Tô Đình Đình ngừng ở cửa, mới chậm rãi ưu nhã khéo léo đi vào, đôi mắt
đảo cực nhanh quanh phòng một lần, nhanh chân chạy thẳng đến bên Đường
Thi.
"Đường Đường, hôm nay chị với cha mẹ cùng nhau tới Đoạn gia, nhân tiện
đến gặp em, kinh hỉ không?" Diễn trò phải diễn cho tròn, Tô Đình Đình
mới mặc kệ Đường Thi nghĩ như thế nào, dù sao cô ta nghĩ Đường Thi sẽ
không nói chuyện của cô ta ra, lại không phải chuyện to tát gì, quả thật trước kỳ nghỉ cô ta từng ăn cơm với Đường Thi.
Đường Thi đang bị Trịnh Tiểu Hi lôi kéo bát quái đủ loại chuyện: "..."
Thấy Tô Đình Đình đến thì Đường Thi lạnh nhạt cười cười: "Không kinh hỉ, Tô Đình Đình."
Sắc mặt Tô Đình Đình trở nên khó coi trong nháy mắt, nhưng rất nhanh đã
khôi phục gương mặt tươi cười: "Đường Đường sao lại xa lạ như vậy? Trực
tiếp kêu chị Đình Đình là được rồi."
Vẻ mặt Đường Thi bình tĩnh: "Cảm ơn, không cần." Cô cũng không muốn có mộ người chị, mà còn trẻ như vậy cũng càng không tốt.
Trịnh Tiểu Hi không nhịn xuống mà cười "Ha ha", lập tức người trẻ tuổi
trong phòng đều nhìn qua bên này, thấy là một gương mặt xa lạ, liền quay lại tiếp tục cùng người bên cạnh nói chuyện.
"Thực xin lỗi, thật sự là tôi không nhịn xuống được, tôi nên nhịn cười
mới đúng, Tô Đình Đình." Trịnh Tiểu Hi căn bản không muốn kêu bất kỳ ai
là chị! Tô Tiếu không được, Tô Đình Đình lại càng không được!
Muốn làm chị của cô, cũng phải xem cô có nguyện ý không đã!
Đường Thi không cười theo Trịnh Tiểu Hi, Tô Đình Đình muốn thông qua cô
tiếp cận Đoạn gia, vậy hẳn đã nghĩ tới hoàn cảnh xấu hổ như thế này, cô
cũng không phải chưa từng thấy tiểu bạch hoa trên đời này, cứ quanh co
lòng vòng như vậy, Đường Thi không muốn nhìn thấu, càng không muốn chọc
vào.
Hốc mắt Tô Đình Đình dần dần đỏ lên, khóe mắt liếc thấy mấy chàng trai
trẻ tuổi xung quang, nước mắt càng đong đầy hốc mắt, chỉ là không rơi
xuống, nhưng như vậy, cũng làm cô ta thoạt nhìn càng thêm nhu nhược đáng thương, làm người ta muốn che chở cho cô ta.
"Tiểu Hi, sao em lại có thể cười chị như vậy?" Tô Đình Đình khổ sở nhìn
Trịnh Tiểu Hi, lại chuyển hướng sang Đường Thi đang có dáng vẻ không
liên quan đến mình, hung hăng cắn răng: "Đường Đường, sao em cũng không
biết giúp chị một chút? Chẳng lẽ tim em làm bằng sắt thép sao? Tốt xấu
gì chúng ta cũng quen biết, vẫn nên giữ thể diện cho chị một chút chứ?"
Đường Thi hết chỗ nói rồi, tuy rằng chiêu này của Tô Đình Đình không
tồi, nếu đổi lại là Đường Thi thật thì đúng là không biết nên ứng phó
như thế nào, đoán chừng cũng chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt, nhưng
Đường Thi thì không, cho dù hiện tại cô "Ăn nhờ ở đậu", nhưng Đường Thi
cũng không cho rằng mình ra khỏi cửa Đoạn gia thì sẽ không có cách nào
sinh sống.
Đường Thi cũng biết, đối với cá nhân cô mà nói Tô gia chính là một con
quái vật khổng lồ, nhưng Đường Thi vĩnh viễn sẽ không làm chính mình rơi vào hoàn cảnh như vậy. Cho dù Tô gia có lớn, nhưng có thể một tay che
trời sao? Không thể.
Thấy thật đúng là có không ít chàng trai đang âm thầm nhìn bên này, một
vài người là đang xem trò hay, nhưng một vài người là yêu mỹ nhân cũng
đã nhíu mày! Đường Thi nhẹ hừ một tiếng ở trong lòng, muốn cô chịu, Tô
Đình Đình còn chưa đủ tư cách!
Lười nhác tựa lưng vào ghế ngồi, Đường Thi cười cười nhìn Tô Đình Đình,
giọng nói không hề phập phồng: "Ồ, Tô tiểu thư, tôi thật đúng là không
biết, quan hệ của chúng ta đã tốt đến mức có thể gọi nhũ danh khi nào
vậy? Lại nói tiếp, tôi với Tô tiểu thư cũng chỉ khéo ngồi cùng nhau ăn
một bữa cơm trong nhà ăn của trường thôi, chúng ta cũng chỉ biết mỗi tên họ của đối phương."
Tô Đình Đình muốn cắt ngang lời nói của Đường Thi, nhưng làm sao Đường
Thi sẽ cho cô ta cơ hội, thay đổi tư thế, đôi tay chống cằm, hai mắt
nhìn chằm chằm Tô Đình Đình: "Tôi với một vị Tô tiểu thư khác, cũng quen biết, dù sao cũng có cơ hội chạm mặt nhiều lần, nhưng cũng không coi là quen thuộc, cho nên.. Vị Tô tiểu thư này, cô là tự quen thuộc sao?"
Sắc mặt Tô Đình Đình khó coi tới cực điểm, dù sao Đường Thi chính là
nhìn cũng không muốn nhìn Tô Đình Đình, muốn đạp một chân lên cô? Cửa
cũng không có!
Lần này Trịnh Tiểu Hi không cười ha ha, cô ấy ghé vào trên vai Đường
Thi, bả vai không ngừng rung rung, thi thoảng lại truyền ra tiếng nức
nở, nhưng Tô Đình Đình lại biết, Trịnh Tiểu Hi nhất định đang giễu cợt
cô ta!
Nhưng trừ bỏ Trịnh Tiểu Hi, còn có hai cô gái ngồi cùng đều khe khẽ nói
nhỏ, thỉnh thoảng lại nhìn về phía Tô Đình Đình. Sau đó, lại thảo luận
lớn hơn một chút nữa, sự trào phúng và khinh thường trong giọng nói đánh lên mặt Tô Đình Đình không lưu tình chút nào.
Chút chuyện ở Tô gia kia, ai mà không biết chứ?
Tuy rằng trong lòng đã tức giận không chịu được, nhưng lý trí của Tô
Đình Đình vẫn dẫn trước, đầu óc nhanh chóng suy nghĩ, điều chỉnh biểu
cảm, vừa muốn nói cái gì, giọng nói Đoạn Thích đã vang lên.
"Lại đây, ba thiếu một." Đoạn Thích nhìn cũng không thèm nhìn mấy nữ
sinh khác đang ngồi cùng bàn, kéo tay Đường Thi về phía bàn mạt chược.
Đường Thi đang muốn thoát thân, liền thuận theo Đoạn Thích bị kéo đi,
vẫn nhớ quay đầu lại chào mấy cô gái kia, mấy cô gái kia đều mỉm cười
gật gật đầu, chỉ có một mình Tô Đình Đình mặt đen toàn bộ quá trình.
"Tớ muốn xem Đường Đường đánh, nghe nói ngày hôm qua cậu ấy thua rất
thảm, tớ đi giúp đỡ cậu ấy thắng một phen." Nói xong, Trịnh Tiểu Hi vội
chạy nhanh khỏi đó.
Mấy cô gái kia hai mặt nhìn nhau, sau đó, nhất trí làm lơ Tô Đình Đình,
trò chuyện về mấy chủ đề khác nhau, còn Tô Đình Đình thì một câu cũng
không nói được.
Đường Thi nhìn nhìn Đoạn Thích bên tay trái, lại nhìn nhìn Trần Nghĩa
bên tay phải, còn có Cố Lệ đối diện, trong lòng thả lỏng một chút, chắc
cô không đến nỗi đánh không nổi ba người này đi? Thắng một lần cũng
được, ngày hôm qua thật là thua đến mặt mũi cũng không còn!
Đoạn Thích giật giật ngón tay, lại nhìn Đường Thi: "Yên tâm đi, em sẽ
không có kết cục như tối hôm qua đâu." Bởi vì có tiểu gia che chở cho
em!
Dứt lời, Trần Nghĩa cả kinh kêu to: "Không phải chứ? Đường Đường, đầu em lớn lên như thế nào vậy?" Rồi lại như bỗng nhiên tỉnh ngộ nói: "Chẳng
lẽ chỉ số thông minh của Đường Đường đều bỏ vào học tập cả rồi?"
Đến Cố Lệ cũng kinh ngạc nhìn về phía Đường Thi, hai mắt lạnh băng lộ ra một thông tin chói lọi - "Cô đánh rất kém thật".
Đường Thi cũng không đỏ mặt, tính tình rất tốt nhìn Cố Lệ với Trần Nghĩa nói: "Quả thực em đánh không được coi là tốt cho lắm, nhưng các anh
cũng không nhất định đánh tốt hơn em, không thì thử một lần rồi sẽ
biết?" Cô cũng không tin cái này!
Trần Nghĩa cười ha ha: "Anh từ nhỏ đã đánh mạt chược mà lớn lên, anh sẽ chờ xem Đường Đường thể hiện."
Trịnh Tiểu Hi trừng mắt nhìn Trần Nghĩa: "Hừ! Em cũng không kém, em là quân sư của Đường Đường!"
Cố Lệ vẫn chưa nói cái gì, giọng nói vẫn lạnh lùng như cũ: "Bắt đầu đi."
Đánh liên tiếp vài ván, Đường Thi nhìn "Tiền" bên tay mình, độ cong khóe miệng càng ngày càng lớn, cô đã nói mà, kĩ thuật bài bạc của cô không
có khả năng không thắng được một lần! Có khi, hôm nay khởi đầu tốt đẹp,
còn liên tiếp thắng được vài lần.
Đoạn Thích nhìn bộ dáng Đường Thi đắc ý, mắt đào hoa cũng ngậm đầy ý
cười, chẳng qua ngoài miệng vẫn bộ dáng không chịu bỏ qua hừ nói: "Nhìn
bộ dáng em đắc ý vênh váo này, đợi chút nữa thua cũng đừng giận dỗi."
Đường Thi giật giật khóe miệng nói: "Em sẽ không đâu." Sẽ giận dỗi chỉ có hai đứa trẻ to xác này, sao cô có thể giận dỗi?
Đoạn Thích: "Không có gì là chắc chắn." Vừa nói xong, trong lòng Đoạn
Thích rối rắm khác thường, vì sao tiểu gia lại phải nói những lời này?
Chính là.. Nhịn không được làm sao bây giờ?
Đường Thi âm thầm nói thầm, quả nhiên là đứa trẻ to xác, thua thì không vui, còn cứ muốn cảnh cáo cô!
Ánh mắt Trần Nghĩa nhìn Đoạn Thích vô cùng quỷ dị!
Hôm nay anh Đoạn làm sao vậy? Như thế nào toàn đưa tiền cho Đường Đường
thế? Có lẽ Đường Thi không biết rõ Đoạn Thích chơi mạt chược có bao
nhiêu lợi hại, nhưng Trần Nghĩa đi theo Đoạn Thích chơi cái này từ nhỏ,
không có khả năng không biết!
* * * Trần Nghĩa nghĩ đến một khả năng, nhìn toàn thân nhà anh Đoạn nhà
anh ta phát ra.. tâm trạng sung sướng thì nháy mắt không còn rối rắm.
Nhưng thật ra đôi mắt lạnh nhạt của Cố Lệ nhìn về phía Đoạn Thích lại
chứa tia nghi hoặc, nhưng Cố Lệ chỉ là nghĩ như vậy, cũng không suy nghĩ sâu xa hơn, tóm lại chơi mạt chược chỉ là trò tiêu khiển nhất thời,
không thể coi là chuyện đứng đắn.
Đường Thi biết Đoạn Thích rất lợi hại, nhưng cô không biết, Đoạn Thích có thể lợi hại đến mức khống chế toàn bộ tiết tấu.
Sau khi Tô Đình Đình ra khỏi gian phòng này thì sắc mặt còn chưa tốt
lại, nhưng không ai chú ý đến cô ta, cũng không ai nhìn bất mãn cùng cáu giận trên mặt cô ta.
Tưởng Mai nhìn bóng dáng Diệp Hoa, trong lòng vô cùng nôn nóng, muốn đi
tìm Tô Quang, lại phát hiện giờ bà ta mà đi thì không quá tốt, bên kia
toàn là đàn ông, không có một người phụ nữ nào, nếu bà ta tùy tiện đi
qua, khó bảo đảm sẽ không gặp phải phiền toái gì, cho dù nóng vội cũng
chỉ có thể kiềm chế.
Nhưng lúc này, sau khi Tưởng Mai nhìn thấy sắc mặt con gái không tốt thì còn có cái gì không rõ? Hạ giọng quát lớn: "Tô Đình Đình! Mày một chút
tác dụng cũng không có! Sớm biết như thế, còn không bằng tao không mang
mày lại đây! Không giúp được gì, lại còn thêm phiền phức cho tao!"
Tô Đình Đình tủi thân giương mắt, không dám lớn tiếng kêu oan, chỉ thấp
giọng nói: "Mẹ, sao con biết được Đường Thi kia dầu muối không ăn? Cô ta gây khó dễ trước mặt con, Đoạn Thích lại giúp đỡ cô ta, tất cả mọi
người cũng không đứng ra giúp con."
Chú ý tới nơi này không phải là chỗ nói chuyện, Tưởng Mai cười cười lôi
kéo Tô Đình Đình đi đến một góc, gặp người khác, còn thân thiết mà dừng
lại, nói chuyện với nhau một phen, chờ đến lúc rời xa đám người, sắc mặt Tưởng Mai lập tức thay đổi, thân thể Tô Đình Đình run rẩy, nhưng mà
cũng khó nhìn ra Tưởng Mai tức giận.
"Tao dạy cho mày những thứ kia đâu hết rồi? A? Hay là mày ăn hết vào
trong bụng rồi? Ngày thường đầu óc mày còn dùng khá tốt, làm sao có mỗi
một đứa mồ côi ngoại lai mà còn không trị được? Mày thật sự cho rằng,
Đoạn gia sẽ coi trọng một đứa bé mồ côi con của chiến hữu sao? A? Mày
nói xem!"
Ngón tay Tưởng Mai dùng sức chọc lên đầu Tô Đình Đình mấy cái, không chọc ở trên trán được, dễ xuất hiện các vết đỏ.
Tô Đình Đình cúi đầu, không dám nói nữa, đúng vậy, là cô ta chưa làm
tốt, trên đầu truyền đến đau đớn làm cô ta suy nghĩ rõ ràng hơn.
Dường như là tức giận xong rồi, Tưởng Mai nhìn bốn phía, quay đầu lại
trên mặt đã là nụ cười hiền lành của người mẹ: "Đình Đình, mẹ dạy dỗ con nhiều năm như vậy, con nên biết, cái gì đối với con là tốt nhất, chỉ
một chút việc nhỏ này mà con còn làm không tốt thì về sau con còn có thể làm tốt chuyện gì?"
"Lần này thì coi như thôi, nếu Đoạn gia che chở cho cô ta, thì về sau
con nhất định phải thiết lập mối quan hệ tốt với con bé mồ côi kia, mặc
kệ con bé mồ côi kia có giá trị lợi dụng hay không."
"Trước kia mẹ đã nói với con, ngàn vạn đừng xem thường bất kỳ ai, lỡ như ngày sau con có việc cầu người, chẳng phải là thêm một con đường sống
sao? Mẹ chính là như vậy mới được như thế này, nếu không, con cho rằng,
mẹ con xuất thân từ trong núi, có thể ngồi lên cái vị trí phu nhân Tô
gia này sao?"
Tô Đình Đình ngoan ngoãn gật đầu, cuối cùng Tưởng Mai cũng vừa lòng,
nói: "Được rồi, chuyện này không gấp được, con với con bé mồ côi kia học cùng trường, về sau còn có rất nhiều cơ hội, hôm nay con cũng không làm được cái gì, cứ ngoan ngoãn đi theo phía sau mẹ làm con gái hiếu thuận
đi, chỉ cần hình tượng tốt thì sau này con muốn gả vào hào môn cũng
không khó.
Giáo huấn Tô Đình Đình xong, chính Tưởng Mai cũng tự tĩnh tâm, gần đây
bà ta quá gấp gáp, cái này không giống với tác phong trước kia của bà
ta! Tưởng Mai âm thầm tiêm cho mình một liều dự phòng, sao bà ta có thể
quên, thả dây dài mới có thể câu đến cá lớn chứ? Đặc biệt là gia tộc như Đoạn gia!
Sau khi nghĩ thông suốt Tưởng Mai ở trong đám người càng thêm như cá gặp nước, cùng người khác nói chuyện vô cùng vui vẻ, loại đề tài nào cũng
có thể nói được một ít, tuy rằng không hiểu nhiều, nhưng có thể gia nhập vào cuộc trò chuyện của những người này thì đây đã là thu hoạch tốt
nhất!
Tưởng Mai phát hiện bà ta đã suy nghĩ sai lầm, có thể tới Đoạn gia tham
gia tụ hội, đó chính là hồi báo lớn nhất của lần quyên tặng này, ai nói
bây giờ nhất định bà ta phải được Đoạn gia đáp lại mới là tốt?
Lại lần nữa nói chuyện với Diệp Hoa, Tưởng Mai trở nên tự nhiên hơn rất
nhiều, cũng không cố tình lấy lòng quá nhiều, Diệp Hoa không kinh ngạc,
bà đã gặp rất nhiều việc trên đời, thay đổi rất nhỏ này căn bản không đủ để làm bà liếc mắt, mà Tưởng Mai là người như thế nào sao bà có thể
không biết?
Tưởng Mai quả thực là người thông minh.
Đường Thi đi theo người trẻ tuổi Đoạn gia, cùng hai người Đoạn Thích
Đoạn Duệ tiễn khách đi, lúc Tô Đình Đình đi, Tô Đình Đình vẫn cười vô
cùng rạng rỡ với cô, cái này khiến Đường Thi cười rối rắm trong chốc
lát.
Da mặt Tô Đình Đình thật không phải dày bình thường, nhưng cái này cũng chứng minh Tô Đình Đình thật sự không đơn giản.
" Đường Thi, hôm nào gặp nhau ở trường học, nếu em không thích chị gọi
nhũ danh của em thì trước tiên chúng ta cứ bắt đầu xưng hô bằng tên đối
phương đi. "Tô Đình Đình nói xong, cũng không đợi Đường Thi hồi phục, đi theo Tưởng Mai rời đi.
Đường Thi đứng tại chỗ:"... "
Đây là da mặt giả à?
Đoạn Thích không nhịn được, ỷ vào ưu thế chiều cao, dùng sức xoa xoa đầu Đường Thi, bị Đường Thi đánh một cái lên bàn tay, không đau, nhưng
tiếng vang rất lớn, sau đó còn bị Đường Thi trừng mắt một cái.
Đoạn Thích lưu luyến không rời mà thu tay về, nhìn đầu tóc bị mình làm
loạn, hừ nói:" Thật là rối như cái ổ gà. "Ôi, tóc thật là mềm mại, còn
muốn sờ nữa sờ nữa.
Đường Thi tức đến cười:" Ồ người sờ loạn tóc em không phải là anh sao? Đoạn tiểu gia? "
Đoạn Thích có chút không chịu nổi Đường Thi vẫn luôn nhìn mình, dời tầm
mắt đi, nhẹ hừ một tiếng, trợn mắt nói dối:" Đầu tóc em vốn dĩ đã rối,
tiểu gia nhìn thấy ngứa mắt, định giúp đỡ một chút ai biết tóc em không
nghe lời như vậy? Lại tự rối loạn? "
Đường Thi lại một lần nữa bị tức đến cười, tóc cô rối? Cô thừa nhận, cả
nửa buổi cô cũng chưa soi gương lại, nhưng chắc chắn tóc cô sẽ không
loạn đến giống như cái ổ gà!
Đoạn Duệ nhìn toàn bộ quá trình, đi phía trước, nói với em trai của mình:" Ấu trĩ. "
Đoạn Thích:"... "
Đôi tai chậm rãi đỏ lên..
Đường Thi mới vừa tức giận, không nghe được Đoạn Duệ nói, thấy Đoạn
Thích còn đứng ở trước mặt cô thì trong lòng sinh ra một kế:" Đoạn
Thích, em có chuyện muốn nói với anh. "
Đoạn Thích cảnh giác nhìn Đường Thi, thân thể ưỡn thẳng tắp, hừ hừ nói:" Tiểu gia sẽ không mắc mưu đâu, em nhất định là muốn tiểu gia cúi đầu,
sau đó vò loạn tóc của anh. "
Nha~trí thông minh của đứa trẻ to xác này vẫn đang online.
Đường Thi lời lẽ chính đáng nói:" Đoạn Thích, ở trong mắt anh, em là loại người ấu trĩ như vậy sao? "
Đoạn Thích do dự:".. Không.. "Rõ ràng còn nhỏ hơn anh, nhưng cả ngày lại có bộ dáng như bà lão! Ngay cả sinh hoạt làm việc và nghỉ ngơi cũng
giống với ông bà!
Đường Thi gật đầu tán đồng:" Cho nên nói, sao em có thể ấu trĩ giống như anh vậy được, trái lại vò rối đầu tóc của anh? "
".. Em muốn nói cho anh chuyện gì? Anh đứng nghe là được rồi. "Đoạn
Thích hơi tin một chút, trên mặt là vẻ" Thích nói hay không thì tùy ",
nhưng thật ra trong lòng đã sớm ngứa ngáy không chịu được.
" Được thôi, anh không cần khom lưng, chỉ cần ghé tai lại gần đây một
chút, gần thêm một chút nữa.. "Nhìn khoảng cách cái đầu đã vô cùng gần,
Đường Thi híp mắt, cả hai hai trực tiếp cùng nhau xuất thủ, cách bao
tay, nhanh chóng vò đầu Đoạn Thích.
Đoạn Thích:"... "
Trừng mắt nhìn Đường Thi!
Đường Thi buông tay:" Ha hả. "
Đoạn Thích:" Em còn ấu trĩ hơn tiểu gia! "
Đường Thi:" Ha hả, thù này không báo thì không phải là quân tử, em ghét
nhất là người khác vò loạn đầu tóc, chưa từng nghe câu này sao? Đầu có
đứt, nhưng kiểu tóc không thể loạn. "
Đoạn Thích bị vò loạn đầu tóc, nhìn Đường Thi đã vuốt tóc lại, hỏi:" Cái này của em mà cũng được coi là kiểu tóc á? "Đây còn không phải là tóc
mọc tự nhiên sao? Từ đâu ra kiểu tóc?
Đường Thi:"..."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT