"Đường Đường, em mới tới đại viện à?" Vừa chạy, Tô Tiếu vừa tò mò hỏi, kiếp trước cô không ở đây, nên không biết Đoạn gia có
người tên Đường Thi hay không, Tô Tiếu hoài nghi trong lòng, liền
thăm dò.
Đường Thi bình tĩnh mỉm cười: "Đúng vậy, hôm qua em vừa đến,
chị Tiếu Tiếu vẫn luôn ở đây sao? Có thể giới thiệu đại viện
với em không?"
"Tiểu tử cứ tiếp tục giả vờ đi, ông đây phải đi, đuổi kịp." Đoạn Thích liếc nhìn Đường Thi.
"Anh, thật đúng là anh của em, hành, em liền đuổi kịp." Trần
Nghĩa đau cũng không đau cười hì hì theo kịp, lại cười như không cười với Đường Thi.
"Em gái, em với anh Đoạn là?" anh Đoạn không phải coi trọng Tô Tiếu sao!
"Chào anh, em tên Đường Thi, trước mắt sẽ sống ở Đoạn gia."
Trần Nghĩa: "Anh là Trần Nghĩa, Đường Đường gọi là anh Trần
đi, trước mắt?" Từ lúc nào Đoạn gia lại có cô gái nhỏ a?
Đường Thi gật gật đầu.
Đoạn Thích không thấy ai đuổi theo, quay đầu nhìn, thấy Đường
Thi và Trần Nghĩa nói chuyện đến vui vẻ, mắt hoa đào nhìn
nhìn: "Các người thật vui vẻ?"
Trần Nghĩa: "Đúng vậy, anh Đoạn, Đường Đường đến nhà anh, sao
anh không nói trước với em một tiếng, em sẽ tổ chức một bữa
tiệc hoanh nghênh a."
Đoạn Thích nhìn chằm chằm Đường Thi mấy giây, đến khi Đường Thi mất tự nhiên trừng lại anh, mới nhướng mày nói: "Đuổi theo, đồ nịnh hót." Chẳng phải là đồ nịnh hót hay sao? Công phu chỉ trong
chốc lát, thế nhưng tên ngốc to con Trần Nghĩa này đã bị lừa!
Đường Thi: "..."
"A? Anh Đoạn, Đường Đường đáng yêu vậy, anh lấy cho em ấy cái
tên bất nhã thế? Hay em sửa một tên khác? Đường Đường, Đường
Đường, nghe thật hay, thật ngọt ngào."
Đoạn Thích nheo mắt, không lưu tình mà đánh một cái lên trán Trần Nghĩa, đau đến mức Trần Nghĩa kêu ai da ai da, thật đau.
Đuổi kịp hai người, Đường Thi lại nhớ tình tiết trong tiểu
thuyết, Trần Nghĩa là anh em tri kỷ của nam phụ Đoạn Thích, là một trong số ít người không bị nữ chính mê hoặc, cùng với Đoạn Thích tình nghĩa huynh đệ, khiến một số độc gải kêu gào bên
dưới "ở bên nhau ở bên nhau đi".
Đường Thi: "..."
Ở bên nhau? Lắc đầu, cố gắng vứt ý tưởng này ra khỏi đầu.
Trần Nghĩa so với Đoạn Thích còn cao hơn, hiện tại đã hơn 1
mét 8, diện mạo hàm hậu, có chút giống tên ngóc to con, nhưng
Trần Nghĩa chân thành lại là một nam tử hán, anh ta có thể trở
thành phó tổng của đế quốc thương nghiệp của Đoạn Thích, không phải vô lý, giả ngu giả ngốc, giả heo ăn thịt hổ là sở
trường bậc thầy!
Cô gái nhỏ phía sau Đoạn Thích và Trần Nghĩa, khiến một đám
nam sinh đứng chờ ở sân bóng chú ý, vừa nhìn rõ mặt Đường
Thi, nam sinh đều phấn khích hưng phấn hẳn lên, càng có tên ưa
nổi, huýt sáo.
Đoạn Thích quét mắt nhìn đám sói hung phấn kia, thành công
khiến bầy sói an tĩnh lại, mở miệng: "Đồ nịnh nọt, nhớ đứng
đây, không được phép đi đâu, nếu để tôi phát hiện ra.."