Nghe xong những lời của bà Phương, vẻ mặt Đường Thi hoang mang, đưa cô đi? Đi nơi nào?
Người quân nhân lớn tuổi mỉm cười nói: "Đường Đường đúng không, chú là Đoạn Trường Quân, cháu có thể gọi ta là chú Đoạn,
cháu còn nhớ ông Đoạn không?"
Đường Thi nhìn Đoạn Trường Quân đưa ra lời giải thích, chần chừ lắc đầu.
Đoạn Trường Quân nhận ra Đường Thi đang cảnh giác, cười trấn an: "Cháu lúc đó không có ký ức, không nhớ rõ cũng phải, đây là
ảnh chụp chung của chú và cha cháu, lần này chú đến đây, là
vâng mệnh ông Đoạn, đón cháu đến ở."
Hoài nghi trong lòng Đường thi vơi phân nửa, trên ảnh chụp chính
xác là cha mặc trang phục quân trang và Đoạn Trường Quân, phía
sau hai người còn có một nhóm người mặc trang phục quân trang,
cắn môi: "Cháu không muốn đi."
Đoạn Trường Quân tiếp tục nói: "Đường Đường, chú và cha cháu
là chiến hữu, cha cháu sinh thời không yên tâm nhất là cháu, có nhờ chú chăm sóc cháu, ông nhà cũng không yên tâm, muốn gặp
cháu."
Đường Thi lưỡng lự, chính bản thân cô không muốn đi, nhưng trong
mắt người lớn, cô chỉ là một cô bé mười lăm tuổi không có
người thân, chưa đến tuổi vị thành niên, Đường gia lưu lại không ít tiền bạc, chỉ cần Đường Thi tu dưỡng, có thể tốt nghiệp đại
học, lúc xuyên qua Đường Thi hoàn toàn không lo lắng về phương
diện này.
Cô có thể viết văn tạp chí nuôi sống chính mình, chỉ là..
"Cháu một thân một mình, chúng ta không yên tâm, có việc gì
gấp, chúng ta không thể kịp thời đến.." Đoạn Trường Quân cho
rằng cô gái nhỏ không nỡ rời xa nhà, liền giải thích đạo lý,
cho cô hiểu rõ tình cảnh bản thân.
Bà Phương đứng một bên cũng gấp, bà có mối quan hệ tốt với bà ngoại, luôn xem Đường Thi như cháu gái trong nhà, chỉ là thân
đã già, không thể giúp được gì, nhìn thấy một thân đầy chí
khí như Đoạn Trường Quân, trong lòng an tâm, hơn nữa tương lai về
sau bọn họ có thể giúp đỡ Đường Thi, liền nói: "Đường Đường,
bà ngoại cháu chắc chắn không yên tâm cháu một thân một mình,
cháu có chỗ dựa, mai sau cũng có thể thong thả ôn thi đại học, bà ngoại cháu luôn hy vọng cháu học đại học."
Trong lòng Đường Thi dao động, cô không quen thuộc thời đại này,
chỉ là một cô gái mười lăm tuổi, tuy rằng tuổi tâm lý đã
trưởng thành, nhưng lại không quen biết, đến lúc thật sự có
chuyện gì xảy ra, không ai giúp đỡ, bà Phương lại già rồi, nhà
họ Phương cũng đã giúp đỡ cô nhiều, không thể gây thêm nhiều
phiền toái cho họ.
"Vâng, chú Đoạn, cháu đi theo chú." Nghĩ thông suốt nên cuối cùng
Đường Thi đồng ý, cô nghĩ, nếu như Đoạn gia không ổn, cô có thể tự cầm tiền của mình tìm chỗ ở, lúc đó lại tính tiếp.
Đoạn Trường Quân cười nói: "Tốt, Đường Đường muốn mang theo cái gì, chú Đoạn cho người giúp cháu."
Đoạn Trường Quân mới nhớ đến Đường Thi chuẩn bị vào cao trung,
liền bừng tỉnh hiểu rõ: "Đến Kinh thị, chú Đoạn sẽ giúp cháu làm thủ tục chuyển trường, cháu cứ yên tâm học hành."
"Cám ơn chú Đoạn."
Đoạn Trường Quân tủm tỉm cười, nhưng trong lòng không ngừng suy
nghĩ, thầm than cô bé này giáo dưỡng thật tốt, ngoan ngoãn, lễ phép, không giống thằng cháu trai gà bay chó sủa trong nhà.
Hành lý của Đường Thi không nhiều lắm, chỉ vài bộ quần áo, cô
còn xếp một cuốn ảnh gia đình Đường gia theo, quân nhân đứng
phía sau Đoạn Trường Quân đưa tay xách giúp, Đường Thi ngạc
nhiên, Đoạn Trường Quân nói: "Đây là canh gác viên của chú, tên
là tiểu Lý, cháu gọi nó là anh Tiểu Lý đi."
Tiểu Lý cười đáp lễ, tư thế tiêu chuẩn, khiến Đường Thi cũng
ưỡn ưỡn ngực, tấm tắc than, anh trai quân nhân thật có khí thế!
"Chú Đoạn vừa lúc có việc đến Giang Thị nên tiện thể lo luôn
chuyện của cháu, nếu không ông nội Đoạn cũng muốn tự mình đến một chuyến." Đoạn Trường Quân nhìn cô gái nhỏ với đôi mắt
trong sáng rõ ràng, vừa mở cửa xe vừa nói: "Đường Đường, cháu
cùng chú Đoạn ngồi ghế sau đi."
Đường Thi biết là Đoạn Trường Quân đang chăm sóc cho mình, gật
đầu, khom người ngồi vào xe, chờ Đoạn Trường Quân đóng cửa xe, ô tô nhanh chóng rời đi, Đường Thi nhìn căn nhà hai tầng ngày càng xa, tuy rằng khoảng thời gian thực ngắn, nhưng ở đó cô cũng
tìm được tình cảm chân thành, là ngôi nhà đầu tiên từ lúc
bước chân vào thế giới này.
Đoạn Trường Quân lại cho rằng cô bé đang bi thương, liền cười
nói: "Đường Đường, trong nhà chú có một anh trai nhỏ so với
cháu lớn hơn một tuổi, nếu có gì không hiểu, có thể tìm anh
trai, khi bị bắt nạt, cũng tìm anh trai giúp cháu xả giận,
trong đại viện có rất nhiều đứa trẻ đồng lứa với cháu, các
cháu có thể kết bạn chơi chung với nhau."
Vừa nói xong lời này, chính Đoạn Trường Quân cũng không tin
được! Thằng nhãi con trong nhà kia làm gì có bộ dạng ảnh trai chứ,
nếu có Đoạn Trường Quân cảm thấy phải nghiêng trời lở đất,
nhưng vì cô bé nhỏ, Đoạn Trường Quân tự cho là mình có ý tốt
liền giải thích vậy.
Đường Thi nghe xong, vạch đen không dứt, cô không nghĩ rằng mình
có thể cùng chơi với cậu bé mười sáu tuổi kia, cô đã là bà
dì, nhiều lắm là lấy thân phận trưởng bối đối xử với bọn
họ, bị bắt nạt tìm đến anh trai? Cô có thể làm vậy sao?
Một đường bởi Đoạn Trường Quân và Đường Thi lễ phép đối đáp
trò chuyện, ba người đã đến ga tàu hỏa, những năm 90 ga tàu
hỏa đông người qua lại, rất náo nhiệt, Đường Thi thật sự không
thích ứng được với không khí này, mày nhăn lại, rồi thả lỏng, thân thể hiện tại khỏe mạnh, không cần lo lắng sẽ suy hô hấp.
Đoạn Trường Quân cẩn thận dặn dò: "Đường Đường, theo sát chú,
đừng để người khác lừa bắt cóc, tiểu Lý, cậu đi vòng ra sau
để chú ý quan sát."
"Rõ, thưa chính ủy."
Ga tàu hỏa nhân ngư hỗn tạp, không thể xác định được thành
phần, Đường Thi theo sát Đoạn Trường Quân, len lỏi qua đám
người, bọn họ đặt ba vé giường nằm, từ Giang Thị đến Kinh
thị, mất ba ngày ba đêm, Đường Thi liếc nhìn giá vé xe lửa trên tay, lục tìm trong ba lô kiếm tiền, nói: "Chú Đoạn, đây là
tiền vé xe lửa."
Đoạn Trường Quân nhìn số tiền được đưa đến trước mặt, ngẩn
người, dở khóc dở cười: "Đường Đường, cháu không cần gửi chú
tiền vé xe lửa, chút tiền ấy chú vẫn có." Buồn cười, sao có
thể để cô bé tự trả tiền chứ? "
Đường Thi thu tay lại, cô không muốn nợ Đoạn gia quá nhiều, tuy cô đi theo đến Kinh Thi đã là một ân tình rất lớn, khẳng định
tương lai vẫn chịu ơn Đoạn gia, nhưng cô vẫn trả nổi tiền vé.
Đường Thi rất có nguyên tắc, có thể không nợ thì không nợ, nếu thiếu, phải hoàn trả gấp bội.
Nhìn ánh mắt Đường Thi vẫn mang hàm ý từ chối, Đoạn Trường
Quân liền biết chuyện sẽ không đơn giản mà qua, nếu hắn không
lấy tiền, khẳng đinh rằng cô bé vẫn giơ tay không bỏ:" Chú sẽ
nhận lấy, nhưng lần sau Đường Đường không được khách sáo như
vậy, nếu không chú sẽ không bỏ qua. "
Đường Thi cười đáp lại, tính sau, dù sao cô không có thói quen thiếu nợ ai cả.
Đoạn Trường Quân liếc mắt liền nhìn thấu ý nghĩ Đường Thi biểu hiện trên mặt, không khỏi đau lòng, trẻ em không gia đình, không
dám quá phận.
" Đường Đường, trước tiên ăn cơm thật no, ngủ một giấc, tiền cơm lần này, cháu không thể trả lại chú, xem như chú mời cháu
bữa cơm. "Tiểu Lý vừa đi mua cơm về, Đoạn Trường Quân liền đặt
vào tay Đường Thi, không cho phép Đường Thi từ chối.
Đường Thi có chỗ khó hiểu, xoay người, đột nhiên có một người
đàn ông trung niên với gương mặt chất phác, người đàn ông thấy
Đường Thi nhìn mình, mỉm cười, liền bước lên trước:" Cô gái
nhỏ, vừa nãy con gái của tôi vội vàng, không cẩn thận va phải
cháu, cháu đừng để bụng. "
" Không đâu. "
" Vậy thì tốt quá, cháu có muốn rửa tay không? Đây là nước chú chuẩn bị cho con gái, vừa hay xin lỗi cháu. "
Đường Thi đưa mắt nhìn bình nước khoáng, nói:" Không cần đâu, cháu cám ơn, người nhà cháu đang chờ bên kia. "
Người đàn ông trung niên nhìn theo hướng tay Đường Thi, vừa nhìn
thấy Đoạn Trường Quân với quân trang, biểu tình trên mặt nhanh
chóng thay đổi:" Đằng kia sao, vừa rồi rất xin lỗi, cô gái nhỏ
thật rộng lượng. "
Đường Thi gật gật đầu, vòng qua người đàn ông rời đi, quay về
hướng Đoạn Trường Quân, lúc hai người lướt qua nhau, không biết
vì sao, Đường Thi đột nhiên quay đầu nhìn lại phía sau, lần nữa gật đầu cười với người đàn ông trung niên.
Đường Thi không biết diễn tả như thế nào, nói với Đoạn Trường
Quân rằng cô nghi ngờ có bọn buôn người? Không có bằng chứng, dựa
vào đâu bắt người?
Rửa sạch tay, Đường Thi lôi từ trong túi áo khăn giấy, lại sờ
phải đồ vật không phải của mình, đó là một tờ giấy nhỏ, nhăn nhúm, Đường Thi không lập tức vuốt phẳng tờ giấy, mà lấy khăn lau tay, trải lên đó đọc, trên giấy là dòng chữ xiêu vẹo, màu
đỏ chói mắt, Đường Thi đưa sát lại nhìn rõ hơn, đây là.. Máu?
Nhớ tới người phụ nữ va phải ở WC, vẻ mặt hoảng sợ, nếu nói chỉ đơn giản là va chạm thì sẽ có biểu hiện như vậy hay sao? Sẽ
không! Người bình thường thì phản ứng là áy náy, vì sao lại
hoảng sợ?
Đoạn Trường Quân nhìn sắc mặt lúc trắng lúc xanh của Đường Thi, không khỏi kêu lên:" Đường Đường? "
Đường Thi bị gọi đến hồi hồn, nhìn Đoạn Trường Quân, nuốt
nước miếng, quan sát xung quanh, chú ý không có ai khả nghi,
phần lớn mọi người đều nhắm mắt nghỉ ngơi, nhưng cô không dám
ra chủ ý gì, rất có khả năng lúc đó người đàn ông kia để ý đến cô, nhớ lại bộ dáng của hắn ta, Đường Thi nổi cả da gà.