"Anh Đoạn, ai chọc giận cậu vậy?" Trần Nghĩa nơm nớp lo sợ khẩy khẩy hạt cơm trong khay của mình.
Đoạn Thích luôn luôn không dễ chọc, nhưng cái này còn tùy từng lúc, như
bây giờ, Trần Nghĩa cũng không dám nói lung tung, sợ không cẩn thận một
chút liền dẫn lửa thiêu thân.
Đoạn Thích không nói lời nào, ngay cả động tác ăn cơm cũng không chậm lại.
Trần Nghĩa yên lặng ăn cơm.
Lúc nắp hộp cơm lại, cuối cùng Đoạn Thích cũng nói chuyện, ánh mắt tĩnh
mịch: "Trần Nghĩa, đi điều tra xem ai ở sau lưng nói lung tung."
"A được." Hù chết anh ta rồi, nhưng mà Đoạn Thích có thể mở miệng, chứng tỏ còn có thể cứu được, Trần Nghĩa cũng muốn biết, là tên trời đánh nào loan truyền lung tung, nói thế nào Đường Thi cũng là em gái mà anh ta
công nhận, cũng là người Đoạn gia.
"Tiếu Tiếu, hai chị em chúng ta đã lâu không gặp, sao em ăn cơm trưa
cũng không gọi chị, chị không biết nơi nào có căng tin, em có thể gọi
cho chị một phần bún xào về không?" Tô Đình Đình chặn đứng Tô Tiếu ở
phòng học, trong mắt mang theo sự thân thiết, chỉ là ý nghĩ sâu trong
đáy mắt lại làm người ta nhìn không thấu.
Nụ cười của Tô Tiếu biến mất sạch sẽ ngay giây phút nhìn thấy Tô Đình
Đình, quay đầu ôn nhu nói với nữ sinh bên cạnh: "Lệ lệ, cậu về chỗ ngồi
trước đi."
Vẻ mặt Hứa Lệ tức giận nhìn về phía Tô Đình Đình: "Tiếu Tiếu, tớ không đi, tớ phải đi theo cậu."
Tô Tiếu cười cảm kích với Hứa Lệ, cũng liền không từ chối ý tốt của Hứa
Lệ, chuyên tâm đối đầu với Tô Đình Đình, chịu đựng buồn nôn cùng cừu
hận: "Chị Đình Đình, căng tin ở tầng một, chỗ đó dễ thấy như vậy, chị
vẫn nên tự mình đi đi, đến giờ nghỉ trưa rồi em muốn nghỉ ngơi, nếu
không buổi chiều tinh thần em không tốt, khiến học bài không tốt, sao
chị không nói sớm, hết lần này tới lần khác lại muốn nói vào lúc này."
Ánh mắt Tô Đình Đình lóe lên, nhu nhu nhược nhược, hốc mắt nhanh chóng
đỏ lên nói: "Chị chính là sợ quá nhiều người, cho nên mới chờ tới bây
giờ, nhưng chị thật sự không biết căng tin ở đâu, chị biết vừa rồi chị
nói như vậy là không tốt, nếu không, em chỉ đường cho chị để tự chị đi
mua, có được không."
Tô Đình Đình khẽ cắn môi nói tiếp: "Tiếu Tiếu, nếu cha biết quan hệ giữa chúng ta tốt, nhất định sẽ tha thứ cho em khi đó tuyệt tình, gần đây
cha vẫn hay nhắc đến em đấy."
A
Tô Tiếu bật cười ở trong lòng, cô mới không thèm có người cha như thế.
Chỉ là cô phải nhịn, không thể xúc động, không thể bốc đồng vì như vậy
Tô Đình Đình sẽ được như ý muốn, Tô Đình Đình đã quen đổi trắng thay
đen, như vậy cô càng phải lợi hại hơn cô ta một bậc.
Nhất là ở trước mặt tất cả mọi người, cô càng không thể nhận thua, nếu
không trên lưng cô sẽ càng có thêm nhiều chỗ bẩn, hơn nữa, cố gắng nửa
năm qua của cô đều sẽ trở nên uổng phí.
Từ trước đến nay người đời chỉ tin tưởng vào con mắt bọn họ, ai nhu nhược hơn thì thường thường chiếm càng nhiều ưu thế hơn.
Hung hăng véo tay của mình, cảm giác đau đớn khiến Tô Tiếu rơi lệ trong nháy mắt, tất cả mọi người nhìn ngây người.
Ánh mắt khác thường quét về phía Tô Đình Đình, nhất thời Tô Đình Đình
hoảng hồn, làm sao cô ta cũng không nghĩ ra, vậy mà Tô Tiếu lại khóc,
tại sao có thể như vậy.
Rõ ràng, rõ ràng, Tô Tiếu chính là một con nhóc quê mùa xấu xí.
Tô Đình Đình vẫn luôn nhớ kỹ lần đầu tiên nhìn thấy Tô Tiếu, là một con
nhóc vừa đen vừa xấu, vậy mà cô ta lại được mặc bộ váy đắt đỏ mà mình
mong ước thật lâu cũng không có, hơn nữa bên cạnh còn nhóc xấu xí này
còn có cha mẹ yêu thương cô ta.
Sau đó, cô ta thay thế vị trí của Tô Tiếu, có được những cái váy đắt đỏ
xinh đẹp kia, dáng người của cô ta lại còn đẹp hơn nhiều so với Tô Tiếu, càng làm người khác ưa thích hơn, cho nên, cô ta tuyệt đối không áy
náy, Tô Tiếu xấu như vậy, làm sao xứng đáng với tất cả chứ.
Ngay cả cha cũng không thích Tô Tiếu.
Thế nhưng hôm nay nhìn thấy Tô Tiếu, Tô Đình Đình căn bản không nhận ra
Tô Tiếu, sao Tô Tiếu lại trở nên xinh đẹp như vậy, thậm chí càng xinh
đẹp hơn cô ta, kiêu ngạo như Tô Đình Đình, sao có thể chịu được loại
chênh lệch này.
Cho nên cả một buổi sáng trong lòng cô ta vẫn luôn đấu tranh, nhưng nghĩ tới lời dạy bảo của mẹ, Tô Đình Đình rất nhanh trấn định lại, dù cho Tô Tiếu trở nên xinh đẹp, cũng vẫn là Tô Tiếu kia.
"Chị Đình Đình, chị chớ nói nữa, em biết, cha nhất định sẽ không tha
thứ cho em." Vứt xuống câu nói này, bước chân Tô Tiếu vội vàng chạy về
chỗ ngồi của mình, ghé lên bàn bả vai run run, người sáng suốt đều biết, Tô Tiếu còn đang khóc.
Ánh mắt các bạn học lớp mười một đều nhìn về phía Tô Đình Đình một cách không được bình thường.
Chuyện của cha mẹ Tô Tiếu là như thế nào, vẫn có người biết, đơn giản
chính là cha Tô ngoại tình, cưới tiểu tam khác, Tô Đình Đình là đứa con
mà tiểu tam mang tới.
Mặc dù lúc trước Tô Tiếu cường ngạnh để lại cho người ta ấn tượng xấu,
nhưng cũng không thể quở trách nhiều, thời gian dần trôi chuyện này cũng trở nên nhạt dần, ai cũng không nói đến, bây giờ Tô Đình Đình xuất hiện chuyện này lại bị lôi ra.
Chỉ là biểu hiện của Tô Tiếu khiến đám người không thể trách cô ta được
cái gì, ngược lại sẽ đồng tình với cô ta, mà tiểu tam, từ trước đến nay
đều bị người khác coi thường, địa vị của Tô Đình Đình trong lớp liền trở nên xấu hổ.
Đường Thi ngủ trưa, lúc nghe được lại có một vở kịch hay, vẫn mơ mơ màng màng, trong lòng chỉ có một ý nghĩ, mỗi ngày của Tô Tiếu đều rất đặc
sắc, thật không hổ là nữ chính.
Thế nhưng phần diễn của nữ phụ Tô Đình Đình còn nhiều hơn so với cô, kết cục cuối cùng cũng thảm hại hơn.
Học xong tiết buổi chiều, Đường Thi hỏi Trịnh Tiểu Hi: "Tiểu Hi, cậu có biết tiệm sách nào ở ngoài trường học không?"
"Biết a, tớ đang muốn đi ra mua manga mới nữa, chúng ta dứt khoát đi
khắp nơi dạo chơi đi, dù sao cũng không muộn." Trịnh Tiểu Hi nhanh trí
đề nghị.
"Vậy thì không thể tốt hơn."
Hai người bước nhanh hơn, rất nhanh đã ra bên ngoài trường.
Đoạn Thích vồ hụt, cả một ngày trưng ra bản mặt thối, càng ngày càng
không tốt, Trần Nghĩa cười ha ha một tiếng: "Đường Đường đi thật nhanh,
anh Đoạn, nếu không chúng ta đi nhanh lên, nói không chừng có thể gặp
được Đường Đường đấy."
Vẻ mặt Đoạn Thích âm trầm, không nói một lời.
Trần Nghĩa nghĩ thầm, gần đây anh ta thấy tâm trạng anh Đoạn lúc lên lúc xuống, lúc tốt lúc xấu, cũng không phải yêu đương.. Trần Nghĩa kinh
ngạc trừng lớn mắt nhìn Đoạn Thích, không đúng, anh Đoạn để ý chuyện của Đường Đường như vậy, lúc Tô Tiếu ở bên người, cũng không thấy anh Đoạn khẩn trương như vậy.
Đột nhiên, Trần Nghĩa hiểu ra, hóa ra anh Đoạn để ý đến Đường Đường, cho nên số lần giận dỗi càng ngày càng nhiều.
Trần Nghĩa tự cảm thấy mình đã biết được chân tướng, nhưng nghĩ đến tính tình Đoạn Thích, nghĩ nghĩ, vẫn thấy không nói thì tốt hơn đỡ cho bị
phản ngược lại, nếu Đường Đường chạy mất, anh Đoạn có thể làm thịt anh
ta.
Hơn nữa lấy kiêu ngạo của anh Đoạn, cũng không cần anh ta nhắc nhở, khụ khụ.
Sờ lên cái cổ lành lạnh của mình, Trần Nghĩa cẩn thận đuổi theo, nhớ đến tin tức anh ta thăm dò được, lúc đầu anh ta không định nói ra, nhưng
tính tình anh Đoạn của anh ta kỳ quặc như thế, anh ta mà không nỗ lực
một chút thì sao anh Đoạn có thể theo đuổi Đường Đường đáng yêu được.
"Anh Đoạn, chuyện lúc trưa cậu bảo tôi điều tra đã có kết quả."
Đoạn Thích dừng lại, nhíu mày nhìn về phía Trần Nghĩa.
Trần Nghĩa nuốt một ngụm nước bọt, thận trọng nói: "Tin tức đều truyền
tới từ đại viện của chúng ta, cậu cũng biết, đại viện của chúng ta có
vài người đặc biệt nhàn rỗi, cũng không giữ nổi miệng, ngày đó lúc mấy
cô gái kia tự khoe khoang, có người trông thấy Tô Tiếu cũng ở trong đó, Tô Tiếu không biết từ ai mà biết được tin tức."
Ngay cả Trần Nghĩa cũng không biết thân phận Đường Đường, thế mà Tô Tiếu lại biết, Trần Nghĩa thật sự hiếu kỳ Tô Tiếu biết được từ đâu.
"Cô ta đã nói một câu, Đường gia đều không còn ai, Đường Thi thật đáng
thương, cái này vốn không có gì, nhưng mấy người kia về nhà liền truy
hỏi ngọn nguồn, cứ như vậy tin tức liền truyền ra, về phần lời đồn khắc
người thân này, chỉ là ý nghĩ của vài người nên cũng không lan rộng
lắm."
Nói xong, Trần Nghĩa nhìn sắc mặt Đoạn Thích, anh thấy vẻ mặt anh Đoạn
vẫn kiêu ngạo phách lối, càng thêm đẹp trai lạnh lùng hơn.
Trần Nghĩa không biết nên nói cái gì, gãi gãi trán: "Anh Đoạn, cái
kia.." Trần Nghĩa đoán được ít chuyện, gần đây biểu hiện của Tô Tiếu rõ
ràng là hơi thích Đoạn Thích, mà Đường Thi lại vào Đoạn gia, nếu cô gái
hơi có lòng tốt một chút thì không có gì, nhưng hết lần này tới lần khác nhìn qua Tô Tiếu cũng không phải là có lòng tốt.
Biết chừng mực thì cũng không có gì, nhưng chính là không nên làm những cái này. Nhưng rốt cuộc Tô Tiếu là cố ý hay là vô tình, Trần Nghĩa
cũng không đoán được, có lẽ chỉ là lòng thông cảm của nữ sinh hơi thái
quá.
Chỉ là Trần Nghĩa vẫn không thích nói sau lưng cô gái nhà người ta, quả
nhiên anh ta vẫn thích người thẳng thắn, giống như Đường Đường, lại
giống như Trịnh Tiểu Hi cũng coi như một người tốt.
"Tôi biết rồi." Trong mắt Đoạn Thích như đang suy tư điều gì.
Hai người cùng nhau ra cổng trường, vừa vặn đụng một đoàn người Tô Tiếu, Trần Nghĩa quan sát một chút, hắc, thật là náo nhiệt.
"Chị Đình Đình, chị không thể quấy rầy sao hôm nay em rất mệt." Vẻ mặt Tô Tiếu tràn đầy mỏi mệt cùng đau lòng.
"Bạn học này, cậu không nghe thấy Tô Tiếu nói sao, cho dù có chuyện gì
cũng cần vội vàng trong nhất thời." Trong giọng nói Cố Lệ chứa tia lạnh
lẽo.
Tô Đình Đình thấy Cố Lệ bảo vệ Tô Tiếu như thế, trong lòng hận muốn
chết, nhưng vẫn còn nhớ lời của mẹ: "Bạn học Cố Lệ, tớ không dây dưa với Tiếu Tiếu, tớ cũng đã học một ngày, thế nhưng tớ vẫn muốn tiếp tục bồi
dưỡng tình cảm chị em với Tiếu Tiếu, chẳng lẽ cái này cũng có lỗi sao?"
"Chuyện của cha mẹ, không phải chuyện tớ có thể nhúng tay, nếu như kết cục mọi chuyện đã định, như vậy, sao chúng ta còn phải truy cứu quá
khứ, Tiếu Tiếu cũng không thể nào cả đời không nhận cha, nếu Tiếu Tiếu
làm như vậy, sẽ có bao nhiêu người mắng em ấy bất hiếu."
Cố Lệ bị Tô Đình Đình nói đến mức không nói được gì, ngậm miệng không nói, chỉ là bước chân cũng không chịu lui chút nào.
Áy náy liếc nhìn Cố Lệ, lại thấy Cố Lệ cổ vũ, Tô Tiếu yên tâm, cúi đầu
hận đến nghiến răng, lại không thể phản bác, cha Tô chính là ngọn núi
lớn đè lên đầu cô ta cả đời.
Trong lúc mấy người đang giằng co, giọng nói của Đoạn Thích vang lên: "Các người nói xong."
Không phải hỏi, mà là khẳng định.
Mọi người đều nhìn về phía Đoạn Thích, đột nhiên trong lòng Tô Tiếu sinh ra vui vẻ: "Đoạn Thích" trong giọng nói mang theo kinh hỉ, cho dù ai
cũng đều nghe ra.
Hai mắt Cố Lệ giống như lưỡi kiếm sắc bén phóng về phía Đoạn Thích, chỉ
là hôm nay Đoạn Thích cũng không khiêu khích giống ngày xưa, mà tiếp tục nhìn Tô Tiếu.
Ở dưới ánh mắt của Đoạn Thích, sự vui vẻ trong lòng Tô Tiếu chậm rãi rút đi, rồi lại sinh ra một cảm giác hoảng hốt không biết tên: "Đoạn
Thích."
Thấy Đoạn Thích tới, Tô Đình Đình lại càng hận chết cái con nhóc Tô Tiếu xấu xí này, sao lại có nhiều người thích cô ta như vậy, hơn nữa lại còn là hai người Đoạn Thích với Cố Lệ.
"Đừng để tôi lặp lại lần thứ hai." Giọng nói Đoạn Thích không chút phập
phồng, nhưng lại nặng nề đánh vào lòng Tô Tiếu, trong nháy mắt sự hoảng
hốt lan tran trong lòng.
Tô Đình Đình nghe thấy thì giật mình, không còn dám quấn lấy Tô Tiếu
nữa: "Tiếu Tiếu, hôm nay cứ như vậy đi, ngày mai chị lại tới tìm em, em
nhớ kỹ, từ trước đến nay em vẫn luôn là con gái của cha."
Tô Tiếu không nhìn Tô Đình Đình, hai mắt chỉ thấy Đoạn Thích.
Cố Lệ nắm chặt hai bàn tay thành nắm đấm, nhìn chằm chằm Tô Tiếu, cuối
cùng cũng chán nản để tay xuống, yên lặng quay người, mang theo sự lạnh
lùng.
"Cô có phải đã nói một vài lời không nên nói hay không?" Đoạn Thích cũng không quanh co, trực tiếp mở miệng.
"Tớ nói lời gì không nên nói cơ?" Tô Tiếu cười khẽ, trong lòng lại là một phen khác sóng to gió lớn.
"Đường Thi."
Nụ cười trên mặt Tô Tiếu cứng đờ, nhìn vẻ mặt Đoạn Thích không thay đổi, miễn cưỡng giữ nụ cười: "Đoạn Thích, cậu đang nói đến những lời đồn đại không tốt liên quan tới Đường Đường sao, hay là đang nói trong mắt cậu, tớ chính là dạng người như vậy."
Đoạn Thích mím môi: "Phải hay không phải, trong lòng cô rõ ràng hơn tôi, là cô làm thì cô phải chịu trách nhiệm, không phải cô thì đương nhiên
cô không cần để tâm."
Hai tay Tô Tiếu vô thức quấn lại với nhau, ngón tay xoắn tới xoắn lui,
hai mắt Đoạn Thích ngưng tụ, lãnh đạm mở miệng: "Xin lỗi cũng không cần
tôi dạy cho cô đi."
"Đoạn Thích, sao cậu lại nhận định là tớ, chuyện tớ không làm thì cậu
không thể đổ oan cho tớ." Tô Tiếu bỏ qua kiêu ngạo, quật cường hô to.
Đúng vậy, không phải cô ta, cô ta chỉ vô ý nói những câu kia, những lời
đồn đại kia cũng không phải cô ta truyền đi, hơn nữa đây chính là sự
thật, cũng không phải là lời nói khoác loác gì, dựa vào cái gì không cho cô ta nói.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT