Quách Trí đang suy nghĩ chuyện của cô và Liêu Viễn.
Nói chứ, thông báo quan hệ gì gì đó, vốn chính là chuyện nên
làm.Nói cho các đồng nghiệp, mọi người cũng chỉ là tò mò và quan tâm nhất thời, sau đó quen rồi, thì thực sự cũng chẳng
có gì nữa. Còn với những người không thể nhìn thấy sự kết
hợp của hai người họ, ai yêu ai, thì cô cũng chẳng dựa vào họ
để sống.
Nhưng, xác thực là có một chuyện cô lo sợ ....
Quách Trí ưu sầu .....
Tâm tư của Liêu Viễn xưa giờ luôn tinh tế tỉ mỉ.
" Có chuyện gì khó xử sao ?" Anh nhìn hàng lông mày cau lại của Quách Trí, khẽ hỏi.
" Ừ...." Quách Trí không trả lời.
Cắn môi nhìn chằm chằm trần nhà. Cô có thói quen thích cắn môi. Vui vẻ cũng cắn, tức giận cũng cắn, mà lúc suy nghĩ cũng cắn.
Liêu Viễn thấy cô khẽ cau mày, chăm chú nhìn trần nhà một cách xuất
thần, thì biết cô đang có chuyện phải suy nghĩ. Nên anh không nói gì
nữa, nằm xuống cạnh cô, yên lặng nhìn cô.
Đường nét khuôn mặt Quách Trí rất cân đối. Sống mũi cô rất thẳng, chóp mũi xinh xắn hếch lên, từ bên cạnh nhìn sang, vô cùng xinh đẹp.
Lông mày của cô rất dày dậm, không hất lên cũng không rủ xuống, mà bằng
bằng. Lúc không cười khiến người ta cảm giác trang nghiêm, lúc cười lại
rất ấm áp.
Liêu Viễn đang quan sát thì thấy lông mày của Quách Trí cau lại rồi dãn ra. Bờ môi mím lại cũng buông lỏng ra.
Anh biết Quách Trí hẳn đã có quyết định về những gì vừa suy nghĩ.
Quách Trí phồng má lên, hít vào, đang chuẩn bị thở ra thì Liêu Viễn
dùng hai đầu ngón tay chọc một cái, liền phun " phù " ra luôn.
" Thấy ghét ." Cô lấy đầu gối húc anh.
" Nghĩ gì thế ?" Liêu Viễn sán lại gần hơn, ôm lấy cô hỏi.
" Chuyện đại sự."
" Chuyện đại sự gì zợ ?"
"Liên quan đến tính mạng."
"Hả ?" Trên mặt Liêu Viễn lộ ra dấu chấm hỏi.
Quách Trí thở dài, hỏi:" Kế hoạch kỳ nghỉ của anh thế nào ?"
" Anh không có kế hoạch. Theo em mà."
Nếu là trước kia, có lẽ anh sẽ về nhà đi rải tiền. Nhưng hiện giờ, anh
rất muốn kỳ nghỉ cũng dính chùm với Quách Trí, chẳng mấy khi cô không
phải bận rộn. Nhưng anh cũng biết, chắc chắn là cô phải về nhà.
Cô cũng yêu gia đình .
Anh đang mất mát, thì không ngờ Quách Trí lại tung ra chiêu lớn.
"Ok." Cô nói," Vậy anh theo em đi gặp ba mẹ em đi."
Liêu Viễn sững sờ cả một lúc lâu.
"Pằng" một phát bật người lên !
" Anh bị sao vậy ?" Y như xác chết vùng dậy.
"Quách Trí! Em để cho anh cùng em đi ..... gặp cha mẹ sao ?" Anh hỏi.
Tuy nhỏ tuổi, nhưng anh cũng hiểu điều này có nghĩa là gì.
Trước đây, mỗi ngày anh đều mơ ước được quang minh chính đại
giới thiệu Quách Trí với người khác rằng đây là bạn gái của
anh. Nào biết rằng, một khi Quách Trí trở nên kiên quyết thì
quả thực là đáng sợ, hôm nay mới sải một bước lớn, anh còn
chưa đứng vững, cô lại kéo anh nhảy vọt một bước lớn về phía
trước.
Thắt lưng của Liêu Viễn xém chút không ổn !
"Đúng vậy á, gặp cha mẹ ." Quách Trí nói một cách vui vẻ," Anh không vui hả ? Vậy thôi đi."
" Vớ vẩn!" Liêu Viễn vội vàng nói," Đừng vớ vẩn! Ai không vui chứ ! Chỉ là anh, chỉ là anh ....."
Anh huơ huơ tay, huơ lên huơ xuống, vẫn chẳng huơ ra cái nguyên do.
Cuối cùng, anh nắm chặt tay lại, thừa nhận một cách vò đã mẻ không sợ rơi :" ...... Căng thẳng, mà thôi."
Quách Trí phì cười.
" Không sao đâu, sợ cái gì chứ ! Ba mẹ em cũng chẳng ăn anh. Em
nói anh biết nhé, ba em vậy chứ tốt lắm ! Từ nhỏ tới lớn,
chưa bao giờ nóng giận với em. Chỉ có mẹ em thì có hơi ghê gớm ....." Nói đến đây Quách Trí bắt bùi ngùi," Nhưng có ghê gớm
đến đâu thì cũng sẽ không ăn thịt người. Anh yên tâm đi mà. Chí
ít, sẽ không ăn .... anh."
Cắn môi cả nửa ngày, Quách Trí xa xôi nói :" Có lẽ là sẽ ăn em thôi ....."
" Hả ?" Liêu Viễn há hốc mồm.
Quách Trí nằm trở lại, mười ngón tay giao nhau, hai ngón cái chống nhau đặt trên ngực.
Nhìn trần nhà nói:" Em không giống anh, em đã hai mươi tám rồi.
Nếu em không đưa anh về cho bà ấy gặp một chút, bà ấy vẫn có
thể cứ ép em đi coi mắt. Vậy cũng không phải là một vấn đề."
"Nếu hai chúng ta muốn ở bên nhau, thì sớm muộn gì anh cũng
phải gặp bà ấy.Một đao này, sớm muộn gì cũng phải chịu
........ Còn hơn là cứ thấp tha thấp thỏm treo trên đỉnh
đầu....."
Chi bằng chết sớm siêu sinh sớm !
Liêu Viễn đã hiểu .
Anh lại nản lòng.
Nói cho cùng, là bởi vì điều kiện của anh quá kém .
Tuổi nhỏ thì cũng có thể gạt sang một bên, quan trọng là, anh
mới chỉ có trình độ cấp ba thôi ! Thu nhập của anh vẫn chưa ổn định.
Cùng phiêu bạt đến Đế Đô, Quách Trí đã có xe có nhà. Anh thì
sao, anh chỉ có hai rương hành lý, cùng mấy vạn đồng trong thẻ. Ở thành phố như Đế Đô này, có thể nói là một nghèo hai
trắng (*)
*Một nghèo hai trắng: gốc là Nhất cùng nhị bạch (一穷二白), ý là cực kỳ
nghèo; nghèo rớt mồng tơi; hai bàn tay trắng; không xu dính túi; chẳng
có gì cả.
Đổi lại suy nghĩ, nếu anh là cha mẹ con gái người ta, cũng
chẳng hài lòng khi con gái nhà mình gả cho một người đàn ông
như vậy!
"Quách Trí..... Nếu ba mẹ em ........ ghét anh, thì làm sao ?" Liêu Viễn khẽ hỏi.
Quách Trí là cô gái vô cùng hiếu thuận, anh đã nhìn ra từ lâu. Anh rất sợ cha mẹ cô ép cô chia tay anh, lại càng lo sợ cô có
thể nghe lời cha mẹ.
" Được rồi ." Cô nói, đừng buồn phiền nữa, phiền cũng vô dụng. Anh và em yêu nhau, chứ không phải yêu đương với cha mẹ em. Ý
kiến của họ chỉ mang tính chất tham khảo, không có tính quyết
định."
Câu này của Quách Trí, cũng không biết là an ủi Liêu Viễn, hay
là an ủi chính cô đây. Dù sao sau khi cô nói xong lời này, cả
hai người đều cảm thấy thoải mái hơn một chút.
" À mà bên anh thì sao ?" Quách Trí hỏi tới." Ba mẹ anh bên đó ..... Thế nào ?"
Loại chuyện gặp cha mẹ này, không thể chỉ có một bên. Nếu nói gặp cha mẹ, thì Quách Trí cũng căng thẳng y như Liêu Viễn vậy
đó.
Không ngờ rằng, nghĩ đến sau này cũng phải gặp cha mẹ Liêu Viễn, lòng Quách Trí cũng chít chít.
Cô vậy mà lớn hơn Liêu Viễn tám tuổi đó, Liêu Viễn còn chưa
đến hai mươi tuổi đâu, cha mẹ người ta phải nghĩ thế nào đây?
Có cho rằng cô lừa gạt thiếu niên không ?
Mới chỉ nghĩ đến đây, da đầu Quách Trí liền run lên.
Liêu Viễn nghe hỏi thì hơi giật mình. Chần chờ một chút rồi
nói :" Nhà anh ..... Có hơi phức tạp." Ánh mắt anh trở nên tối
tăm.
"Liêu Viễn, nhà anh..... Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"
Quách Trí nghiêng người, chống đầu hỏi anh," Anh nói kỹ một chút cho em nghe coi."
Cô biết khi Liêu Viễn còn rất nhỏ, cha mẹ đã ly hôn, biết anh
đều đã có em trai em gái ở hai bên. Nhưng đó cũng chỉ là vài
câu nói ghép lại, trên thực tế trước đây cô cũng không biết rõ
về gia đình anh.
Nhưng hiện giờ, mối quan hệ của họ đã khác, hiểu biết về gia đình đối phương, là bài học nhất định phải làm.
Nét mặt Liêu Viễn tối tăm khó hiểu.
Anh ôm đầu gối, chậm rãi nói.
"Ba anh và mẹ anh, là bạn học cấp ba. Ba anh là hotboy, mẹ anh
là hotgirl. Sau đó họ lấy nhau. Mẹ anh lại chưa từng đi làm
việc, địa phương nhỏ chỗ anh khác với thành phố lớn, rất
nhiều người không làm việc, hoặc chỉ làm việc vặt. Xưa giờ mẹ anh vẫn chỉ luôn làm nội trợ trong gia đình.
Ba anh ..... thì vẫn có chút phong lưu. Ông ấy ở đơn vị sự
nghiệp hành chính, trong biên chế. Công việc đó ở chỗ anh,
chính là một công việc rất tốt.
Ba anh và mẹ anh còn chưa ly hôn, thì em trai anh đã được sinh ra, nó nhỏ hơn anh bốn tuổi.
Mẹ anh vẫn luôn biết, mà bà ấy không muốn ly hôn. Nhưng về sau
người đàn bà kia không chịu, đến nhà làm loạn lên. Cuối cùng
ba mẹ anh vẫn phải ly hôn.
Anh sống với ba anh, mẹ anh cũng tái giá. Sau đó bà ấy cũng sinh một con gái."
Quách Trí trầm mặc hồi lâu, mới hỏi :" Ba anh sinh con ngoài giá thú rồi, tại sao bà ấy vẫn không muốn ly hôn?"
Cô thực sự không thể hiểu.
Nếu ba cô ngay cả con riêng cũng dám sinh ra, mẹ già nhà cô liệu có để ông ấy được toàn thây không cũng khó nói.
Quách Trí không hiểu, nhưng Liêu Viễn lại hiểu được phần nào.
Anh im lặng rất lâu rồi nói:" Bà ấy không giống em. Bà ấy không có khả năng tự nuôi sống bản thân. Bà ấy tính tình mềm yếu,
rất thích khóc, khi gặp chuyện không tự mình quyết định được,
kiểu gì cũng phải có người giúp bà ấy đưa ra quyết định. Bà
ấy thích dựa dẫm vào người khác, xưa giờ đều là dựa vào ba
anh. Vì thế, nếu kêu bà ấy rời xa ba anh, chắc chắn bà ấy sẽ
hoảng sợ....."
Quách Trí trầm mặc trong chốc lát, nhéo nhéo mặt anh :" Anh cũng thích khóc. Túi khóc nhỏ ."
Liêu Viễn "Ừm" một tiếng :" Anh giống bà ấy...."
Anh vùi mặt vào trong cánh tay, có chút thẫn thờ.
" Thực ra bà ấy ..... rất dịu dàng ....." Anh khẽ nói," Chỉ là bà ấy ..... không có chủ kiến ....... Con người ba anh, nổi
tiếng phong lưu. Người đàn ông sau này bà gả cho đã không cho
phép bà tới thăm nhà anh. Sau đó nữa thì anh và bà ấy, rất
ít khi gặp nhau.... "
Quách Trí thở dài, xoa xoa đầu anh.
Anh vùi khuôn mặt trong cánh tay,chỉ để lộ ra đôi mắt, trong bóng tối, ướt rười rượi.
Thật như vậy sao ?
Đến cuối cùng, trước mặt Quách Trí anh vẫn muốn bảo vệ bà
ấy một chút, để người đàn ông kia đội nồi .( ~ Đổ hết lên đầu người đàn ông kia)
Thực ra bất công với người đàn ông đó. Trên thực tế ông ấy vẫn được xem là một người khá ôn hòa, đối với anh cũng khá điềm
đạm, còn từng một lần cho anh tiền tiêu vặt.
Chỉ là vì người cha sinh ra anh quá tuấn tú phong lưu, ông ấy
mới không thích vợ mình và chồng trước qua lại thân thiết.
Cũng chỉ là không thích mà thôi, chứ thật ra ..... cũng không
phải là không cho phép bà thăm con trai mình.
Bản thân ông ấy cũng có con trai, đối với cậu trai trạc tuổi con ông, vẫn khá là nhã nhặn.
Nhưng bà ấy, sau khi bỏ một người chồng, đã dốc hết lòng dựa
vào người chồng mới, cái gì cũng nghe theo ông ấy.
Bởi vì ông ấy tỏ ra không thích, nên đến cả thằng con trai với chồng trước, bà ấy cũng chẳng thèm đi thăm.