Editor: Hàn Tử Quân

Đoạn Thích không nhìn Kim Khanh với Hạ Cảnh nữa, mà cúi đầu nhìn Đường Thi, mắt đào hoa không buông tha: "Một mình em phải chăm sóc bản thân cho tốt."

Đường Thi sửng sốt, cảm xúc trong mắt Đoạn Thích làm cô nhìn ngây người, không phản ứng lại, lần này Đoạn Thích không bực mình, thuận theo tâm ý mình, giơ tay nhẹ nhàng xoa xoa đầu Đường Thi, rất nhanh rời đi.

Chờ Đường Thi phục hồi tinh thần, Đoạn Thích Sớm đã sớm đi xa rồi.

"Đoạn Thích." Đột nhiên Đường Thi mở miệng gọi, thấy Đoạn Thích xoay người lại nhìn cô, cô lại không biết nên nói cái gì.

Hai người cứ yên lặng nhìn nhau vài giây như vậy, thời gian giống như dừng lại, Đoạn Thích không mở miệng trước, cặp mắt đào hoa kia lại cất giấu sự chờ mong không dễ phát hiện.

"Đường Đường! Xe lửa sắp chạy rồi, nhanh lên xe đi." Kim Khanh hướng về phía Đường Thi nói.

Hạ Cảnh dọn hành lý ở chỗ ngồi trước, dù sao có hai nữ sinh, giáo dưỡng của anh dạy anh tự giác làm tốt những việc này.

Đường Thi quay đầu lại trả lời, lại xoay người nhìn Đoạn Thích vẫn đang đứng đấy, cho dù trong trời đông giá rét, sợi tóc của thiếu niên vẫn dựng thẳng lên như cũ, như lần đầu gặp nhau.

"Đoạn Thích, em phải đi rồi, anh mau trở về đi thôi." Thấy Đoạn Thích đứng bất động, Đường Thi lại nói: "Tới nơi em sẽ gọi điện về, yên tâm đi."

Cặp mắt đào hoa của Đoạn Thích sâu như biển, nghe vậy, gật đầu: "Được, anh chờ em."

Đường Thi ngơ ngác, cô cảm thấy, lời Đoạn Thích nói không dễ hiểu giống như mặt ngoài, giống như bốn chữ kia còn có ý nghĩa khác mà cô không biết.

Nhưng tiếng nhắc nhở vang bên tai lại làm Đường Thi không thể dừng lại, vội vàng nói: "Vậy thì tốt."

Xe lửa rít gào đưa cô gái mà anh thích đi xa, Đoạn Thích đứng tại chỗ hồi lâu, lâu đến nỗi hai chân anh đều cứng đờ đến, giống như có hàng ngàn hàng vạn con kiến đang gặm cắn làm đầu óc anh càng rõ ràng hơn, thần kinh cũng càng thêm mẫn cảm..

Hạ Cảnh đặt vé giường mềm, Kim Khanh đột nhiên thêm vào, không phải không có chuẩn bị, cô ấy cũng mua giường mềm, chỉ là hơi xa chỗ của Đường Thi Hạ Cảnh.

"Chị Khanh, không cần phiền chị đâu, tự em có thể làm, chị đi thu dọn đồ của chị trước đi." Đường Thi lấy hành lý của mình, lại nhanh chóng thu dọn tốt chăn đệm của mình.

Kim Khanh thấy không giúp được gì, liền buông tay, cười hỏi: "Đường Đường, vì sao em lại muốn đi Giang Thị?"

"Nhà em ở Giang Thị, lần này là trở về ăn tết."

Kim Khanh nghe xong, gật đầu, cười nói: "Hóa ra là vậy, đúng đấy, ăn tết nên cùng với người nhà mới náo nhiệt."

Đường Thi cười bình thản, không hề nhiều lời, đúng vậy, không ăn tết với người nhà thì với ai mới hạnh phúc, mới náo nhiệt chứ?

"Hai người dọn đến đâu rồi?" Hạ Cảnh đi tới, hỏi hai cô gái.

Kim Khanh cười vô cùng ôn nhu: "Đều thu dọn xong rồi, Đường Đường rất độc lập, đều tự mình làm."

Hạ Cảnh nghe Kim Khanh nói xong, muốn nhắc nhở hai câu, nhưng nhìn nụ cười Đường Thi không thay đổi thì lời đến bên miệng lại nuốt vào: "À, nếu như vậy, hai người nghỉ ngơi trước một chút đi, buổi sáng phải dậy sớm như vậy, chắc bây giờ rất mệt, ngủ tiếp đi."

"Vâng." Đường Thi đã sớm muốn đi ngủ rồi, về Đường gia, cô muốn có một trạng thái tinh thần tốt nhất.

Kim Khanh muốn nói lại không nói ra được, xấu hổ giật nhẹ khóe miệng: "Hiện tại tớ còn rất hưng phấn, chắc là do lần đầu tiên rời khỏi Bắc Kinh đi nơi khác."

Hạ Cảnh trầm ngâm một lát, nói: "Vậy cậu tiếp tục nghiên cứu tư liệu lần này trước đi, tôi muốn ngủ trước một chút, đợi lát nữa chúng ta hãy thảo luận."



Sự mất mát trong lòng Kim Khanh không thể khống chế được mà ngày càng lan rộng ra, nội tâm trống rỗng, nhưng trên mặt cũng không biểu hiện gì: "Được, hai người nghỉ ngơi thật tốt đi."

Đường Thi bị bắt nhìn toàn quá trình, chào hai người rồi nhanh chóng bò lên trên giường đệm nghỉ ngơi, để tránh lại nhìn thấy trường hợp xấu hổ gì, tuy rằng cô không thấy Hạ Cảnh có cái gì xấu hổ, nhưng Đường Thi có thể cảm nhận được, Hạ Cảnh biết tâm ý của Kim Khanh, nhưng Hạ Cảnh cự tuyệt một cách rất thẳng thắn rất quyết đoán.

Anh không để lại cho Kim Khanh một chút ảo tưởng nào.

Mà chính Kim Khanh cũng cảm nhận được.

Ngày kế tiếp, Đường Thi trải qua có chút gian nan, không phải bởi vì cô cảm thấy mình là cái bóng đèn lóe sáng, mà là không khí giữa hai người Kim Khanh và Hạ Cảnh làm cho cô cảm thấy xấu hổ.

Kim Khanh còn chưa từ bỏ.

Cũng đúng thôi, dù bất kỳ ai đối mặt với người mình thích, muốn từ bỏ cũng không phải là chuyện dễ dàng, hơn nữa hành trình đến Giang Thị này, nếu không có Đường Thi cô thì đoán chừng hai người này ở chung sẽ dễ dàng hơn chút.

"Hạ đại ca, chị Khanh, hai người có muốn vào phòng uống ly trà không?" Đường Thi lễ phép hỏi.

Hạ Cảnh nhìn phòng trước mặt, cười nói: "Không được, chờ lần sau đi, nghỉ ngơi cho tốt."

Kim Khanh ngơ ngác mà nhìn căn phòng đen như mực, trống rỗng, không có hơi người, không có nửa phần ấm áp trước mặt này, đột nhiên trong lòng nghĩ đến cái gì, nhưng lại không dám nghĩ sâu hơn: "Đường Đường, em.."

"Kim Khanh, chúng ta đi tìm chỗ ở trước đi." Lúc Kim Khanh nói ra, Hạ Cảnh kịp thời cắt ngang lời cô ấy nói.

Kim Khanh nở một nụ cười áy náy với Đường Thi, chạy nhanh đuổi kịp Hạ Cảnh phía trước.

Đứng ở phía trước căn phòng âm u tĩnh mịch, Đường Thi hít một hơi thật sâu, lấy đủ dũng khí mới nhấc chân đi vào, lúc đến gần cửa, Đường Thi nghe thấy bên trong truyền đến tiếng nói, vội rụt tay về.

Sẽ là ai được? Không phải là ăn trộm chứ?

Càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng này, vị "chủ phòng" là cô lâu không ở nhà, ăn trộm tới thăm cũng không có gì kỳ quái, đặc biệt là hiện tại gần tới cuối năm, chuyện trộm cắp tăng nhiều, Đường Thi nhất thời có chút hoảng loạn, nhưng rất nhanh bình tĩnh lại.

Một mình cô tuyệt đối không vào được, lỡ như ăn trộm cầm dao thì làm sao bây giờ? Nhưng trước khi chưa xác định được là ai, Đường Thi lại không thể đi báo nguy, tình thế đặc biệt khó xử, bỗng phía sau Đường Thi truyền đến tiếng bước chân, dọa Đường Thi nhảy dựng lên! Cả người căng thẳng!

"Đường Đường?" Bà Phương nghi hoặc hỏi, thân hình này hình như là đứa trẻ Đường Đường kia, nhưng lại cũng không giống lắm, cô gái này cao hơn cũng có da có thịt hơn Đường Đường..

Nghe được giọng nói quen thuộc của bà Phương, Đường Thi mới thả lỏng thân thể đang căng chặt, chậm rãi xoay người, thấy thật sự là bà Phương, mới nhẹ nhàng thở ra, tươi cười gọi: "Bà Phương."

Bà Phương có chút kích động tiến lên, giữ chặt tay Đường Thi, cẩn thận nhìn mặt, tay, chân Đường Thi..

"Ôi ôi, thật là Đường Đường à, đầy đặn hơn, cũng cao hơn, trở lại là tốt rồi, trở lại là tốt rồi, mấy ngày trước cháu gọi điện về, bà đã dự tính ngày cháu trở về trong khoảng hai ngày này, nên hôm nay bà đưa Phương Hoa tới giúp cháu quét dọn nhà ở."

"Bà Phương, trong phòng cháu.."

Bà Phương cắt ngang lời Đường Thi: "Chính là đứa bé Phương Hoa kia, mấy ngày nay nó nghỉ không có việc gì, cả ngày ở nhà lười nhác, không ra cái bộ dạng gì, vừa lúc tới giúp cháu quét dọn nhà."

Đường Thi quýnh lên, nói như vậy, người lúc nãy cô tưởng rằng ăn trộm là cháu bà Phương.

"Bà, sao bà lại trở về, bà đang nói chuyện với ai đấy?" Phương Hoa từ bên trong vươn đầu nhìn ra, nhìn thấy Đường Thi thì lập tức cười nói: "Chị Đường Đường, chị đã về rồi!"

Đường Thi cười: "Tiểu Hoa."

Phương Hoa nhỏ hơn Đường Thi vài tuổi, tinh ngịch đáng yêu, Đường Thi rất thích tính tình hoạt bát của cậu bé.

"Vào nhà trước đi, đừng đứng ở bên ngoài nói chuyện, chị Đường Đường của cháu ngồi xe lửa rất lâu, mới vừa về đến nhà, cháu đừng làm loạn, để cho nó nghỉ ngơi thật tốt." Bà Phương vỗ vỗ đầu cháu trai.



Phương Hoa che đầu lại kêu "Ai da ai da", động tác khoa trương, chọc cười Đường Thi với bà Phương, bởi vì tiếng cười vui mừng này, làm nhà cửa vốn trống vắng tịch liêu trở nên ấm áp hơn một chút, cũng làm cho trái tim cô đơn khi về Đường gia của Đường Thi có thêm chút náo nhiệt.

Thật ấm ấp.

"Cảm ơn, bà Phương, Tiểu Hoa." Đường Thi cười ấm áp.

Bà Phương cười nói: "Này có cái gì mà cảm ơn? Bà không thích cháu nói lời cảm ơn đâu nha."

Phương Hoa sờ sờ cái mũi, có chút ngượng ngùng nói: "Này thì có cái gì? Nam tử hán đại trượng phu, việc nhỏ như dọn dẹp vệ sinh này, không làm khó được đại trượng phu em đâu!"

Đường Thi "Phụt" cười, nói: "Em? Đại trượng phu? Em là tiểu trượng phu thì không sai lệch lắm?" Đứa bé lanh lợi này, không áp chế nó một chút thì đuôi của nó chắc vểnh lên tận trời.

Phương Hoa không thuận theo mà méo miệng: "Chị Đường Đường, làm gì có ai nói em trai như chị?"

Không biết vì cái gì, Đường Thi lại nhớ tới Đoạn Thích, lắc đầu, tự nhiên nói: "Chính là vì là em trai, cho nên mới càng muốn yêu cầu em nghiêm khắc."

Phương Hoa nghe xong lời này, lại cười hì hì: "Vậy được rồi, chị giáo huấn em hình như là chuyện thiên kinh địa nghĩa."

Nếu vị Đoạn tiểu gia kia dễ nói chuyện như em, thì chắc chắn cô sẽ bớt tức giận đi nhiều, sống lâu thêm được mấy năm.

"Anh Đoạn? Thật sự không chơi bóng à? Thời tiết tốt như vậy!" Trần Nghĩa nóng lòng muốn thử nói, hôm nay ánh mặt trời vô cùng xán lạn.

Đoạn Thích không hé răng, Trần Nghĩa không ngừng cố gắng: "Anh Đoạn, cậu không thể bởi vì Đường Đường không ở bên cạnh cậu mà cái gì cũng không muốn làm chứ, ngay cả bóng rổ cậu yêu nhất cũng không đánh, đây cũng không phải là chuyện đàn ông nên làm, chơi bóng rổ là cần thiết!"

Cuối cùng Đoạn Thích cũng liếc nhìn Trần Nghĩa: "Câm miệng, ai nói thứ tiểu gia yêu nhất là bóng rổ?"

Trần Nghĩa thuận miệng nói: "Chẳng lẽ nhanh như vậy Đường Đường đã trở thành người anh Đoạn cậu yêu nhất?" Tốc độ này hơi nhanh rồi đấy!

Đoạn Thích nheo cặp mắt đào hoa lại, nhìn chằm chằm Trần Nghĩa: "Nói, làm sao cậu biết?"

Trần Nghĩa: "!"

Trần Nghĩa lui ra phía sau vài bước, vội xua tay nói: "Anh Đoạn, cái gì tôi cũng không biết! Thật đấy!"

Đoạn Thích không có ý muốn buông tha Trần Nghĩa, Trần Nghĩa cuối cùng túng túng mà thua dưới ánh mắt uy hiếp của Đoạn Thích, do do dự dự nói: "Cái này, rất sớm trước kia, tôi đã nhận ra, anh Đoạn cậu không bình thường."

"Rất sớm?" Trong mắt Đoạn Thích lóe lên ánh sáng nguy hiểm, Trần Nghĩa lại lui về sau.

"Cũng.. Không phải rất sớm, chính là sớm hơn so với chính cậu một chút.. Mà thôi."

"Khi nào?"

Vẻ mặt Trần Nghĩa như đưa đám, vẻ mặt thấy chết không sờn: "Không sớm lắm, chính là thời gian gần đây Đường Đường ở đại viện của chúng ta, anh Đoạn cậu liền không bình thường, anh Đoạn có lẽ cậu không phát hiện, cậu không phải là loại người thích đặt biệt danh cho người khác, lại còn là.. biệt danh không ra gì như thế, lại còn là cho một nữ sinh.."

Đoạn Thích: "..."

Trần Nghĩa vội nói trước khi Đoạn Thích hỏi, còn chuẩn bị tư thế có thể chạy bất cứ lúc nào nói: "Tôi cũng chỉ biết như vậy, nếu anh Đoạn cậu muốn hỏi tôi vì sao không nói sớm cho cậu biết, tôi cũng muốn nói nhưng anh Đoạn cậu thông minh như vậy, chắc chắn có thể sớm phát hiện! Thậm chí phải sớm hơn tôi mới đúng!"

Sau khi nói xong, Trần Nghĩa nhanh chân chạy mất! Đừng đánh đừng đánh!

Đoạn Thích: "..."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play