-Cả đội tập hợp!
Duy Trường nói dõng dạc, khiến cả đám đông đang nhốn nháo bỗng quay lại nhìn, rồi nhanh chóng vây xung quanh cậu. Cảnh tượng này khiến Duy Trường không mấy hài lòng, liền nheo mắt lại, nói giọng bực dọc:
-Cái này mà gọi là đội hình á! Còn không mau xếp thành hàng cho tôi!
-Đội trưởng nóng quá vậy! Anh em vui vì thấy Bảo Nam đến thôi mà! Vũ Luân vừa nói vừa nhăn răng cười cợt.
-Được rồi! Duy Trường sau khi thấy đủ bốn hàng thì mới tiếp tục nói. Bảo Nam hôm nay đã lành hẳn, chính thức trở lại câu lạc bộ. Mọi người cho em ấy một tràng pháo tay chào mừng đi!
Tiếng hò hét xen lẫn tiếng vỗ tay vang lên giòn giã, khiến Bảo Nam cảm động vô cùng. Được chào đón như thế này quả thực khiến nó cảm thấy rất ấm áp. Bên dưới, Vũ Hoàng cũng đang vỗ tay cực kì nồng nhiệt. Từ ngày Bảo Nam có thể đi lại, cậu bỗng cảm thấy tràn trề sức sống. Nghĩ lại khoảng thời gian đau khổ mà mình vừa trải qua, Vũ Hoàng có chút tự tán thưởng. Ngay cả cậu không thể nào ngờ là mình có thể chịu đựng được đến ngày hôm nay.
Nhưng Bảo Nam so với những ngày đầu Vũ Hoàng gặp, quả thực đã thay đổi không ít. Hôm trước nó vừa mắng xối xả vào mặt cậu vì tội dám từ chối Ngọc Anh một cách phũ phàng, hôm sau đã nói chuyện bình thường như không có chuyện gì xảy ra. Có lẽ, giữa cậu và nó vốn chẳng có cái gì liên kết cả. Cậu làm gì, nghĩ gì cũng không mảy may khiến Bảo Nam quan tâm. Vũ Hoàng khẽ mỉm cười chua chát. Cái cậu cần rốt cuộc cũng đã đạt được rồi, nhưng tại sao lại cảm thấy hơi chua chát.
Bên dưới, ngoài Vũ Hoàng còn có một người vỗ tay cũng nồng nhiệt không kém, chỉ là tâm trí lúc này đang để ở tận đâu đâu. Là Đắc Thành, cậu nhóc vẫn còn rất sốc khi biết được thân phận thật sự của Bảo Nam. Cả ngày hôm qua cậu không làm được chuyện gì cả, cứ nghĩ mãi về những chuyện đã xảy ra. Bảo Nam là con gái, vậy mà trước giờ cậu cứ khoác tay tỉnh rụi, còn thản nhiên lôi kéo, trêu đùa nó. Và điều khiến cậu đau đầu nhất là, Bảo Nam đang ở cùng phòng với Vũ Hoàng. Giữa hai người họ, rốt cuộc là có quan hệ gì? Có thật sự chỉ là bạn bè cùng lớp?
-Này! Cậu làm gì mà đứng ngẩn ra vậy?
Bảo Nam tiến đến vỗ vào vai Đắc Thành, khiến cậu giật bắn. Đang định bình tâm lại thì nó đã ghé sát vào mặt cậu, khẽ lúc lắc đầu, thắc mắc:
-Tự nhiên sao mặt cậu lại đỏ lên như vậy? Có phải bị say nắng rồi không?
Đắc Thành đương nhiên là đang say nắng, còn là một trận nắng gắt đến đau đầu. Từ lúc phát hiện ra Bảo Nam là con gái, cậu chẳng thể nào nói chuyện bình thường với nó như trước nữa. Bảo Nam lúc này vẫn chưa biết chuyện gì nên thản nhiên đặt tay lên trán cậu, nói:
-Không sốt! Mà cậu có thấy chóng mặt không?
-Tớ không sao - Đắc Thành khẽ gạt tay nó ra, vội quay đi để che giấu gương mặt đang dần ửng đỏ - Cậu mau ra sân tập đi, không anh Duy Trường nhìn thấy lại mắng cho đấy!
Vừa nói Đắc Thành vừa chạy vội ra sân, hòa vào dòng người đang hào hứng khởi động. Bảo Nam nhìn thấy cảnh tượng này, cảm thấy hơi lạ lẫm. Sao hôm nay đột nhiên Đắc Thành lại xa cách với nó như vậy? Bảo Nam không khỏi thắc mắc, rồi chợt bắt gặp Vũ Hoàng, lúc này đang ngồi bó gối thoải mái dưới tán cây. Nó bèn lại gần, đá cho cậu một cái, khiến cậu bực bội nhìn lên, gắt:
-Này, cậu làm gì vậy hả?
-Đang trừng phạt cậu thay cho anh Duy Trường. Mà sao cậu lại ngồi ở đây, không thấy cả đội đang tập à?
-Cậu không phải cũng đang la cà đó sao? Vũ Hoàng nói, rồi thản nhiên dựa vào gốc cây, phóng tầm mắt ra xa xăm.
-Tôi được đặc cách không phải vận động nhiều! Bảo Nam vừa nói vừa nở nụ cười nham hiểm. Nhưng mà tôi nghĩ lại rồi, đằng nào cũng đã quay lại đội, sao có thể ngồi chơi hoài được. Tốt nhất là tôi ra đó chạy mấy vòng, không chừng lại không cẩn thận té ngã, rồi bị thương thêm vài tháng…
-Được rồi! Cậu không cần khích, tôi ra tập đây!
Vũ Hoàng bực bội đứng dậy, chạy vào hàng tập luyện. Nói sao thì cuộc sống đau khổ một tháng trước nhất định không thể tái diễn lần nữa. Nhìn dáng vẻ tức tối của cậu khiến Bảo Nam không thể nhịn được cười. Nó thoải mái ngồi xuống, rồi phóng tầm mắt về phía Đắc Thành, lúc này cũng đang nhìn nó chằm chằm. Vừa bắt gặp ánh mắt của Bảo Nam, cậu vội vàng quay sang hướng khác, tay chân bỗng dưng trở nên thừa thải. “Hôm nay Đắc Thành làm sao vậy, hình như là đang cố tình tránh mặt mình!”. Bảo Nam ôm một đống thắc mắc trong đầu, cố gắng chờ đến Đắc Thành tập xong mới chạy đến bên cậu, hỏi:
-Này, sao mấy hôm nay không thấy cậu sang lớp tớ chơi nữa?
-Thì chân cậu đã khỏe rồi mà! Đắc Thành vừa nói vừa tránh ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào mình của Bảo Nam, cảm thấy tim bắt đầu loạn nhịp, hơi thở có phần gấp gáp.
-Hôm nay cậu lạ lắm! Bảo Nam đưa cặp mắt tò mò nhìn Đắc Thành. Tớ đã làm gì sai rồi à?
-Xin lỗi. Tớ có việc phải về trước!
Đắc Thành vừa nói vừa gạt tay Bảo Nam ra, luống cuống chạy thật nhanh về phòng. Bảo Nam ngơ ngác nhìn theo bóng dáng cậu đang dần mất hút, cảm thấy hơi hụt hẫng. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao Đắc Thành đột nhiên đối xử với nó như vậy?
-Này, tự nhiên sao lại bần thần ra vậy? Đói bụng rồi à?
Vũ Hoàng đi đến bên cạnh khiêu khích, khiến Bảo Nam trừng mắt lên nhìn cậu, thủ thế định cho ra mấy cú đá. Lần nào tâm trạng của nó không tốt thì y như rằng tên khốn này lại xuất hiện, khiến cho tình hình càng tồi tệ hơn. Chắc chắn là nó đã bị tên này lây cho cái vận rủi, nếu không tại sao đột nhiên Đắc Thành lại cư xử kì lạ như vậy? Bảo Nam cảm thấy lo lắng không yên, bèn tiến tới gần Vũ Hoàng, khiến cậu giật mình lùi xa mấy bước.
-Này, cậu đang làm gì vậy hả? Bảo Nam kinh ngạc nhìn Vũ Hoàng, hỏi.
-Trước một đứa đang thủ thế chực xông vào tôi, cậu nghĩ tôi có thể làm gì? Vũ Hoàng vừa nói vừa cảnh giác cao độ.
-À, xin lỗi!
Bảo Nam bật cười bỏ tay xuống, đi lại gần Vũ Hoàng. Nó khẽ kéo cậu lại, hỏi nhỏ:
-Này, cậu có cảm thấy dạo này tôi có gì bất thường không?
-Cậu thì có bao giờ bình thường đâu!
Vũ Hoàng vừa nói vừa ăn ngay một cái cốc đau điếng của Bảo Nam, đành ấm ức im bặt. Nó khó chịu nhìn cậu, cố gắng kiềm chế hỏi tiếp:
-Tôi đang rất nghiêm túc đấy. Dạo này hình như Đắc Thành làm sao ấy, cứ thấy tôi là bỏ chạy. Có phải tôi đã làm sai gì không?
-Hừ - Vũ Hoàng nhìn nó, lạnh nhạt nói - Người mà cậu đắc tội nhiều nhất chính là tôi rồi, sao không thấy cậu hối lỗi đi. Đắc Thành vừa ra vẻ một chút thì đã lo cuống cuồng lên. Chắc là cậu ta khôn ra rồi, biết cậu là quả bom không nên dây vào, vì thế mà nhanh chân chạy trước rồi chăng?
-Hỏi cậu đúng là cũng bằng thừa. Chỉ tổ chuốc thêm bực bội!
Bảo Nam tức tối nói, rồi bỏ mặc Vũ Hoàng đứng đó mà đi vội về phòng. Vũ Hoàng lúc này đứng nhìn theo, cũng cảm thấy hơi kì lạ. Tên nhóc Đắc Thành đó, hằng ngày thân thiết với Bảo Nam như vậy, đột nhiên lại tỏ thái độ không bình thường thế này, thật khiến con người ta lo âu...