-Này, cậu để đầu óc đi đâu vậy hả? Lúc nãy tôi bảo muốn ăn gà cơ mà!
Vũ Hoàng gắt lên khi Bảo Nam đặt cái đĩa cơm cá xuống trước mặt cậu, rồi chậm chạp dằm dằm cơm, cơ hồ chẳng muốn ăn. Nó uể oải ngước gương mặt không có chút sinh khí nào lên nhìn cậu, rồi cất giọng thiểu não:
-Xin lỗi! Tôi quên mất!
Vũ Hoàng đang xù lông thì đụng phải một quả trứng thối chẳng có chút phản kháng nào, đành bất lực xắn con cá ra ăn mà trong lòng vô cùng bực bội. Cả tuần nay Bảo Nam cứ thơ thơ thẩn thẩn, bảo một đằng làm một nẻo, đúng là định chọc cho cậu phát hỏa đây mà. Nhưng nhìn cái bộ dạng tội nghiệp của nó bây giờ, bao nhiêu ý định trả đũa của Vũ Hoàng đều tan biến hết. "Không thể cứ để tình trạng này kéo dài mãi được, có lẽ mình đành phải ra tay giúp cậu ta vậy".
Vũ Hoàng nghĩ, rồi quay sang lay Bảo Nam, lúc này đang cắm đầu vào việc mài cho cái đĩa cơm nhẵn ra. Nó chậm chạp quay lên nhìn cậu, hỏi:
-Có chuyện gì vậy? Cậu muốn ăn thêm à?
-Nhìn bộ dạng này của cậu làm sao mà tôi nuốt trôi cơm được chứ - Vũ Hoàng thở hắt ra, bực dọc - Rốt cuộc là có chuyện gì, cậu mau nói ra đi!
-Không có gì mà!
Bảo Nam ảo não nói, rồi tiếp tục cắm mặt xuống đĩa cơm, khiến Vũ Hoàng càng tức khí. Cậu bực bội nhìn sang nó, nói giọng thăm dò:
-Là đang thất tình à?
“Cạch”, Bảo Nam bị nói trúng tim đen, bất giác cộp mạnh cái muỗng xuống bàn gây ra một tiếng động mạnh. Nó trừng mắt nhìn Vũ Hoàng,gương mặt từ từ chuyển sang sầu thảm, nói thật khẽ:
-Ừ!
-Thẳng thắn quá vậy - Vũ Hoàng định cười cợt, nhưng nhìn cái vẻ bi kịch của nó thì không đành lòng, bèn cố gắng rặn ra vài câu an ủi - Chỉ là một tuần không nói chuyện thôi mà, biết đâu cậu ta đang bận có việc gì thì sao?
-Không phải đâu. Lúc trước ngày nào cậu ấy cũng qua lớp chơi, không thì đến câu lạc bộ nói chuyện cũng rất vui vẻ. Nhưng dạo này, hễ thấy mặt tôi là lại cáo bận rồi trốn gấp. Là tôi đã làm chuyện gì sai rồi sao...
Vũ Hoàng ngồi nghe Bảo Nam than vãn, cảm thấy hơi phiền phức. Nhưng giờ bỏ đi thì có phần hơi quá đáng, vả lại cậu ta cứ vác cái mặt đưa đám ấy theo cậu khắp nơi thì quả thực quá phiền rồi. Vũ Hoàng mệt mỏi nghĩ, rồi đành uể oải lên tiếng:
-Chiều nay tôi rảnh, có muốn tôi đưa cậu đi chơi không?
-Thôi khỏi, giờ tôi không có tâm trạng nào đi hết á!
Bảo Nam vừa nói vừa đứng dậy, đem đĩa đi dẹp rồi chậm chạp về phòng. Cả tuần nay nó vẫn không ngừng suy nghĩ, rốt cuộc là mình đã làm sai chuyện gì, tại sao Đắc Thành cứ tránh mặt nó như vậy? Càng nghĩ càng đau đầu nhưng lại không thu được kết quả nào, khiến Bảo Nam hơi nản chí. Nó vứt cái cặp lên giường, rồi chẳng thèm thay quần áo mà cứ thế nằm vật xuống, kéo chăn lên ngủ.
Đắc Thành lúc này tâm trạng cũng không khá hơn Bảo Nam là bao nhiêu. Từ ngày biết nó là con gái, cậu đột nhiên cảm thấy không thoải mái khi đối diện với nó. Cũng phải, trước giờ cậu cũng có chút cảm mến nó, nhưng vẫn nghĩ chỉ là tình cảm bạn bè giữa hai thằng con trai với nhau thôi. Giờ đây, mỗi lần ở bên cạnh Bảo Nam, chỉ cần tiếp xúc gần một chút đã khiến tim cậu đập rộn ràng rồi. Cảm giác này, quả thực khiến cậu chưa thể nào thích ứng ngay được.
Còn có một chuyện mà Đắc Thành không ngừng suy nghĩ, chính là việc Bảo Nam hiện đang ở cùng phòng với Vũ Hoàng. Cậu không biết nó giả nam vào trường vì mục đích gì, nhưng chuyện nam nữ ở chung một phòng thì không thể chấp nhận được. Giờ đây, cứ nhìn thấy Bảo Nam đi chung với Vũ Hoàng, vỗ vai hay cãi cọ với cậu ta cũng khiến Đắc Thành cảm thấy rất khó chịu. Cậu biết như vậy là sai, nhưng không thể ngăn trái tim đang không ngừng ghen tức này lại. Có lẽ, cậu vẫn cần tránh mặt nó một thời gian, cho đến khi bản thân có thể hoàn toàn bình tâm lại. Sẽ nhanh thôi…
Hai con người đang sa vào lưới tình, đương nhiên sẽ trở nên mụ mẫm. Chỉ có Vũ Hoàng là khổ, trước giờ cậu vốn chẳng quan tâm đến những việc xảy ra xung quanh mình, nay lại phải bao đồng như vậy, đúng là cảm thấy hơi ấm ức. Nhưng biết sao được, cậu đã quá quen với một Bảo Nam ương bướng lắm điều rồi, giờ lại ngày ngày phải ở bên cạnh một con mèo bệnh thiếu sức sống, khiến Vũ Hoàng cảm thấy hơi bứt rứt. “Trần Bảo Nam à, cậu đúng là sao quả tạ mà ông trời phái xuống để phá tôi đây mà. Càng ngày càng thấy quá phiền phức!”
Tuy bực bội như vậy, nhưng Vũ Hoàng cũng đành vác mặt sang lớp C8 để tìm gặp Đắc Thành. Cậu muốn hỏi rõ đầu đuôi, nếu có khúc mắt gì thì tháo gỡ cho xong, hi vọng mình được yên thân. Nhưng Đắc Thành lại không nghĩ vậy. Từ lúc biết Bảo Nam là con gái đến giờ, cậu bỗng dưng sinh ra ác cảm với Vũ Hoàng. Biết sao được, cậu vẫn là tên nhóc mười sáu tuổi bồng bột, sao có thể nhìn thoáng được khi cô gái mình thích đang sống cùng với một thằng con trai, vả lại còn đẹp rạng ngời khiến người ta lóa mắt. Cậu bước ra khỏi cửa lớp, đi theo Vũ Hoàng về phía sân bóng, ánh mắt vẫn nhìn chằm chặp vào cậu ta, trong đầu không ngừng tìm cách trấn tĩnh.
-Rốt cuộc giữa cậu và Bảo Nam xảy ra chuyện gì vậy? Vũ Hoàng lên tiếng hỏi, phá tan bầu không khí im lặng đang bao trùm?
-Việc này thì có liên quan gì đến cậu? Đắc Thành nhìn Vũ Hoàng một cách thách thức. Giữa hai người thật ra có quan hệ gì?
-Quan hệ? Vũ Hoàng nhìn Đắc Thành tò mò. Tại sao cậu lại hỏi vậy? Tôi và cậu ta là bạn cùng lớp, cậu không phải đã biết rồi sao?
-Chỉ vậy thôi? Đắc Thành nhếch miệng hỏi, ánh mắt vẫn chưa bớt căng thẳng.
-Nếu nói tốt một tí thì cậu ta là chân sai vặt vô dụng, còn chân thực một chút thì cậu ta là sao quả tạ, phá hỏng cuộc sống vốn yên bình của tôi! Vũ Hoàng nói, rồi phát hiện mình đang lạc đề, vội vàng bẻ lái ngược lại. Mà cậu vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi, rốt cuộc tại sao thời gian này lại cố tình tránh mặt Bảo Nam vậy?
Đắc Thành nhìn Vũ Hoàng, đột nhiên cảm thấy hơi ấm ức. Giữa hai người không có chuyện gì, tại sao lại ra mặt dùm Bảo Nam. Vũ Hoàng ngày thường ít nói như vậy, giờ lại tìm mình để hỏi mấy chuyện này, không phải quá hoang đường rồi sao? Cậu quay sang nhìn Vũ Hoàng, lúc này vẫn đang chờ đợi hồi đáp, hỏi một cách nghiêm túc:
-Nếu tôi thích Bảo Nam thì thế nào?
-Cái gì?
Vũ Hoàng bị bất ngờ trước câu nói của Đắc Thành, trố mắt lên hỏi gặng, nét mặt không giấu được vẻ kinh hoàng. Tên nhóc này thật sự có cái sở thích quái đản vậy sao? Càng nghĩ càng thấy hơi nguy hiểm, Vũ Hoàng vội lùi lại mấy bước, đưa mắt nhìn Đắc Thành, lúc này đang nghiêm túc hơn bao giờ hết.
-Là tôi đang nghe lầm đúng không? Cậu nói mình thích Bảo Nam sao?
-Đúng vậy!
Đắc Thành khẳng định chắc nịch, rồi quay sang nhìn Vũ Hoàng đầy thách thức, khiến Vũ Hoàng có chút lo lắng. "Trông dáng vẻ cậu ta như vậy, không giống là đang nói đùa. Chẳng lẽ cậu ta đã biết được chuyện gì sao?"
-Nhưng Bảo Nam là con trai mà! Vũ Hoàng kiên trì giấu diếm, đưa đôi mắt thăm dò nhìn Đắc Thành, lúc này cũng đang nhìn cậu bằng cặp mắt rất sắc lạnh.
-Chuyện Bảo Nam là con gái, tôi đã biết rồi!
Đắc Thành cũng không ngại nói thẳng, lúc này cậu muốn có một câu trả lời thành thật từ phía Vũ Hoàng. Nếu phải cạnh tranh, cậu cũng nhất định không trốn tránh.
-Tại sao cậu lại biết?
Vũ Hoàng đưa cặp mắt hoang mang nhìn Đắc Thành, rồi thầm trách Bảo Nam quá vô tư, sao có thể để lộ cho người khác biết chuyện tối trọng như vậy. Giờ cậu biết phải làm gì bây giờ. Vũ Hoàng lúng túng quay sang Đắc Thành, dò hỏi:
-Vậy cậu định làm thế nào?
Đắc Thành khẽ thở hắt ra, gương mặt bỗng trở nên sầu thảm. Cậu giờ cũng chẳng biết mình phải làm gì nữa, chỉ có thể tránh mặt Bảo Nam, mặc dù trong lòng thì vô cùng muốn gặp nó. Nhưng cuộc gặp mặt hôm nay với Vũ Hoàng đã cho cậu thêm quyết tâm, có lẽ, cậu phải tự cho mình thêm cơ hội.
-Đương nhiên tôi sẽ giữ bí mật, không thể để Bảo Nam bị đuổi khỏi trường được. Nhưng tôi nghĩ cậu ở cùng với Bảo Nam, chắc sẽ cảm thấy rất bất tiện. Nếu được, tôi muốn đổi phòng!
-Chuyện này tuyệt đối không thể! Vũ Hoàng nói chắc nịch, rồi quay sang nhìn Đắc Thành khẳng định. Cậu cứ an tâm, tôi hoàn toàn không có ý gì với Bảo Nam cả. Chuyện ở chung phòng là do ba tôi quyết định, nếu để ông biết thì sẽ làm ầm lên. Đó là chưa kể việc đột nhiên chuyển phòng chắc chắn sẽ gây chú ý!
-Nhưng…
-Không nhưng nhị gì cả - Vũ Hoàng lên tiếng cắt ngang lời Đắc Thành, nói giọng gay gắt - Tốt nhất là cậu cứ bình thường như mọi ngày, đừng để cậu ta phải khó xử nữa. Chuyện riêng của hai người, tôi không hơi đâu xen vào, chỉ hi vọng cậu đừng làm mọi chuyện thêm phức tạp là được!
Vũ Hoàng nói xong thì bỏ đi một mạch, để lại Đắc Thành đứng đó tần ngần. Cậu thầm trách Bảo Nam quá bất cẩn, lại đi gây họa lớn như vậy. Cậu nhóc Đắc Thành đó, liệu có chịu giữ im lặng không là điều mà Vũ Hoàng chẳng thể dám chắc. Còn việc hai người thích nhau nữa, nếu thành cặp thì sẽ khiến nhiều người chú ý, không phải càng dễ bại lộ sao? Vũ Hoàng rối bời trong đống suy nghĩ phức tạp này, rồi mệt mỏi thở dài. “Trần Bảo Nam à, tôi cũng rất muốn bảo vệ cậu. Nhưng cứ cái đà này thì không ổn đâu”.