" Quần áo của anh đều không ổn !" Liêu Viễn càng nghĩ càng sốt ruột.
Quách Trí:".........." Xoa lông mày.
Tinh thần Liêu Viễn đang hoảng loạn.
" Bình tĩnh lại cho em !" Quách Trí lật người đè anh xuống,"
Không phải chỉ là gặp ba mẹ em thôi sao ! Cuống cuồng cái gì
chứ !" Còn mua quần áo ! Làm như sắp lên kiệu hoa không bằng .
" Quần áo của anh thực sự không ổn mà !" Liêu Viễn âu sầu," anh không có quần áo chỉnh tề đàng hoàng."
Với câu nói này, Quách Trí mới nhớ ra.
" Ờ ..... quả thực là ....." Cô nói.
Liêu Viễn là một người biết ăn mặc, không biết có phải là bẩm sinh đã có khiếu với thời trang hay không. Ngoại trừ quần áo
thể thao thì trang phục của anh tương đối thời trang.
Nói cách khác, trẻ trung và cá tính.
Dưới con mắt của Quách Trí thì đương nhiên là đẹp, nhìn sao
cũng thấy không đủ. Nhưng nếu là đi gặp cha mẹ, thế hệ trước
chắc chắn không thể chấp nhận được sở thích ăn mặc này.
" Aizz, không sao đâu." Quách Trí nhanh chóng gạt sang một bên, Anh mua đại lấy hai bộ đi. Em nói cho anh biết, thứ năm chúng ta
tới đó...... Ừm, có lẽ ở bốn đến năm ngày, cũng không cần ở
lâu quá . Lần nào em về nhà mà ở lâu quá, là mẹ em đều phiền em. Khoảng bốn đến năm ngày, chúng ta liền quay về. Anh thấy
được không ? Nếu anh có kế hoạch khác, thì ở một hai tối rồi
quay về trước cũng được."
" Anh không có kế hoạch gì mà. Anh chỉ lo không đủ thời gian. Hai ngày này bận lắm !"
" Được rồi, không sao, không sao, anh thì cứ lo vớ vẩn."
Quách Trí nào dám nói ra, thực ra cô cũng lo lắng. Làm leader
của một đội, cô đã quen lo lắng rồi và không bao giờ để lộ
cảm xúc làm ảnh hưởng đến cấp dưới. Sự khôn ngoan chính là
rèn luyện từ từ theo cách này.
Haizz, al à, vẫn còn non và xanh lắm .
" Ngủ, ngủ." Cô nói xong ngáp một cái rồi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Bỏ lại Liêu Viễn phát sầu nhìn chằm chằm lên trần nhà, không ngủ được.
Trưa thứ bam Quách Trí nhận được điện thoại của Liêu Viễn.
" Tối nay anh không kịp về nhà nấu cơm rồi, em tự mình ăn ở bên ngoài nhé."
"Ừ.Có lẽ em cũng phải tăng ca." Cô nói. Cô phải tranh thủ đẩy nhanh tiến độ hoàn thành, nếu không tới ngày mai, ngày cuối cùng trước kỳ nghỉ lễ
lớn, mọi người đều mất tập trung, chắc chắn là không làm xong việc.
"Ừ. Buổi sáng anh có hầm canh rồi, tối em về đừng quên uống đấy, à còn
nữa," Liêu Viễn nói," Trong túi xách của em có bánh quy, nếu đói bụng
thì ăn lót dạ trước một chút, đừng để lát nữa lại đau dạ dày."
Sau khi càm ràm đôi câu, thì vội vàng cúp điện thoại như thể rất gấp gáp.
Quách Trí nhìn chằm chằm điện thoại di động rồi nhét lại vào trong túi quần. kéo cái túi xách của mình qua lục lục, quả nhiên tìm được ba cái
bánh quy. Anh bỏ vào khi nào thế nhỉ ?
Khóe miệng của Quách Trí không kìm được mà khẽ vểnh lên.
Liêu Viễn cực kỳ bận rộn.
Lúc nghỉ ngơi, trên đường chạy show, anh canh thời gian rồi gọi điện thoại.
" Anh Tôn, nói cho em biết lần đầu tiên đến nhà bạn gái nên mua gì ?"
" Anh Triệu, ngày trước bố vợ anh làm khó anh thì anh đối phó thế nào ?"
" Anh Lý, anh mau truyền chút kinh nghiệm cho em !"
" Tối nay có thời gian không, ra ngoài ăn đi, giang hồ cấp cứu đó !"
Buổi tối, anh tụ tập mấy người bạn lớn tuổi, đã lập gia đình hoặc ít
nhất là đã từng gặp bố vợ, Liêu Viễn thành khẩn học hỏi kinh nghiệm từ họ.
Vậy không thể tránh khỏi bị mấy ông anh lớn gặng hỏi một trận.
" Lại có bạn gái lúc nào vậy ?"
" Ai thế ? Quen không ?"
" Trong giới à ? Hay ngoài giới?"
Được hỏi về bạn gái, không giống như Quách Trí thoải mái giới thiệu
anh với đồng nghiệp, Liêu Viễn có chút xấu hổ khi mở miện. Anh luôn cảm thấy mình không xứng với Quách Trí, lôi tên Quách Trí ra, giống như ..... có hơi làm cô mất mặt.
" Xem như trong giới ạ." Anh nói một cách mập mờ," Cô ấy là biên tập."
Anh nghĩ có lệ cho qua, thế nhưng nhóm thính giả lại không chịu. Đàn ông mà một khi buôn chuyện thì cũng chẳng thua phụ nữ đâu.
" Nhà nào hả ?"
" Nhà K."
" Yo! Nhà K à ! Mày được đấy!" Mấy người ồn ào," Nói, nói mau, ai vậy ?Biết đâu quen đấy !"
Liêu Viễn bất lực, đành phải nói ra :" Anh Lý và anh Tôn có thể quen, tên cô ấy là Quách Trí."
Ngay khi tên Quách Trí vừa vang lên, người không biết thì không sao,
còn cái miệng của anh Lý thì há hốc, anh Tôn thì phun ra luôn ngụm rượu trong miệng.
"Quách Trí?"
" Biên tập Quách ?"
Hai người đồng thời lên tiếng. Đưa mắt nhìn nhau, sau khi cùng phát ra
tiếng " Đệch", lại hỏi :" Là biên tập Quách 'đó đó ' sao ?"
Liêu Viễn đỏ mặt gật đầu :" Chính là biên tập Quách, Quách Trí ' đó đó'."
" Mày muốn đi gặp mặt cha mẹ cô ấy ?"
Mặt Liêu Viễn càng đỏ hơn, gật đầu.
" Ây dô má ơi !"
Hai người liền gạt người khác ra, chuyển sang ngồi bên cạnh Liêu Viễn, mỗi người kéo một cánh tay anh.
" Em trai, bọn anh đã xem thường mày rồi !"
" Mà không, sau này mày là anh tao ! Tao là em mày !"
" Thật sự là không ngờ nha...."
" Không ngờ nha không ngờ đó nha ! Tiểu Liêu, mày thế mà ..... "
Trở thành người đàn ông chinh phục được Quách gia !
Quách gia đó ..... khiến đàn ông cũng nhức cả trứng !
***
Đúng như dự đoán của Quách Trí, sang ngày thứ tư, mọi người đều đã rời rạc. Cả đám người hận không thể đến công ty điểm danh một cái rồi chắp
cánh bay về nhà.
Cũng may hôm qua cô đã dự kiến rất sớm, đẩy nhanh tiến độ hoàn thành
rồi. Hôm nay mọi người đều ở văn phòng, làm một chút hậu kỳ kết thúc
công việc là được. Buổi sáng xem như tạm ổn, đến buổi chiều thì không
biết tâm tư cả đám kia đã bay đi đâu rồi.
Tới gian trà nước thêm nước, có mấy cô nàng đang tám nhảm câu giờ ở đó.
Thấy Quách Trí bước vào cũng không sợ, cũng đã là ngày cuối cùng rồi,
mấy người đứng đầu cũng mắt nhắm mắt mở.
" Chị Quách, sinh nhật Nhân Nhân thì sao ?" Các cô nàng còn cười hỏi cô.
" Sao hả ?" Quách Trí hỏi.
" Ngày mốt sinh nhật cô ấy . Nghỉ rồi."
Theo quy định của tổ Quách Trí, trong tổ mà có người sinh nhật, thì tổ chức liên hoan, Quách Trí sẽ ký hóa đơn thanh toán.
" Không sao đâu, quay lại thì bù!" Quách gia khí phách hứa hẹn.
" Tổ các cậu hay thật đấy." Có một cô nàng theo tổ của Lưu Thiền Nguyệt, nói bằng giọng ghen tị.
" Các cậu sinh nhật không liên hoan à ?" Người của Quách Trí hỏi.
Cô nàng kia bĩu môi, hạ giọng nói :" Thì cái vị chỗ tụi tớ ..... "
Không cần nói hết, mấy người cũng đã ngầm hiểu trong lòng. Sự keo kiệt
của Lưu Thiền Nguyệt, quả thật là mọi người đều biết, tiền quỹ trong tổ
được che đậy đến là kín kẽ.
Mối quan hệ giữa Quách Trí và Lưu Thiền Nguyệt vẫn luôn tồi tệ. Cô
không quen nhìn điệu bộ của Lưu Thiền Nguyệt, cảm thấy keo kiệt. Lưu
Thiền Nguyệt cũng nhìn không quen sự hào phóng của cô, mắng cô là thu
mua lòng người.
Nhưng dù thế nào đi nữa, cô sẽ không làm trò mà ngấm ngầm nói Lưu Thiền Nguyệt trước mặt lính của mình và đối phương.
Cô không tiếp lời, mỉm cười và bưng cái ly đi. Nhưng trong đầu như có gì đó lóe lên, mà lại không nghĩ ra.
Trở lại vị trí của mình làm việc được một lúc, vô tình liếc nhìn lịch
bàn để bên cạnh màn hình, chợt nhớ ra. Vội vàng nhấp chuột, tìm bản lý
lịch mà cô đã làm cho Liêu Viễn trước đó, nhấp mở ra.
Quả nhiên !
Hôm nay là sinh nhật của Liêu Viễn !
Sao anh không hé răng gì nhỉ ?
Nghĩ đến gần đây Liêu Viễn bận bịu đến chân vắt lên cổ ..... Chẳng lẽ ..... Chính anh cũng quên mất tiêu luôn rồi ?
Dám lắm à. Hôm qua anh về thì cô đã ngủ say, hai người đều không nói
chuyện. Hôm nay kế hoạch của anh chắc cũng đầy hết, buổi tối còn nói
không ăn cơm ở nhà mà.
Nhưng mà sinh nhật đó ......
Không giống nam giới, phụ nữ luôn để ý đến ngày sinh nhật, ngày lễ và
ngày kỷ niệm. Huống chi, đây chính là sinh nhật tròn hai mưới tuổi của
Liêu Viễn đó nha .
Vào thời cổ đại, chính là cập quan chi niên (báo hiệu đã đến tuổi trưởng thành), ở hiện đại, cũng là sinh nhật lớn đó.
Trung tâm ở lầu dưới có một tiệm bánh ngọt rất khéo léo, Quách Trí đi
đặt một cái bánh ngọt, sau ba tiếng có thể lấy. Vì là đơn hàng lấy ngay, nên chỉ có thể đặt bánh bơ bình thường, không đặt được bánh Fontdant
xinh xắn. Quách Trí vẫn có chút tiếc nuối.
Quay về tầng trên, gọi điện thoại cho Liêu Viễn, hỏi anh buổi tối mấy giờ có thể về.
"Chắc phải sau tám giờ." Liêu Viễn nói.
Bên anh tiếng ồn ào khá lớn, Quách Trí nghĩ anh đang làm việc nên cũng không làm lỡ nhiều thời gian của anh, bèn nhanh chóng cúp điện thoại.
Trên thực tế lúc này Liêu Viễn đang ở trong trung tâm thương mại.
Nghĩ tới nghĩ lui thời gian cũng không đủ, cuối cùng anh quyết định cắt
luôn một show chót ngày thứ ba. Trong điện thoại nói với người ta không
ít lời hay, đáp ứng ngày đầu tiên đầu kỳ nghỉ lễ sẽ chụp cho nhà họ
trước nhật. Lúc này mới thoát thân được, ngồi xe taxi phóng tới trung
tâm thương mại luôn.
" Đẹp không ?" Anh hỏi bằng giọng có chút căng thẳng.
" Đẹp ! Đẹp lắm !" Mấy cô nàng gật đầu lia lịa.
Trong cửa hàng rõ ràng còn có những khách hàng khác nữa, nhưng nhóm phục vụ đều xúm lại trước mặt anh. Một khách hàng đẹp trai như vầy không
phải là chuyện có thể gặp hàng ngày, quả thực là mặc quần áo của cửa
hàng các cô theo đúng tiêu chuẩn người mẫu !
Mặc dù các cô gái đều nói đẹp, nhưng Liêu Viễn vẫn không dám chắc, anh
thay tới thay lui mấy bộ liền. Tốc độ thay quần áo này của anh, tựa như
vừa vào phòng thử đồ một cái là đi ra ngay lập tức, y như trò ảo thuật,
nhóm phục vụ nhìn đến choáng váng.
Trước kia Liêu Viễn chưa từng đến cửa hàng sang trọng thế này, đây vẫn
là lần đầu tiên. Trong lòng cảm thấy nhóm phục vụ có thái độ phục vụ
thật tốt, và nghĩ rằng sau này có thể sẽ có nhiều thời điểm vẫn phải mặc chính trang, anh liền mua thêm mấy bộ nữa.
Lúc đi ra khỏi cửa hàng, anh còn nghĩ, trước mắt đối phó cho xong kỳ
nghĩ lễ này cái đã, chờ hết lễ quay trở lại, anh thực sự phải điều chỉnh một chút cách ăn mặc của mình.
Thật ra vừa rồi mặc thử anh mới nhận ra, quần áo của anh mặc dù đều đẹp, nhưng .... quả thực là không được thành thục cho lắm. Vốn anh đã nhỏ
hơn Quách Trí rất nhiều, sau này mặc quần áo thực sự phải chú ý hơn
một chút.
Trung tâm mua sắm này chủ yếu là các cửa hàng có nhãn hiệu độc quyền. Từ cửa hàng đi ra, Liêu Viễn xách mấy cái túi giấy, lại vội vàng chạy đến một trung tâm mua sắm quy mô lớn ngay bên kia đường....
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT