Vưu Lỵ thỏa mãn liếc về phía Đường Thi, lúc đầu cô còn sợ Đường Thi theo không kịp, kết quả, Đường Thi cho đứng đầu cuộc thi so với người đứng
thứ hai thì còn hơn mười mấy điểm.
Vừa vặn, tìm lại được thể diện cho cô vì thành tích lớp bị rớt xuống thứ hai.
Nghĩ đến bản mặt đen của Trương Quân kia, ánh mắt Vưu Lỵ nhìn Đường Thi tràn đầy từ ái.
Đường Thi giật giật thân thể, ngồi thẳng tắp, ánh mắt chủ nhiệm lớp quá nóng, cô không thể không ngồi nghiêm chỉnh lại.
"Đường Thi, đi lên phát bài thi Anh ngữ cho mọi người, lần này có người ở lớp chúng ta đạt được điểm Anh ngữ tối đa, ngoại trừ viết văn thiếu hai điểm, thì những điểm khác đều tối đa."
Vưu Lỵ vừa dứt lời, toàn lớp đều kinh ngạc, châu đầu ghé tai bàn luận.
Dưới sự chú ý của bạn học ban hai, Vưu Lỵ chậm rãi ung dung phun ra hai
chữ: "Đường Thi." Nói xong, lại có chút tiếc nuối: "Nếu không phải sợ
Đường Thi dễ kiêu ngạo, cô với giáo viên Anh ngữ khác đều muốn cho bạn
ấy điểm văn tối đa, Đường Thi viết văn có thể đủ để làm bài văn mẫu, mọi người tan học có thể mượn bài thi Đường Thi nhìn xem."
Chịu áp lực của hơn mười con mắt, còn có hai ánh mắt sáng lấp lánh của
Trịnh Tiểu Hi, Đường Thi bình tĩnh đi lên bục giảng, phân phát bài thi
xuống dưới, còn có bạn học nhiệt tình hỗ trợ, rất nhanh đã phát bài thi
xong, Vưu Lỵ giảng lại những chỗ sai đặc biệt nhiều, một tiết học rất
nhanh liền trôi qua.
"Cao Sơn, đến phòng làm việc của cô lấy danh sách xếp hạng." Vưu Lỵ quay về phía sau gọi với vào phòng học, dưới ánh mắt sốt ruột của toàn bộ
bạn học trong lớp Cao Sơn đuổi theo Vưu Lỵ, Cao Sơn mang danh sách xếp
hạng về trong sự hy vọng của mọi người.
"Mọi người chớ đẩy, tớ dán danh sách xếp hạng ở đây, mọi người lần lượt
xem." Cao Sơn đi ra từ trong đám người ra, vẻ mặt có chút kích động đi
đến bàn học Đường Thi: "Đường Thi cậu thật là lợi hại, đạt thành tích
đứng đầu."
Đường Thi đã sớm nắm chắc kết quả, chỉ là từ trong miệng Cao Sơn mà chắc chắn hơn: "Cảm ơn."
Phải biết, cao trung Thanh Dương người mới nhiều, người có thể vào ban 1 ban 2 đều rất xuất sắc, Đường Thi là học sinh mới chuyển trường tới,
thậm chí có thể nói là đi cửa sau, ngay từ đầu đã đoạt lấy vị trí thứ
nhất, chính là đòn cảnh cáo cho đám người.
Không cần phải nói, học sinh vô cùng xuất sắc từ sơ trung phụ thuộc có
thể lên thẳng cao trung Thanh Dương, còn có những học sinh đứng đầu ở
trường học khác chen lấn thi vào, nhưng dưới tình huống như vậy, Đường
Thi cứ như vậy đánh bại tất cả mọi người, đây tuyệt đối không phải may
mắn hoặc là ngẫu nhiên gì.
Vưu Lỵ nói là nghỉ hè bọn họ buông thả, Trịnh Tiểu Hi tuyệt đối không
tin lời này, đùa giỡn một chút thì có thể, nhưng không thể tin tưởng câu nói này, không thực sự đúng.
Tính tự giác của học sinh cao trung Thanh Dương rất mạnh, ngay cả cô ấy
chỉ muốn học tập vẻ tranh, nhưng nghỉ hè cũng có đến trường luyện thi,
càng không nói đến những người khác luôn xem học tập là trên hết.
Không có một chút trí thông minh cùng chăm chỉ, tuyệt đối không thể qua
năm quan chém sáu tướng lấy được thu hoạch làm kẻ thắng lợi cuối cùng.
Cao Sơn phớt lờ biểu cảm kinh ngạc của những người xung quanh, thao thao bất tuyệt: "Đường Thi, vậy mà cậu lại vượt qua học thần Phó, vậy mà
lần này Phó Ly lại đứng thứ hai, ha ha xem ra lớp chúng ta đã xuất hiện
một học thần lợi hại hơn, cậu chỉ còn thiếu mười điểm nữa là đạt tổng
điểm tối đa."
"Xùy lần này có lẽ chỉ là ngẫu nhiên, ai biết, lần sau cô ta có thể thi rớt hay không."
"Hừ thế mà cô ta lại dám so sánh với Phó Ly, cô ta còn chưa đủ tư cách."
"So sánh Phó Ly với cô ta chính là đang vũ nhục Phó Ly, hơn nữa, chỉ một lần đứng đầu mà đã đòi vượt qua Phó Ly đứng đầu ba năm sơ trung."
Vẻ mặt Đường Thi lạnh nhạt nhìn về phía mấy mấy nữ sinh đang nhỏ giọng
nói chuyện, cũng không có phản ứng gì, cũng chỉ nhìn mấy người nói
chuyện ở đó, dưới cái nhìn chăm chú của Đường Thi, sắc mặt mấy nữ sinh
ngượng ngùng, càng nói càng nhỏ, đến cuối cùng, sắc mặt khó coi ngậm
miệng.
Nếu Đường Thi cãi lộn với các cô, các cô còn có thể ỷ thế hiếp người một phen, nhưng Đường Thi không động thủ cũng không động khẩu, các cô cũng chỉ có thể nói ngoài miệng một chút, cứ liên tục nói xấu ngưới ta không hiểu sao đều cảm thấy nghẹn uất.
Cao Sơn ngượng ngùng nói: "Đường Thi, có phải tớ rước lấy phiền phức cho cậu rồi không?"
"Không có, lớp trưởng, sự thật mà thôi."
Sự thực là cái gì? Là cô thực sự đứng thứ nhất, coi như Cao Sơn không
nói, cũng không ngăn cản được bệnh đau mắt của một số người.
Cao Sơn có chút không sờ được đầu, đành phải há mồm cười cười: "Cậu
không trách tớ thì tốt rồi, chuyện vui như vậy, bạn học trong lớp chúng
ta hẳn nên vui mừng mới đúng."
Đường Thi cũng không muốn nhìn vài "bạn học" lúc nhìn cô luôn mang theo một loại ánh mắt quái dị.
Những tiết học sau đó, mỗi giáo viên đều khoe Đường Thi một lần, dưới
thế công này rốt cuộc cũng không ai dám lắm miệng với thành tích Đường
Thi, chỉ là vẫn có vài người không quen nhìn Đường Thi, vẫn bí mật nói
với nhau.
Bình thường học sinh cao trung Thanh Dương không Bát Quái, nhưng một khi bát quái thì hù chết người, tin tức Đường Thi thi đứng đầu với điểm số
kinh khủng kia giống như mọc cánh, đầu tiên là bay khắp lớp 10, sau đó
là lớp mười một, lớp 12.
"Anh Đoạn, Đường Đường của chúng ta thi được điểm rất cao a, chậc chậc,
hình như anh Đoạn cũng chưa từng thi được điểm cao như vậy, nếu áp dụng
vào thi đại học thì đó chính là đủ để thủ khoa đó." Trần Nghĩa biết
Đường Thi thi đạt điểm cao như vậy, thì rất kinh ngạc, nhưng nghĩ tới
tuổi Đường Thi còn nhỏ, đã có bộ dáng ổn trọng, giống như không có gì
không đúng.
Đoạn Thích ngẩng đầu hỏi: "Bao nhiêu điểm?"
"Bảy trăm điểm còn kém mười điểm là đạt điểm tối đa."
Đoạn Thích vốn đang lười nhác ghé vào trên bàn học, nghe được cái số
này, cũng không tiếp tục nằm mà gẩy gẩy tóc trên trán: "Bao nhiêu?"
Trần Nghĩa suýt chút nữa thì trợn trắng mắt, nhưng nghĩ tới đây là anh Đoạn, sợ hãi nhẫn nhịn: "Bảy trăm."
Đoạn Thích: "Ừm."
Trần Nghĩa còn tưởng rằng Đoạn Thích phải có phản ứng gì lớn, kết quả
lại không hề có động tĩnh gì, chưa từ bỏ ý định hỏi: "Anh Đoạn, cậu
không muốn thi một lần được điểm tối đa hoặc là bảy trăm sao, lại nói,
mặc dù cậu cùng Cố Lệ đều tranh vị trí đứng đầu, nhưng đã nhiều năm như
vậy, cũng không thấy các cậu đạt được bảy trăm."
Đoạn Thích ném một ánh mắt qua: "Ngậm miệng."
Trần Nghĩa ủy khuất: "Nha." Còn không cho người ta nói.
Bà Đoạn biết được Đường Thi thi được vị trí đứng đầu, vui vẻ không nhịn
được, thương lượng với dì Xuân, lúc cơm tối, Đường Thi được hai cái đùi
gà thật to, ăn quá no, bị bà Đoạn ông Đoạn mang đi ra ngoài tản bộ, lần
này đằng sau còn có một cái đuôi nhỏ đi theo, cái đuôi nhỏ gọi là Đoạn
Thích.
Trên đường gặp người khác, mặt Đường Thi mang theo nụ cười, lễ phép chào hỏi, làm cho người ta tìm không ra sai lầm gì.
"Ông Đoàn, bà Đoàn, các người mang theo cháu trai đi tản bộ à, vị này
là.." một người phụ nữ trung niên ăn mặc sang trọng nhưng vẫn không mất
đi nét đoan trang, không quên hỏi Đường Thi.
Bà Đoạn: "Đây là cháu gái của ta, gọi là Đường Thi."
"Cháu chính là Đường Đường mà Tiểu Hi nói đi, dì nhìn thấy cháu thật vui vẻ, hôm nào qua nhà chơi, nghe nói cháu với Tiểu Hi chơi rất thân với
nhau, dì cám ơn cháu, gần đây tâm trạng Tiểu Hi không tốt lắm, Đường
Đường khuyên Tiểu Hi nhiều chút, chớ để nó đối nghịch với cha của nó."
Đường Thi do dự, không biết có gật đầu hay không.
Bà Đoạn khoát tay: "Thuần Tĩnh, cô vừa tan tầm, mau về nhà ăn cơm đi,
già trẻ bốn người chúng ta muốn đi tiêu cơm một chút, phải đi trước,
Đường Đường, đến đây đỡ bà."
Thuần Tĩnh.
"Vâng, bà Đoạn, bà chậm một chút." Đường Thi cũng không biết vì sao, cô
không muốn nhiều lời với người phụ nữ trước mắt, cho dù dì ta có quan hệ mật thiết với Trịnh Tiểu Hi đi nữa.
Sắc mặt Văn Thuần Tĩnh khó coi không phải một chút, nhưng lại có hai ông bà Đoạn gia ngăn trước mặt, dì ta đành phải cười chào tạm biệt.
Đoạn Thích với ông Đoạn đã sớm đi ở phía trước, bà Đoạn thấy Đường Thi
cái gì cũng không có hỏi, chỉ toàn tâm toàn ý đỡ bà, rất vui vẻ, nhân
tiện nói: "Không muốn biết vừa rồi tại sao bà lại muốn kéo cháu đi sao?"
Đường Thi cười lắc đầu: "Nếu bà Đoạn muốn nói với cháu, thì chắc chắn bà Đoạn sẽ tìm thời gian giải thích với cháu."
Đường Thi cũng không biết điểm này của mình có được hay không, cô mãi
mãi không làm được chuyện ép hỏi hoặc truy hỏi, có lẽ, cô sợ hãi.
Vỗ vỗ mu bàn tay Đường Thi, bà Đoạn nhìn về phía chân trời, mặt mày hiền lành: "Không phải bà không cho cháu biết, chỉ là cháu không biết những
cái này sẽ tốt hơn, chỉ là haiza, Đường Đường sau này nhớ kỹ quan tâm
Tiểu Hi một chút là được, Tiểu Hi là đứa trẻ ngoan, nhưng đôi khi quá để tâm vào chuyện vụn vặt."
"Lại nói, bà với bà ngoại Tiểu Hi rất hợp ý nhau, chỉ là bà ấy lại đi
trước, không thể chăm sóc yêu thương cháu gái ngoại nhiều, trước kia,
chuyện ta với bà ấy thích nhất chính là có một cháu gái đáng yêu mềm
mại."
Đường Thi không cắt ngang hồi ức bà Đoạn, nghe người ta kể chuyện xưa,
cũng là nơi tìm ra linh cảm sáng tác của Đường Thi, cho nên trước kia cô thích đến viện dưỡng lão tìm người già nói chuyện, không chỉ có thể nói chuyện phiếm giải buồn cho bọn họ, còn có thể có được kinh nghiệm cuộc
sống trên người bọn họ.
Nàng không biết Trịnh Tiểu Hi đã gặp phải chuyện gì không vui, không
biết người phụ nữ vừa rồi là ai, càng không biết quan hệ giữa Trịnh Tiểu Hi với Tô Tiếu là như thế nào.
Nhưng Đường Thi vẫn nhớ kỹ, trong tiểu thuyết, Tô Tiếu theo mẹ tái giá,
chỉ là việc theo mẹ tái giá này có chút quanh co, vốn dĩ Trịnh gia có
một đứa con, nhưng bị bọn buôn người bắt đi, ba năm, năm năm không tìm
được người, đứa bé kia tựa hồ cũng trở thành dĩ vãng.
Cuối cùng là Tô Tiếu thành người nhà họ Trịnh, chỉ là nội dung liên quan tới Trịnh gia này đều là sơ lược, cũng không viết ra kỹ càng.
Ngày đó Chương Sơn nói chị em, trong lòng Đường Thi đã suy nghĩ, mẹ Tô
Tiếu gọi là Văn Thuần Tĩnh, người tái giá chính xác họ Trịnh, nhưng rốt
cuộc Trịnh Tiểu Hi là ai?
Lúc Tô Tiếu cùng mẹ là Văn Thuần Tĩnh đến Trịnh gia, Trịnh gia không có đứa con gái nào gọi là Trịnh Tiểu Hi.
Như vậy, người bị bọn buôn người bắt đi, người không có tên trong tiểu thuyết là Trịnh Tiểu Hi sao?
Lúc trong đầu Đường Thi nghĩ đến đáp án này thì hãi hùng khiếp vía,
mặc dù cô cực kỳ không muốn tiếp tục nghĩ, nhưng ý nghĩ này vẫn luôn
quanh quẩn trong đầu cô, thật lâu cũng không tiêu tan.
Trong cơ thể có loại xúc động muốn lập tức đi tìm Trịnh Tiểu Hi bây giờ, hỏi cho rõ ràng, nhưng Đường Thi bấm ngón tay, chậm rãi hỏi: "Bà Đoạn,
người vừa rồi kia là vợ của chú Trịnh, mẹ của chị Tiếu Tiếu sao?"
Bà Đoạn thấy vẻ mặt Đường Thi vô cùng chăm chú, cũng không nói qua loa, gật đầu: "Đúng vậy, Đường Đường, cháu sao vậy?"
Nhận được đáp án chính xác, Đường Thi không biết nên buông lỏng, hay nên tiếp tục lo lắng, nhưng để tránh cho bà Đoạn lo lắng, Đường Thi cố gắng làm mình cười thật đẹp mắt: "Bà Đoạn, không có việc gì, cháu chỉ là
nghĩ đến Tiểu Hi, có chút.." khổ sở.
Bà Đoạn cười: "Đừng lo lắng, mặc dù đứa bé Tiểu Hi kia không nghe khuyên bảo, nhưng trong lòng nó tự có chừng mực."
Đường Thi gật đầu.
Từ lời nói đến hành động của Trịnh Tiểu Hi mà xem, Đường Thi tin tưởng,
Trịnh Tiểu Hi tuyệt đối không phải xuyên qua hoặc là trùng sinh, như
vậy, vì sao bây giờ Trịnh Tiểu Hi còn ở Trịnh gia.
Đáp án này, có lẽ chỉ có Trịnh Tiểu Hi mới có thể cho cô biết.
"Bà Đoạn, bây giờ cháu tìm Tiểu Hi có việc gấp, chuyện rất quan trọng."
Đường Thi đợi không được, cô muốn lập tức chạy đến trước mặt Trịnh Tiểu
Hi, đây là bạn tốt đầu tiên mà cô thật lòng kết giao ở thế giới này.
Bà Đoạn cũng không hỏi là chuyện gì, buông tay Đường Thi ra: "Đi đi, có một số việc, vẫn phải sớm nói rõ ràng một chút."
Đường Thi cũng không dừng lại, chạy đến trước cửa Trịnh gia, vừa vặn
đụng phải một người đàn ông trung niên đang kéo tay Trịnh Tiểu Hi về
nhà, Trịnh Tiểu Hi lập tức buông người đàn ông trung niên ra, mặt mũi
tràn đầy kinh hỉ: "Đường Đường, sao cậu lại tới tìm tớ bây giờ?"
Người đàn ông trung niên có tướng mạo nho nhã giống Trịnh Tiểu Hi đến mấy phần, Đường Thi để cho người: "Chào chú Trịnh."
Trịnh Xương cười hòa ái dễ gần: "Cô nhóc là Đường Đường đi, nha đầu nhà
chú thường xuyên ở trước mặt chú nhắc tới cháu, đã sớm muốn gặp cháu một lần, nhờ có cháu ngày thường chăm sóc nha đầu nhà chú, chú còn phải cảm ơn cháu, vào trong nhà ngồi một chút."
Đường Thi nhớ tới mục đích của chuyến đi này của mình, kiên định lắc
đầu: "Chú Trịnh, không cần, cháu có việc gấp tìm Tiểu Hi, hôm nào cháu
nhất định đến đây chào hỏi chú."
Trịnh Xương ngẩn người, cười: "Vậy được, mấy đứa nhóc các cháu muốn nói
chuyện riêng, vậy chú tránh đi trước, nha đầu, cha ở trong nhà chờ con
trở về."
Trịnh Tiểu Hi cười ngọt ngào: "Vâng, cha."
Trịnh Tiểu Hi mang theo Đường Thi tìm chỗ có bóng cây ngồi xuống, vui vẻ nói: "Đường Đường, quả nhiên cậu nói đúng, nghiêm túc thương lượng với
cha, cuối cùng ông ấy cũng đồng ý với tớ, tớ rất vui."
Đường Thi cũng vì chuyện của Trịnh Tiểu Hi mà vui vẻ, nhưng cô không do
dự nhiều, nói thẳng: "Tiểu Hi, tớ hỏi cậu một vấn đề, hi vọng sau khi
cậu nghĩ rõ ràng thì lại trả lời tớ, nếu như cậu không muốn nói thì cũng không sao."
Trịnh Tiểu Hi dừng một chút, ngồi thẳng lại: "Vấn đề gì hỏi đi, nếu tớ biết tớ nhất định sẽ trả lời."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT