Không chờ Đường Thi mở miệng gọi người, Đoạn Trường Quân đã thấy cô, vui vẻ nói: "Đường Đường."
Đường Thi cũng không tiếp tục nghĩ chuyện trong đầu, dù sao chuyện này
xảy ra còn rất lâu, hơn nữa bây giờ ngay cả mặt Vệ Vi cô cũng chưa gặp.
"Chú ba Đoạn."
Tin tức Vệ Vi mang thai rất nhanh đã truyền khắp từ trên xuống dưới Đoạn gia, dì Xuân vui mừng nên làm rất nhiều đồ ăn, mặc dù nhân vật chính
không tới đây, nhưng không ngăn cản được không khí tràn ngập vui vẻ từ
trên xuống dưới Đoạn gia.
Đúng giờ, Đoạn Thích cả một người mồ hôi trở về, Đường Thi nhìn thấy
Đoạn Thích khoác một chiếc áo khoác vô cùng đơn giản, ở dưới thì vẫn mặc quần mùa hè thì sợ run cả người, cô sợ lạnh nhất.
Đoạn Thích không hề hay biết, nhưng Đường Thi khác thường làm Đoạn Thích liên tiếp quan sát đánh giá cô.
Đoạn Trường Quân biết những chuyện xảy ra trong nhà gần đây, đương nhiên cũng biết chuyện của Đường Thi, thấy Đoạn Thích trở về, cười nói: "A
thích, con cứ như thế này thì không thể được đâu, con còn lớn hơn Đường
Đường một tuổi, mà bây giờ Đường Đường đã là đàn chị của con, con còn
cảm thấy mình vẫn có thể tiếp tục chơi sao?"
Người Đoạn gia đều áp dụng chính sách nuôi thả với con cái, nhất là mấy
đời Đoạn gia đều là con trai, nên lại càng thoải mái thả rông cho chúng
nó, chỉ cần không phải làm chuyện gì sai trái đạo đức, thì trưởng bối
Đoạn gia đều tùy bọn nó làm.
Tình huống của Đoạn Duệ lúc ở cái tuổi này của Đoạn Thích cũng không
khác như thế này lắm, nhưng một khi đàn ông Đoạn gia tìm đúng mục tiêu,
thì có thể nói đúng không chết không ngừng, đời này của Đoạn Duệ đã gắn
chặt với bộ đội.
Bây giờ nhìn Đoạn Thích không có việc gì, trưởng bối Đoạn gia cũng
không vội, luôn có một thứ đáng giá để Đoạn Thích cố gắng nỗ lực, Đoạn
Trường Quân đây chỉ là đơn thuần trêu chọc, không có lý do nào con gái
trong nhà còn cố gắng như vậy, mà một đứa con trai như nó, còn không có
chút lòng cầu tiến nào.
Quả nhiên, Đoạn Thích nghe Đoạn Trường Quân nói xong thì sắc mặt trầm
xuống, đặc biệt là nghe thấy hai chữ nào đó đi cùng với nhau, cực kỳ
chói tai, cũng làm cho trong lòng Đoạn Thích trở nên bực bội.
Thấy Đoạn Thích như thế, Đoạn Trường Quân lại càng cười tươi hơn: "Xem
ra, phép khích tướng này của mình vẫn có chút tác dụng, ha ha ha, mình
chỉ hi vọng, lần này A Vi có thể sinh cho mình một bé gái đáng yêu, vừa
vặn tạo thành một đôi chị em gái tốt với Đường Đường, tốt bao nhiêu."
Đoạn Trường Quân cắn răng nghĩ, ông tuyệt không muốn một đứa con trai
nghịch ngợm, hai đứa nhỏ trong nhà từ nhỏ đã đủ ồn ào, ông vẫn còn nhớ
rất kỹ, anh cả anh hai chị dâu cả chị dâu hai đã phải lao tâm lao lực
như thế nào mới có thể nuôi lớn hai đứa con trai nghịch ngợm này, vợ của mình chắc có thể sinh được một bé gái đấy.
Bà Đoạn cũng cười nói: "Con trai hay con gái cũng đều tốt, chẳng qua nếu là con gái thì tốt hơn."
Ngay cả khuôn mặt lạnh lẽo cứng rắn của Đoạn Duệ cũng mang theo chút tán thành không rõ ràng.
Đường Thi lắc đầu ở trong lòng, không, lần này, nguyện vọng của mọi người vẫn thất bại rồi.
Cũng không trách người Đoạn gia trọng nữ khinh nam, thật sự là nhiều năm như vậy, Đoạn gia đều không có một bé gái nào, làm cho người Đoạn gia
thèm muốn đến hỏng rồi.
Đoạn Thích cũng không lộ ra biểu cảm gì, anh lạnh nhạt liếc mắt về phía Đường Thi, rồi lại nhìn Đường Thi từ trên xuống dưới.
Đường Thi chỉ cảm thấy có một ánh mắt như có như không dừng ở trên người mình, chờ đến lúc cô nhìn lên, thì lại không tìm được nơi phát ra, nhíu nhíu mày, tiếp tục chuyên chú ăn đồ ăn trong bát.
Đoạn Thích hừ một tiếng không thể nhận ra, rất nhỏ, chỉ có chính anh nghe được.
Vưu Lỵ nói với Đường Thi rất nhiều lời, cảm thấy đã nói xong, nhân tiện
nói thêm: "Tạm thời chỉ có như vậy, đợi lát nữa em vào lớp nói lời tạm
biệt với các bạn, mấy quyển sách giáo khoa thì cứ để Cao Sơn với mấy bạn nam chuyển qua là được, bên phía lão Từ đã xắp sếp vị trí tốt cho em
rồi."
"Vâng, cảm ơn cô Vưu ạ."
Vưu Lỵ đưa Đường Thi vào phòng học, lớp mười ban hai vốn đang hò hét ầm ĩ nhanh chóng yên tĩnh lại, tất cả bạn học đều ngồi về chỗ của mình, từng đôi mắt nhìn lên phía bục giảng.
Vưu Lỵ hài lòng, sắc mặt cũng thân thiện nói: "Chắc hẳn mọi người đều
biết thành tích Đường Thi như thế nào, không lâu trước đó Đường Thi
thông qua được bài thi nhảy lớp, hôm nay muốn chuyển đến lớp mười hai
ban một, về sau Đường Thi chính là đàn chị của các em, các em cũng nên
học tập theo Đường Thi, được rồi, Đường Thi, em đi lên nói vài câu đi."
Đây là lần đầu tiên Đường Thi làm loại tạm biệt này, lúc Vưu Lỵ nói trên trên bục giảng, cô cũng đã chuẩn bị một lúc ở dưới, lúc này rất tự
nhiên nói với tất cả mọi người: "Ba tháng qua, có thể học cùng lớp với các cậu, tớ cảm thấy tớ rất may mắn, ở đây tớ gặp được giáo viên tốt
nhất, gặp được bạn tốt tri kỷ, học được rất nhiều kiến thức, cảm ơn mọi
người."
Trịnh Tiểu Hi với Cao Sơn dẫn đầu vỗ tay, có vài người ngồi ở phía dưới
đang cúi thấp đầu xuống, nếu như nhìn lại gần, còn có thể nhìn thấy trên mặt bọn họ đỏ lên, lúng túng đỏ bừng.
"Tớ cũng muốn đi qua nhìn một cái, cho tớ một ít sách." Trịnh Tiểu Hi
lấy vài quyển sách từ trên tay Cao Sơn, cô ấy vẫn không yên lòng, muốn
xác nhận một chút, lớp mười hai ban một mà Đường Thi muốn đi như thế
nào?
Cao Sơn không nói gì, để Trịnh Tiểu Hi đi, cậu ta cũng không dám chọc chị lớn này.
Lúc Đoạn Thích rời giường thì hơi có chút tức giận, sau khi thấy Đường
Thi lại tự mình đi đến trường học trước, thì lại càng tức giận nhiều
hơn, khắp người đều trong trạng thái âm u.
Rất giống như chưa tỉnh ngủ.
Đây là Trần Nghĩa nói thầm trong lòng, Trần Nghĩa rất tự giác đi ở phía
sau cách một khoảng cách nhất định, yên lặng hi vọng anh Đoạn nhà anh ta không nhớ tới anh ta.
Hai người vào cổng trường không bao lâu, thì gặp mấy người Đường Thi,
khi Đoạn Thích nhìn thấy sách trong tay Đường Thi, cặp mắt đào hoa híp
lại, hừ, hóa ra người này muốn chuyển phòng học, chẳng qua..
Cao Sơn cảm thấy trên tay chợt nhẹ, ngẩng đầu nhìn lên, sững sờ: "Đàn
anh Đoạn, anh.." Cao Sơn bị nhìn thấy thì nghẹn, câu nói kế tiếp làm sao cũng không nói ra được.
Đường Thi nhìn sách trong tay Đoạn Thích, đang muốn nói chuyện, thì đúng lúc tiếng chuông vào học vang lên, liền sửa miệng: "Chuông vào học reo
rồi, các anh nhanh vào phòng học trước đi, bọn họ đều là do cô Vưu bảo
giúp em một tay."
Đoạn Thích cúi đầu liếc Đường Thi: "Đi thôi." Nói xong cũng sải từng bước dài, đi về phía lớp mười hai.
Đường Thi giật giật môi, Trần Nghĩa đã sớm đoạt lấy sách trong tay Trịnh Tiểu Hi, cười hì hì nói: "Đường Đường à, tốt xấu gì chúng ta đều ở cùng đại viện, giúp đỡ một chút cũng không tính là gì." Thật ra điều Trần
Nghĩa càng muốn nói hơn là "anh Đoạn à, cậu muốn kiêu ngạo cũng không
nên chọn ngay lúc này chứ".
Tôi chờ xem, cậu chuẩn bị tìm đường chết như thế nào.
Trần Nghĩa cảm thấy, anh Đoạn nhà anh ta cái gì cũng tốt, chỉ là thủ
đoạn theo đuổi con gái hơi kém một chút, khó trách đến bây giờ cũng
không phát hiện cảm xúc khó chịu của mình là từ đâu ra.
Trịnh Tiểu Hi bị Trần Nghĩa chiếm sách vở, lại không thể đoạt sách lại,
đành phải lấy sách trong tay bạn học khác, lại lấy hơn phân nửa số sách
đó bỏ vào trong tay Trần Nghĩa còn mình thì nhẹ nhàng ra trận, Trần
Nghĩa tự biết đuối lý, không dám phản kháng chút nào.
Đường Thi đau đầu nói với Cao Sơn và một bạn học nam khác: "Thật xin lỗi, nếu không các cậu trở về học trước đi."
Cao Sơn với bạn học kia cười cười nói không sao, Đường Thi lại liên tục nói cảm ơn, mới tiếp tục đi về phía lớp mười hai.
Lúc ba người Đường Thi đến lớp mười hai ban một, Đoạn Thích cũng sớm đã
tìm được chỗ ngồi Đường Thi, đang bình tĩnh ngồi ở chỗ của Đường Thi
nhìn không chớp mắt.
Mặc dù việc học tập của lớp mười hai vô cùng cấp bách, nhưng cũng không
ngăn cản được lòng hiếu kỳ của mọi người, không phải nói là nữ sinh muốn nhảy lớp sao, thế nào lại thành Đoạn Thích lớp mười một rồi?
Đoạn Thích rất được hoan nghênh ở Cao trung Thanh Dương, rất nhiều nữ
sinh lớp mười hai đều có một loại cảm giác hiếu kỳ về Đoạn Thích, một
nhân vật dáng dấp tốt, gia thế tốt như vậy, lại thêm cặp mắt đào hoa
nhìn như phong lưu đa tình nhưng thực chất lại xa cách lạnh lùng kia,
không biết có bao nhiêu cô gái muốn chinh phục Đoạn Thích.
Cho nên từ giây phút Đoạn Thích bước vào phòng học, ít nhiều gì cũng đều dẫn dụ ánh mắt nữ sinh nhìn tới, may mắn ban một là ban khoa học tự
nhiên, nếu như là ban văn, đoán chừng lớp học đã sớm không còn "Yên
tĩnh" như bây giờ.
"Đoạn đội, làm sao cậu lại tới nơi này, chẳng lẽ cậu cũng muốn học theo Đường Thi nhảy lớp?" Triệu Lâm nháy mắt ra hiệu với Đoạn Thích, trong
mắt mang theo vẻ trêu tức.
Chữ "anh" còn chưa nói ra, Triệu Lâm đã vội vàng ngăn Đoạn Thích lại:
"Đừng, Đoạn đội, một tiếng đàn anh này, tôi thật sự không chịu được
đâu."
Triệu Lâm vốn là đội viên đội bóng rổ, anh ấy mới rút lui khỏi đội bóng
của trường vì lên lớp mười hai, lúc trước Đoạn Thích đánh cho vị đàn anh chủ chốt của đội này vô cùng thê thảm, kể từ đó, những người lớn hơn
trong đội bóng rổ của trường cũng không dám khinh thường Đoạn Thích,
Triệu Lâm cũng chịu phục.
Đường Thi nhìn tình huống của phòng học từ cửa sau của lớp, tất cả mọi
người đã sớm đọc sách, bởi vì hiện tại là thời gian đọc sách buổi sáng,
cô cũng không muốn ảnh hưởng đến việc đọc sách của người khác, thấy Đoạn Thích đang nói chuyện với một nam sinh, nhưng rất rõ ràng, Đoạn Thích
không hào hứng mấy, nhưng nam sinh này vẫn quay đầu nói đến vô cùng vui
vẻ, ngay cả đại diện ở trên bục đang trợn mắt nhìn cũng không phát hiện
ra.
Lấy lại bình tĩnh, Đường Thi nghĩ đặt đồ đạc ở cửa trước, rồi bảo Trịnh
Tiểu Hi với Trần Nghĩa về trước đi, Trịnh Tiểu Hi thì không có ý kiến
gì, dù sao cô ấy đã biết Đường Thi ngồi chỗ nào, về sau tìm người cũng
thuận lợi hơn, nhưng Trần Nghĩa thì lại khác, anh ta nhìn Đoạn Thích một cái, nghĩ thầm, anh ta vẫn còn muốn nhìn.
Nhưng dưới nụ cười ấm áp ôn nhu của Đường Thi, Trần Nghĩa chỉ có thể đi
ba bước quay đầu nhìn một cái, cách xa lớp mười hai ban một, bộ dáng kia làm cho Đường Thi dở khóc dở cười, cô cũng không làm gì anh ta.
Đoạn Thích nhìn thấy Đường Thi thì ngồi dậy đi về phía Đường Thi.
Triệu Lâm sững sờ nhìn theo về phía cửa sau của phòng học, thì thấy một
cô gái vô cùng xinh đẹp rạng rỡ, nhưng tuổi cũng không lớn, nghĩ một
chút thì đoán được, đây chắc là Đường Thi nhảy đến lớp của bọn họ.
Chẳng qua dáng dấp cô gái thật đúng đẹp mắt.
"Chỉ có mấy cái này?" Đoạn Thích nhìn một đống sách đang chất trên mặt đất.
"Đúng vậy, chỉ có mấy cái này." Đường Thi nhìn sách của mình một chút,
lại nhìn về phía mấy ngăn kéo với mặt bàn trong phòng học đều đầy sách
kéo đến tận chỗ ngồi, thậm chí có người còn để sách ở cả dưới chân thì
cười cười xấu hổ.
Vừa so sánh đã thấy sách của cô thật đúng là ít đến thảm thương, nếu chất đầy ngăn kéo thì trên mặt bàn chẳng còn mấy quyển.
Đường Thi không thích chất đầy xung quanh bàn học của mình, giống như
căng mình ra, như một mũi tên đã trong tư thế chỉ chờ bắn, quá mệt mỏi.
Đoạn Thích gật đầu nhẹ đến mức gần như không thể nhìn thấy.
Từ Văn nghĩ đến hôm nay Đường Thi chuyển tới, nên ra khỏi văn phòng, lúc cách phòng học còn khoảng hơn mười thước, thì thấy Đường Thi đang đứng
trong hành lang với một nam sinh, nhíu nhíu mày, đến gần nhìn thì thấy
là Đoạn Thích, vẻ mặt thả lỏng hơn, nhưng cũng không nhẹ nhõm bao
nhiêu.
Mặc dù anh ta biết, quan hệ giữa Đường Thi và Đoạn Thích.
"Đường Thi, Đoạn Thích."
"Thầy Từ."
Thấy Đoạn Thích cũng ngoan ngoãn gọi thầy theo cô, Đường Thi có mấy phần kinh ngạc, nhưng mà suy nghĩ kỹ một chút, vốn Đoạn Thích cũng rất lễ
phép, mặc dù không biết vì sao ngày đầu tiên đứa trẻ to xác này gặp cô,
lại lấy cho cô cái biệt danh bất nhã như thế.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT