Bảo Nam thiểu não đi vào nhà, rồi đụng rầm vào cánh cửa kính. Nó ôm đầu nhìn lên, đập vào mắt là mái tóc ngắn cũn cỡn, máu nóng lại dồn lên não. Nó tức giận đá thêm mấy phát, chợt nghe tiếng ba oang oang bên trong:
-Là thằng nào to gan vậy, dám đến Long Hổ bang phá phách!
Ông Hùng xuất hiện với bộ mặt bặm trợn, rồi nhanh chóng nở một nụ cười tươi:
-Thì ra là con. Nói cho ba biết, là ai chọc giận con? Ba sẽ dạy dỗ nó…
Nó nhìn ông, mắt bắn ra tia lửa:
-Là ba chứ ai. Tự nhiên bắt con phải cắt tóc, rồi còn bộ đồng phục này nữa là thế nào? Ba quá đáng vừa thôi!
Ông Hùng nhìn nó một lượt, rồi cười trừ:
-Nhìn cũng không đến nỗi tệ mà, đẹp trai lắm…
Nghe ba nói mà Bảo Nam chỉ muốn đập luôn đầu vào tường. Nó bực bội gắt lên:
-Ba à, ba nhớ lại cho rõ đi. Con là con gái của ba đó. Ba nỡ lòng nào bắt con phải cắt tóc, rồi phải mặc bộ đồng phục nam này nữa, làm sao con dám vô trường?
-Bảo Nam à, con đừng trách ba con nữa. Mọi chuyện đều là ý của bác…
Nghe giọng nói quen thuộc cất lên, nó mệt mỏi quay lại chào. Trước mặt nó là ông Huy, người mà nó và ba thường quen gọi là chủ tịch, cũng là đại ca của Long Hổ bang này. Vừa xuống đến lầu, ông vội lại gần nhìn nó, cất giọng buồn rầu:
-Hi vọng con thông cảm, Vũ Hoàng chín năm rồi mới về. Ta sợ nó không quen với môi trường mới, nó cũng không có bạn bè gì, nên mới…
-Nhưng đây đâu phải trường nam, sao con phải giả trai chứ?
-Là vì… Ông Huy lúng túng nhìn nó. Ta định để con và Vũ Hoàng ở chung một phòng kí túc, để tiện chăm sóc lẫn nhau.
-Hả! Bảo Nam la lên thảm thiết rồi nhìn quay sang người ba đang thản nhiên uống trà. Đã thế con không đi học nữa đâu, ba sắp xếp ngay cho con một chân bảo kê ở chỗ chú Tâm đi.
-Không được. Ba nó nói giọng đanh thép.
-Nhưng mà còn hồ sơ nhập học thì sao? Bảo Nam cố gắng cứu vớt. Giấy tờ của con đều là nữ, thầy cô nhìn vào là biết ngay!
-Con không cần lo mấy chuyện này. Làm giấy tờ giả là nghề của ba mà. Tóm tại không kì kèo gì nữa, lên phòng thu dọn đồ đạc ngay!
Bảo Nam tính rất bướng bỉnh, nhưng chỉ cần ba lên tiếng là nghe lời răm rắp. Ông Hùng tiếp tục nhai lại câu chuyện ngày xưa, lúc mình còn là đại ca nức tiếng của Đại Hùng bang, là kẻ đối đầu với Long Hổ bang. Không ngờ tên đàn em mà ông tín cẩn nhất lại phản bội, còn ra tay truy sát. Và điều bất ngờ hơn là người ra tay ứng cứu ông là đại ca của Long Hổ bang, người mà trước đây ông từng kết thù. Kể từ giây phút đó, ông bỏ luôn mộng dựng lại cơ đồ, một lòng trung thành với Long Hổ bang và chủ tịch.
Bảo Nam từ nhỏ đã thuộc nằm lòng chuyện này, đương nhiên cũng rất kính trọng và nghe lời chủ tịch. Nhưng mà việc này nó nhất định không thể mềm lòng được.
-Sống chung với tụi con trai, lỡ có ai phát hiện ra con là con gái thì sao? Lúc đó con còn mặt mũi nào nữa chứ! Bảo Nam ương bướng cãi lại.
-Hình như cậu lo hơi thừa đó, nhìn đi nhìn lại có chỗ nào giống con gái đâu.
Một giọng nói từ đằng sau vang lên, khiến nó giật mình quay lại. Một tên con trai cao lớn, nước da trắng và gương mặt, hừ, có thể tạm xem là đẹp trai, hiên ngang bước vào, vừa đến nơi đã thấy chủ tịch lao như bay ra đón:
-Vũ Hoàng à, con về khi nào vậy? Sao không báo trước để ba ra đón? Con có mệt không? Đã ăn gì chưa?...
Mặc kệ những tràng tấn công dồn dập của chủ tịch, hắn thản nhiên bước lại gần, nhìn chăm chăm vào Bảo Nam rồi phán tiếp:
-Con gái gì mà to như voi, còn dáng đứng này là gì đây? Cậu là con gái thật sao?
-Cậu!
Bảo Nam tức giận không kìm chế được vung tay đấm cho hắn một cú vào bụng. Vũ Hoàng bị bất ngờ không kịp né tránh, nét mặt bỗng chốc khó coi. Chủ tịch đứng bên cạnh hốt hoảng, la lên thất thanh, rồi chạy tới chạy lui lăng xăng. Người ngoài nhìn vô chắc chắn sẽ nghĩ người bị đánh là ông mới đúng. Còn ba nó, lập tức lôi nó xềnh xệch về phòng, khóa cửa lại.
-Cấm túc! Cả ngày hôm nay không được ăn cơm!
Từng chữ của ông vọng vào có sức sát thương vô cùng nặng. Từ hồi lớp một đến giờ, nó chưa từng bị phạt. Chỉ vì tên khốn đó mà… Bảo Nam mệt mỏi ngồi dựa vào tường, mơ màng suy nghĩ. Không còn nghi ngờ gì nữa, mọi chuyện chắc chắn là do tên bất hiếu đó bày trò.
Vũ Hoàng ra nước ngoài từ năm 7 tuổi, từ đó mỗi năm chỉ về nhà đúng một lần vào dịp giỗ mẹ hắn. Và cũng là ngày giỗ mẹ của Bảo Nam. Hai người sinh hắn và nó cùng ngày, rồi cũng mất vào ngày đó vì sinh khó. Nó và hắn lớn lên trong sự bảo bọc của ba, nhưng tính tình thì khác nhau một trời một vực. Nó thương ba bao nhiêu thì hắn ghét chủ tịch bấy nhiêu. Không hiểu sao chủ tịch lại nhất mực yêu thương hắn, xông pha lửa đạn cách mấy ông cũng không sợ, nhưng chỉ cần hắn sa sầm mặt một tí là ông buồn đến mấy ngày. Cũng vì ông mà mối hiềm thù giữa nó và hắn mới tồn tại...
Lúc đó Bảo Nam năm tuổi, là đầu têu của đám con nít trong bang. Còn Vũ Hoàng thì suốt ngày ngồi một góc, lầm lầm lì lì. Đương nhiên Bảo Nam chẳng quan tâm gì đến hắn, nó có đủ đám đàn em để sai vặt rồi. Chỉ là, chủ tịch sợ hắn buồn, nên bảo nó để hắn cùng chơi. Bảo Nam vui vẻ nhận lời, nhưng Vũ Hoàng bướng bỉnh cương quyết không thèm nhập bọn. Nó tức khí xông vào đấm đá túi bụi, đến khi hắn ngoan ngoãn nhập bọn mới tha cho.
Vũ Hoàng là đứa con nít chán ngắt. Hắn vào ngồi cùng với bọn nó nhưng chẳng chịu chơi gì. Bảo Nam tốt bụng và hào phóng quyết định hướng dẫn tận tình cho hắn chơi trò mà nó thích nhất, “Cô dâu chú rể”. Bảo Nam xinh nhất và hung dữ nhất đám, đương nhiên ẵm gọn vai cô dâu. Chỉ là Vũ Hoàng nhất quyết không chịu làm chú rể, và một lần nữa, nó lại phải ra tay. Phi vụ ép hôn rốt cuộc cũng thành công sau khi Vũ Hoàng bị bầm dập vì tội dám từ chối lòng tốt của nó.
Bảo Nam nghĩ lại, cảm thấy hơi rùng mình. Vũ Hoàng là bảo bối của chủ tịch, nếu quả thực hắn còn nhớ thù xưa thì cuộc sống sao này của nó chắc chắn sẽ rất bi thảm. Bảo Nam vừa lo lắng vừa đói bụng, nói vọng ra:
-Ba à, mở cửa ra cho con đi!