngô điền, Vương Tiểu Vũ chỉ
cần hát.
Hắn sở dĩ hưng phấn như vậy là bởi vì hắn nghe được tin tức---Lâm Huyên
Nguyên rốt cục cũng thất tình. Hắn không biết vì sao mình lại mê mẩn Lâm Huyền Nguyên như vậy, cô ấy không phải đặc biệt xinh đẹp, cũng không
phải đặc biệt thông minh, nhưng hắn đúng là yêu cô không cách nào kiềm
chế được.
Bài hát kết thúc, Tiểu Vũ xuất hiện trong trang phục múa Jazz. Dj hậu
trường cất bài hát của Beyonce, Tiểu Vũ mang theo mấy điệu múa cùng các
vũ công đồng hành bắt đầu biểu diễn.
Vương Tiểu Vũ cảm thấy, Tiểu Vũ là minh tinh trời sinh, cô tới nơi này
cũng vì cái gọi là giấc mơ, nhưng khi vừa kết thúc biểu diễn, trở lại
hiện thực, dường như cô và âm nhạc là của hai thế giới khác nhau, cô
dường như không thích âm nhạc chút nào.
Phụ nữ như vậy hắn không thích, vẫn là Lâm Huyền Nguyên ngây thơ cái
dạng này thích hợp với hắn hơn. Nhưng mà trước khi thổ lộ với Lâm Huyền
Nguyên hắn trước tiên phải xác nhận một chuyện.
Lúc quán bar kinh doanh kết thúc, Vương Tiểu Vũ kéo Tiểu Vũ đi, động tác mập mờ khiến những người xung quanh không khỏi thổn thức.
"Nói đi." Tiểu Vũ hất tay Vương Tiểu Vũ ra, "Đừng có lôi kéo, thu thập xong tôi muốn về nhà ngủ, buổi chiều còn dậy luyện múa."
Vương Tiểu Vũ bày ra vẻ mặt khiếp sợ, rõ ràng là đang nịnh hót: "Bội
phục đấy Tiểu Vũ, vừa có thể hát vừa có thể nhảy, cô nói sao cô có thể
tài hoa như vậy? A, có phải những người tên Vũ đều có tài hay không?"
Tiểu Vũ cười một chút, không khách sáo: "Được, khen người còn không quên mang theo mình, có chuyện thì nói, đừng lòng vòng."
Vương Tiểu Vũ cười ngây ngô mọt chút, sau đó sờ sờ ót, giống như rất khó mở miệng.
"Nói, đừng quấy rầy tôi." Tiểu Vũ ra tối hậu thư.
Vương Tiểu Vũ thở một hơi, vỗ ngực, lập tức thay đổi biểu tình nghiêm
túc nói: "Tiểu Vũ, tôi nói thẳng, có phải cô thích tôi không?"
Im lặng. Hai người trong nháy mắt rơi vào bầu không khí không có lời nào để nói. Tiểu Vũ nhìn vẻ mặt nghiêm túc lại có chút lo lắng của Vương
Tiểu Vũ, cô ngay lúc này không biết nên cười hay nên mắng, cuối cùng, cô nhẹ nhàng gật gật đầu, nói với hắn: "Anh đợi lát nữa, tôi trở về lấy
cho anh cái gương."
"Làm gì vậy?" Vương Tiểu Vũ khó hiểu hỏi.
"Soi kĩ cho anh, toàn thân cao thấp không một chỗ đáng giá đáng để tôi
thích sao?" Tiểu Vũ nói xong câu đó, Vương Tiểu Vũ coi như thở phào nhẹ
nhõm, tự mình lau mồ hôi trên trán, an tâm nói: "Nghe những lời này của
cô tôi có thể an tâm."
"Vậy đi đi." Tiểu Vũ thuận miệng nói sau đỏ liền muốn trở vào quán bar
dọn dẹp, Vương Tiểu Vũ một lần nữa lẹ tay lẹ mắt bắt lấy cô.
"Chờ chút." Vương Tiểu Vũ lo lắng nói, "Tôi có việc cần thương lượng!"
Chuyện của Vương Tiểu Vũ liên quan đến Lâm Huyền Nguyên còn chưa nói ra, Tiểu Vũ hình như cũng biết vì thế mở miệng nói trước: "Vương Tiểu Vũ,
anh có biết không? Đôi khi những người sẵn sàng làm khách qua đường mới
có được tình yêu đẹp nhất."
Vương Tiểu Vũ sửng sốt một chút, sau đó nghi ngờ hỏi: "Ý của cô là.."
"Anh thu hồi ma trảo của anh hướng về Nguyên Nguyên đi, anh cùng cậu ấy
không thích hợp." Tiểu Vũ trực tiếp lừa gạt, "Anh đã quên bài học đẫm
máu của bạn gái cũ chưa?"
"Lâm Huyền Nguyên cùng cô ta không giống nhau!" Vương Tiểu Vũ phản bác.
"Đúng vậy! Chính vì không giống cho nên mới không thích hợp." Tiểu Vũ
nghiêm túc nói, "Lâm Huyền Nguyên không phải loại người vì tiền, vì nhà
hay xe, cậu ấy yêu ai liền có thể mặc kệ gia cảnh nhà người ta, thậm chí còn không thèm hỏi tên thật của người đàn ông kia."
Vương Tiểu Vũ gật đầu đồng ý, tiếp lời của Tiểu Vũ nói: "Cho nên tôi cảm thấy không thể để cho một cô gái tốt như vậy đi đi, tôi tính toán như
vậy.." Vương Tiểu Vũ nói xong, từ trong túi lấy ra một đôi nhẫn, "Đây là nhẫn tôi đặt mua trên mạng, nhẫn tình nhân, tôi đã nhắn tin cho Lâm
Huyền Nguyên rủ cô ấy ngày mai đến đây chơi, sau đó tôi thừa dịp tạo bất ngờ, thổ lộ với cô ấy, thế nào?"
"Không được tốt lắm." Tiểu Vũ nhíu mày, "Anh có thể buông tha cho cậu ấy được hay không?"
Vương Tiểu Vũ không cao hứng, hất mặt, cười nói, "Cô xác định không thích tôi chứ?"
"Tôi thích cái em gái anh!" Tiểu Vũ khinh bỉ nói, "Tôi nói nhiều vậy anh không hiểu à? Vương Tiểu Vũ, tôi nhớ tôi đã từng nói với anh, anh không thể cái gì cũng muốn, anh đã lựa chọn theo một con đường bất thường
này, cho dù phải lết anh cũng phải theo."
"Con đường nào?" Vương Tiểu Vũ không hiểu rõ Tiểu Vũ nói gì.
"Con đường âm nhạc." Tiểu Vũ khẩu khí hào phóng nhu hòa, chậm chậm rãi
rãi tiếp tục, "Anh có nghĩ tới, nếu như anh cùng Lâm Huyên Nguyên thật
sự tốt lên, các người phải làm sao bây giờ?"
Vương Tiểu Vũ nhìn trời, trầm tư: "Có thể làm sao, cô yêu.."
"Tôi sao!" Tiểu Vũ khinh thường đẩy Vương Tiểu Vũ ra một chút, "Anh thật là muốn nhiều ha, anh không muốn làm Hải Tặc Vương đi?" Sau đó lười
biếng liếc hắn một cái, tiếp tục nói, "Hai người thành công thì khả năng lớn nhất chính là thuê một cái nhà giá rẻ, cậu ấy đi học còn anh hát,
cậu ấy đi làm còn anh hát, cậu ấy giặt đồ nấu cơm sinh con, rất có thể
cậu ấy không cần mua nhà, không cần tổ chức lễ cưới, chỉ cần bên anh và
mỗi ngày cảm thấy mình là người phụ nữ hạnh phúc nhất trên thế giới."
Tiểu Vũ một hơi nói ra một đống lời, hổn hển thở hơi dài, nói tiếp: "Nếu một ngày nào đó anh thành ban nhạc có tiếng, vậy cũng không ai biết
tương lai anh gặp loại cám dỗ gì, có thể ngăn lại được không. Lâm huyền
Nguyên chỉ là một cô gái bình thường, đối với người như anh chỉ cần đứng từ xa xa cổ vũ cho cậu ấy là tốt rồi, đừng mang đến cho cậu ấy những
thương tổn."
Biểu tình trên mặt Vương Tiểu Vũ rõ ràng không đồng ý với quan điểm này
của Tiểu Vũ, Tiểu Vũ dứt khoát ngậm miệng, để cho hắn một câu, "Anh cố
lên" sau đó rời đi.
Vương Tiểu Vũ nhìn bóng lưng Tiểu Vũ, thủy chung nghĩ không ra vì sao cô luôn suy nghĩ mọi chuyện phức tạp đến vậy, chẳng lẽ sống một thế giới
hai người ngọt ngào không tốt? Chẳng lẽ mỗi ngày hắn ca hát còn Lâm
Huyền Nguyên lo liệu việc nhà không lãng mạn sao? Vì sao hắn đi vào cuộc sống của lâm Huyền Nguyên liền đem thương tổn đến cho cô?
Người phụ nữ này không thể đơn giản hóa vấn đề được sao? Cô ấy giống như một con nhím, suy nghĩ mọi thứ đều xấu, làm thế nào Simon có thể bị mê
hoặc bởi một người phụ nữ như vậy?
Vương Tiểu Vũ nắm nhẫn trong tay, lòng hạ quyết tâm, ngày mai nhất định phải thổ lộ với Lâm Huyền Nguyên.
"Hắt xì!" Ở trong kí túc xá, Lâm Huyền Nguyên đã mặc đồ ngủ hắt hơi một
cái vang dội, "Ai nói xấu sau lưng tôi, cô xoa mũi, trèo lên giường."
Thành Tây ôm sách ngồi trên bàn, lười biếng: "Nhìn không nổi a a a--"
"Ai nha a a a!" Lâm Huyền Nguyên điên cuồng từ trên giường ngồi dậy, đạp Lý Mạn Ni giả chết một cước, "Chúng ta phải giải sầu, ngày mai đến chỗ
Tiểu Vũ, nghe nhạc truyền cảm hứng, nhân tiện giúp cậu ấy yêu."
"Nhân Tri?" Thành tây và Lý mạn Ni cùng một câu hỏi.
"Không phải." Lâm huyền Nguyên lắc đầu, "cậu ấy cùng anh ta không còn
khả năng nữa rồi, nhưng có một người thích hợp hơn, chính là ca sĩ chính của ban nhạc Vương Tiểu Vũ, các cậu xem ngay cả tên cũng giống như
vậy!"
"Vậy, người nước ngoài kia đâu?" Lý Mạn ni nhớ đến người nước ngoài chạy chiếc sulli kia, nghi hoặc nói, "Người nước ngoài kia cũng tốt, tuy
rằng chỉ lái sulli."
"Không được." Lâm Huyền Nguyên rất xác định nói, "Tiểu Vũ không thích
quá chủ động, hiện tại cậu ấy đã chửi bới, qua vài ngày không biết có
động thủ không, cho nên vẫn là ca sĩ chính kia thích hợp hơn, bọn họ đều làm nhạc khẳng định có tiếng nói chung, ngày mai chúng ta sẽ đem hai
người họ ghép cùng một chỗ.."
Cho nên Lâm Huyền Nguyên cũng không có cảm giác được với âm mưu của
Vương Tiểu Vũ, cô còn cho rằng người anh ta thích là Tiểu Vũ và Tiểu Vũ
đối với anh ta cũng có chút ý tứ, nhưng nếu Vương Tiểu Vũ không biết nắm bắt thì người trong lòng sẽ bị người nước ngoài kia bắt cóc bỏ chạy.
Hiện tại cô chỉ cảm thấy ba người phụ nữ ở kí túc xá này đều đã rất bất
hạnh rồi, cho nên Tiểu Vũ nhất định phải tiến lên tìm được hành phúc.
Loại suy nghĩ này nếu như bị Tiểu Vũ biết được khẳng định không thoát khỏi bị cô mắng cho một trận.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT