Vưu Lỵ để bạn học tiếp theo tiếp tục đi lên, lại lơ đãng liếc Đường Thi một cái rồi lập tức dời ánh mắt.
Toàn bộ mọi người giới thiệu xong, Vưu Lỵ mới một lần nữa đi lên bục
giảng, mặt nở nụ cười nhìn học sinh: "Vừa rồi tự giới thiệu, chắc hẳn
mọi người ít nhiều gì cũng đã nhớ kỹ được không ít bạn học, hiện tại đến vấn đề ban cán bộ, bạn học nào có ý muốn có thể lên đài tranh cử, tranh thủ chọn ra trong hai tiết này, còn đại biểu của các môn sẽ do chính
các giáo viên khác đến chọn."
Đường Thi cảm giác có chút thần kỳ, cũng biết tính cách vị chủ nhiệm
lớp này, mạnh mẽ mà kiên quyết, danh sách ban cán bộ cứ như vậy mà lập
ra.
Trịnh Tiểu Hi trúng cử ủy viên văn nghệ với số phiếu cao, Đường Thi lại không tham gia tuyển chọn ban cán bộ.
Tiếng chuông tan học vừa vang lên, Trịnh Tiểu Hi liền lôi kéo Đường Thi
ra ngoài đi vệ sinh, tình hữu nghị của hai cô gái bắt đầu bằng việc cùng nhau đi vệ sinh, Đường Thi tùy ý hành động của Trịnh Tiểu Hi.
"Người đẹp Đường, đợi lát nữa tan học chúng ta cùng nhau về nhà đi." Trịnh Tiểu Hi trông mong hỏi.
Đường Thi cười: "Được."
Trịnh Tiểu Hi: "A"
Hai người lại nắm tay trở về phòng học, lại nhìn thấy đầy người đang
đứng ở cổng ban hai cao nhất, liếc nhau, đều nhìn thấy sự hiếu kì trong
mắt đối phương.
"Có phải có vị soái ca mỹ nữ nào đến lớp chúng ta tìm người hay không?"
Trịnh Tiểu Hi rất hiểu rõ cao trung Thanh Dương, cho nên mới hỏi câu
này.
Ánh mắt Đường Thi tập trung ở trung tâm đám người, khi thấy bóng lưng
cao lớn quen thuộc thì bước chân ngừng lại, Đoạn Thích anh ta tới nơi
này làm gì?
Buổi sáng Đoạn Thích bị ép đến trường học, sở dĩ đến lớp mười bên này,
hoàn toàn là vì đưa cơm trưa cho Đường Thi, vốn dĩ Đoạn Thích cũng không vui vẻ cho lắm, sau đó lại còn không tìm thấy người thì trên mặt đã
xuất hiện tia không kiên nhẫn.
Quay người muốn đi thì vừa vặn đối mặt với Đường Thi đang đứng cách vài
mét, cặp mắt đào hoa quét toàn thân trên dưới Đường Thi một cái, nhướng
mày, dạo bước đi đến bên người Đường Thi, đứng vững.
Trực tiếp nhét hộp cơm màu hồng vào trong tay Đường Thi, đột nhiên, Đoạn Thích nở một nụ cười yêu nghiệt khiến những người xung quanh không
ngừng hút khí, xoay người, xích lại gần bên tai Đường Thi, dùng giọng
nói chỉ hai người có thể nghe thấy nói: "Nịnh Hót, lần sau còn quên
mang cơm trưa thì cô cứ ăn đồ ăn vặt ở phố hàng rong đi."
Trong nháy mắt Đường Thi bừng tỉnh từ trong nụ cười của mỹ thiếu niên,
ngửa đầu nhìn Đoạn Thích, đối diện với cặp mắt đào hoa còn chứa tia bất
mãn, nhưng dường như cô thấy được cái bóng rõ ràng của mình từ trong đôi mắt kia.
Sững sờ, Đoạn Thích nháy mắt mấy cái, ngồi dậy, khẽ hừ một tiếng, hai tay đút túi quần, bước đi cũng không quay đầu lại.
"Tớ quá yêu cậu Đường Đường." Trịnh Tiểu Hi quát to một tiếng, dùng sức
ôm Đường Thi một lúc, nhanh chóng chạy về chỗ ngồi của mình, cầm lấy
bút vẽ, vẻ mặt hồng hào hăng say bôi bôi vẽ vẽ.
Đường Thi: "..."
Từng người một, đều bị sao vậy?
Chịu ánh mắt đủ loại màu sắc của người xung quanh, Đường Thi bình tĩnh
đi sau lưng Trịnh Tiểu Hi trở về phòng học, cho dù là như thế thì các
bạn học trong ban vẫn như có như không nhìn cô bằng ánh mắt hiếu kì
khiến Đường Thi tê hết cả da đầu.
May mắn tiếng chuông vào học vang lên, Đường Thi nhẹ nhàng thở ra, cũng là lần đầu tiên hiểu được mị lực của Đoạn Thích, thật giống như thần
tượng.
Lúc nghỉ trưa giữa giờ, Đường Thi cùng ăn cơm trưa với Trịnh Tiểu Hi ở
phòng học, rồi ghé vào bàn học nghỉ ngơi sơ sơ, thời gian làm việc và
nghỉ ngơi ở cao trung Thanh Dương chính là như vậy, học sinh cách nhà xa có thể ngủ trưa ở phòng học.
Cách đại viện quân đội có chút xa, đi bộ phải mất nửa giờ, Đường Thi
không muốn lãng phí thời gian một giờ nghỉ trưa chỉ để đi trên đường,
đạp xe cũng phải tốn không ít thời gian, mà nghỉ trưa cũng chỉ có khoảng chừng hai tiết.
Lấy một cái gối của Trịnh Tiểu Hi đưa, Đường Thi ngủ cũng được coi như an ổn.
Buổi chiều ban hai có tiết thể dục, học cả một ngày, tất cả mọi người
vui vẻ đến sân tập, làm vận động nóng người, giáo viên thể dục để tự do
hoạt động, nhất thời Đường Thi chưa nghĩ ra nên vận động cái gì, trong
lúc đang suy tư thì một giọng nói căt đứt suy nghĩ của cô.
"Đường Đường"
Đường Thi quay đầu nhìn về phía giọng nói thì thấy Tô Tiếu đang cười như thần tiên, trong lòng động đậy, gật đầu: "Chị Tiếu Tiếu." Mấy ngày
không gặp, nữ chính lại đẹp lên rất nhiều nha.
Nếu không phải Đường Thi biết Tô Tiếu là ai, thiếu chút cũng bị hào quang toàn thân của Tô Tiếu mê hoặc.
"Đường Đường, em với bạn học em có muốn tới đánh cầu lông với bọn chị
không?" Tô Tiếu chỉ chỉ mấy cô gái đang vui vẻ đánh cầu lông cách đó
không xa, khi nhìn thấy Trịnh Tiểu Hi thì thoáng suy tư: "Tiểu Hi, em có muốn cùng chơi không?"
Trịnh Tiểu Hi lắc đầu: "Không cần, chúng tôi chơi với bạn học cùng lớp
vẫn tốt hơn, Đường Đường vừa tới, vẫn chưa quen với các bạn học đâu."
Vẻ mặt Đường Thi bối rối nhìn Tô Tiếu với Trịnh Tiểu Hi, hai người có quan hệ à?
Ánh mắt di chuyển qua lại giữa hai người, Đường Thi nhớ lại nội dung
tiểu thuyết, vẫn không tìm ra nhân vật nào là Trịnh Tiểu Hi, thật khó.
Có thể là xuất hiện ở phía cuối tiểu thuyết.
Nhưng Tô Tiếu chủ động đáp lời, lại khiến cho Đường Thi càng hiếu kỳ hơn.
"Đường Đường, em muốn cùng chơi bóng rổ với Đoạn Thích ở bên kia không?" Tô Tiếu quay đầu hỏi Đường Thi.
Đoạn Thích?
Đường Thi: "Không cần đâu, cảm ơn chị Tiếu Tiếu, em cùng chơi với Tiểu Hi."
Tô Tiếu: "Vậy được rồi, ở trường học có chuyện gì có thể tới tìm chị, chị với Đoạn Thích đều học ở lớp mười một ban một."
Lớp mười một ban một, đây chẳng phải lớp mà không lâu nữa cô muốn chuyển đến sao, là Đường Thi trong sách muốn chuyển đến.
Sau khi "Đường Thi" đi vào Đoạn gia thì lấy lý do "Không dung nhập được
với lớp", để người Đoạn gia chuyển cô đến lớp mười một ban một cùng với
Đoạn Thích, chính thức mở ra con đường tìm đường chết của nữ xứng ác
độc.
Thật ra Đường Thi đã từng nghĩ tới việc chuyển ban, nhưng không phải lớp mười một, cô muốn nhảy đến lớp mười hai, có lẽ là đền bù đi, khuyết
điểm trên người Đường Thi không có cách nào sửa chữa, đầu óc lại hết sức thông minh, chỉ cần cô từng xem thứ gì thì đều có thể ghi nhớ trong
đầu.
Đối với Đường Thi mà nói đọc sách không phải chuyện khó, cô đến trường
học chỉ đơn thuần muốn trải nghiệm sinh hoạt ở trường học, nhưng không
chỉ trường học cao trung mà sinh hoạt của học sinh cấp ba đều có rất
nhiều qui định, Đường Thi càng muốn nhanh lên tới đại học, càng nhanh
được hành động tự do, yên tâm thoải mái ở Đoạn gia, cô vẫn không làm
được nhất là còn ba năm.
Có vài chuyện, Đường Thi chưa từng cho rằng đó là đương nhiên, thật sự
mà nói thì giữa cô với Đoạn gia cũng không có quan hệ gì, cho dù Đoạn
gia cho cô nhiều cảm giác an toàn cùng ấm áp, nhưng Đoạn gia cũng không
phải là nhà của cô, cô vẫn muốn có một nơi thuộc về mình, có thể tự
nhiên phóng túng ở đó.
Đột nhiên được Tô Tiếu nhắc nhở, đầu óc Đường Thi đã bắt đầu suy nghĩ
tính khả thi của chuyện này, nhiều nhất hai năm, ít nhất một năm, cô có
thể làm được.
"Đường Đường, Đường Đường" Trịnh Tiểu Hi hô lên, thấy Đường Thi suy nghĩ xuất thần thì tiếp tục hô.
Đường Thi hoàn hồn, vô cùng thành thật nói: "Tiểu Hi, vừa rồi cậu nói cái gì tớ không nghe thấy."
Trịnh Tiểu Hi hầm hừ, nhưng xét thấy sự chân thành của mỹ nhân nên mười
phần hào phóng tha thứ cho Đường Thi, mỹ nhân làm cái gì cũng có thể tha thứ.
"Vừa rồi tớ nói, nếu không chúng ta đánh bóng đàn đi, tớ có thể dạy cậu."
Đường Thi gật đầu: "Được, tớ chưa từng đánh lần nào, nếu đánh không tốt thì cậu cũng đừng cười tớ."
Đường Thi thích Trịnh Tiểu Hi ở một điểm chính là Trịnh Tiểu Hi sẽ không truy hỏi quan hệ của cô với Đoạn Thích, sẽ không hoàn toàn hiểu rõ
cuộc sống của mình, cô chính là muốn kết bạn với người như Đường Thi
vậy.
Trịnh Tiểu Hi: "Đương nhiên sẽ không, nhìn mỹ nhân vận động cũng rất tốt, ha ha, tớ lại có tài liệu để vẽ."
Đường Thi lắc đầu cười, mặc dù Trịnh Tiểu Hi lấy cô làm nguyên mẫu vẽ
tranh, nhưng nhân vật lại hơi khác, nhìn qua cũng có chút giống cô,
nhưng lại không giống, cho nên Đường Thi cũng mặc kệ Trịnh Tiểu Hi vẽ
như thế nào.
Ngược lại Trịnh Tiểu Hi vẫn nói trước với cô, nếu lấy ra làm cái gì nhất định sẽ nói trước với cô, Đường Thi đồng ý.
Đánh bóng bàn nhìn qua thì mười phần nhẹ nhõm, nhưng thân thể cứ phải
nhích tới nhích lui, rất nhanh Đường Thi đã toát mồ hôi khắp người, thân thể này có cảm giác cân đối rất tốt, Đường Thi rất nhanh đã nắm được
một chút kỹ xảo mà Trịnh Tiểu Hi dạy, hai người đánh rất vui sướng.
Lúc tiếng chuông tan học vang lên, Đường Thi còn cảm thấy có chút đáng
tiếc, Trịnh Tiểu Hi cười giễu cợt: "Có câu nói nói hay lắm, dạy hết cho
đồ đệ thì thầy chết đói, xem ra Trịnh Tiểu Hi tớ thật sự phải chết đói
rồi."
"Tiểu Hi, tớ học giỏi, chứng minh sư phụ như cậu có chân tài thực học,
à, cậu còn có thể dạy thêm cho một vài đồ đệ khác, hi vọng không có đồ
đệ lợi hại như tớ vậy." Vẻ mặt Đường Thi nghiêm túc nói.
Trịnh Tiểu Hi "Phốc phốc" một tiếng, ôm bụng cười đến không ngừng được:
"Ha ha ha, Đường mỹ nhân, hóa ra cậu cũng biết nói đùa cơ đấy, ha ha
ha."
"Đường Đường, anh Đoạn mời em uống nước." Trần Nghĩa thình lình xuất
hiện sau lưng Đường Thi, đưa nước trái cây lạnh tới trước mặt Đường Thi.
Đường Thi giật nảy mình, nguy hiểm quá, thật may mà không có nhảy dựng
lên, hít một hơi thật sâu, quay đầu nhìn Trần Nghĩa: "Anh Trần, anh xác
định là muốn mời em uống nước chứ không phải cố ý tới làm em sợ chứ."
"Ha ha, bị em đoán được rồi, anh Đoạn đúng thật là nói như vậy, chẳng lẽ em là con giun trong bụng anh Đoạn." Trần Nghĩa thuận lợi đưa nước trái cây ra, cười ngây ngô.
Đoạn Thích giẫm một cước lên chân Trần Nghĩa: "Lắm miệng" Trần Nghĩa nhanh chóng né ra xa.
Cô mới không muốn làm con giun trong bụng Đoạn Thích, nhưng mà Đường Thi lắc lắc nước trái cây trong tay: "Cảm ơn."
Đoạn Thích nghe tiếng cám ơn này, lông mày cau lại, Đường Thi lại nói: "Còn có cơm trưa hôm nay."
"Hừ."
"Kiêu ngạo" Đường Thi không khách khí nghĩ ở trong lòng, đương nhiên cô không dám nói ra khỏi miệng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT