Edit : Michellevn

Mãi cho đến khi ngồi trên xe Quách Trí chở về nhà, Liêu Viễn vẫn còn ngất ngây trên cành cây.

Suốt trên đường đi anh không nói gì, không phải anh không muốn nói, mà là trạng thái kích động quá mức, đến độ không nói nên lời.

Được cùng Quách Trí tay kéo tay, xuất hiện trước mặt người khác một cách quang minh chính đại, sau đó lớn tiếng nói với họ " Đây là bạn gái/ bạn trai của tôi".

Đây chính là một giấc mộng đẹp mà Liêu Viễn đã tưởng tượng không biết bao nhiêu lần.

Đột nhiên thành hiện thực, có hơi bất ngờ không kịp chuẩn bị.

Còn chưa tỉnh táo lại được, Quách Trí đã xác nhận cho anh thân phận " bạn trai", cho anh một danh phận chính thức.

Quách Trí làm việc luôn mạnh mẽ vang dội.

Liêu Viễn trông thấy Quách Trí một tay lái xe, một tay vẫn xoa bụng, thì cuối cùng mới tỉnh táo lại từ trong sự phấn khích.

" Vẫn đau sao ?" Anh hỏi

" Tốt hơn rồi, còn hơi hơi thôi. Chút nữa là ổn à." Cô an ủi anh, rồi hỏi," Anh có bằng lái xe chưa ?"

" Chưa ..... " Liêu Viễn ảo não.

Nếu anh biết lái xe, thì giờ có thể lái thay cô, sẽ không để cô vừa đau bụng còn phải lái xe.

" Nên đi học lấy cái bằng." Quách Trí cũng nói," Những lúc lái xe đều có thể dùng tới."

" Ừm!" Để qua đoạn thời gian bận bịu lễ này, nhất định phải đi học lái xe, anh nghĩ.

***

Tắt điện xong, nằm xuống, anh đặt tay lên bụng cô hỏi :" Còn đau không ?"

" Không đau nữa rồi." Quách Trí nhìn trần nhà, có chút ngơ ngẩn.

"Quách Trí?"

" Hửm? Hứ ...."

" Nghĩ gì thế ?" Liêu Viễn hỏi.

Quách Trí đang suy nghĩ chuyện của cô và Liêu Viễn.

Nói chứ, thông báo quan hệ gì gì đó, vốn chính là chuyện nên làm.Nói cho các đồng nghiệp, mọi người cũng chỉ là tò mò và quan tâm nhất thời, sau đó quen rồi, thì thực sự cũng chẳng có gì nữa. Còn với những người không thể nhìn thấy sự kết hợp của hai người họ, ai yêu ai, thì cô cũng chẳng dựa vào họ để sống.

Nhưng, xác thực là có một chuyện cô lo sợ ....

Quách Trí ưu sầu .....

Tâm tư của Liêu Viễn xưa giờ luôn tinh tế tỉ mỉ.

" Có chuyện gì khó xử sao ?" Anh nhìn hàng lông mày cau lại của Quách Trí, khẽ hỏi.

" Ừ...." Quách Trí không trả lời.

Cắn môi nhìn chằm chằm trần nhà. Cô có thói quen thích cắn môi. Vui vẻ cũng cắn, tức giận cũng cắn, mà lúc suy nghĩ cũng cắn.

Liêu Viễn thấy cô khẽ cau mày, chăm chú nhìn trần nhà một cách xuất thần, thì biết cô đang có chuyện phải suy nghĩ. Nên anh không nói gì nữa, nằm xuống cạnh cô, yên lặng nhìn cô.

Đường nét khuôn mặt Quách Trí rất cân đối. Sống mũi cô rất thẳng, chóp mũi xinh xắn hếch lên, từ bên cạnh nhìn sang, vô cùng xinh đẹp.

Lông mày của cô rất dày dậm, không hất lên cũng không rủ xuống, mà bằng bằng. Lúc không cười khiến người ta cảm giác trang nghiêm, lúc cười lại rất ấm áp.

Liêu Viễn đang quan sát thì thấy lông mày của Quách Trí cau lại rồi dãn ra. Bờ môi mím lại cũng buông lỏng ra.

Anh biết Quách Trí hẳn đã có quyết định về những gì vừa suy nghĩ.

Quách Trí phồng má lên, hít vào, đang chuẩn bị thở ra thì Liêu Viễn dùng hai đầu ngón tay chọc một cái, liền phun " phù " ra luôn.

" Thấy ghét ." Cô lấy đầu gối húc anh.

" Nghĩ gì thế ?" Liêu Viễn sán lại gần hơn, ôm lấy cô hỏi.

" Chuyện đại sự."

" Chuyện đại sự gì zợ ?"

"Liên quan đến tính mạng."

"Hả ?" Trên mặt Liêu Viễn lộ ra dấu chấm hỏi.

Quách Trí thở dài, hỏi:" Kế hoạch kỳ nghỉ của anh thế nào ?"



" Anh không có kế hoạch. Theo em mà."

Nếu là trước kia, có lẽ anh sẽ về nhà đi rải tiền. Nhưng hiện giờ, anh rất muốn kỳ nghỉ cũng dính chùm với Quách Trí, chẳng mấy khi cô không phải bận rộn. Nhưng anh cũng biết, chắc chắn là cô phải về nhà.

Cô cũng yêu gia đình .

Anh đang mất mát, thì không ngờ Quách Trí lại tung ra chiêu lớn.

"Ok." Cô nói," Vậy anh theo em đi gặp ba mẹ em đi."

Liêu Viễn sững sờ cả một lúc lâu.

"Pằng" một phát bật người lên !

" Anh bị sao vậy ?" Y như xác chết vùng dậy.

"Quách, Quách Trí ! Em, em....." Liêu Viễn cảm thấy mình hôm nay chắc chắn đã đột phát chứng cà lăm," Anh, anh ...."

Quách Trí lườm cho một cái, chống đầu nhìn anh nói năng lộn xộn.

Liêu Viễn nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, mới kiểm soát được cảm xúc. Nhưng anh vẫn rất căng thẳng !

"Quách Trí! Em để cho anh cùng em đi ..... gặp cha mẹ sao ?" Anh hỏi.

Tuy nhỏ tuổi, nhưng anh cũng hiểu điều này có nghĩa là gì.

Trước đây, mỗi ngày anh đều mơ ước được quang minh chính đại giới thiệu Quách Trí với người khác rằng đây là bạn gái của anh. Nào biết rằng, một khi Quách Trí trở nên kiên quyết thì quả thực là đáng sợ, hôm nay mới sải một bước lớn, anh còn chưa đứng vững, cô lại kéo anh nhảy vọt một bước lớn về phía trước.

Thắt lưng của Liêu Viễn xém chút không ổn !

"Đúng vậy á, gặp cha mẹ ." Quách Trí nói một cách vui vẻ," Anh không vui hả ? Vậy thôi đi."

" Vớ vẩn!" Liêu Viễn vội vàng nói," Đừng vớ vẩn! Ai không vui chứ ! Chỉ là anh, chỉ là anh ....."

Anh huơ huơ tay, huơ lên huơ xuống, vẫn chẳng huơ ra cái nguyên do. Cuối cùng, anh nắm chặt tay lại, thừa nhận một cách vò đã mẻ không sợ rơi :" ...... Căng thẳng, mà thôi."

Quách Trí phì cười.

" Không sao đâu, sợ cái gì chứ ! Ba mẹ em cũng chẳng ăn anh. Em nói anh biết nhé, ba em vậy chứ tốt lắm ! Từ nhỏ tới lớn, chưa bao giờ nóng giận với em. Chỉ có mẹ em thì có hơi ghê gớm ....." Nói đến đây Quách Trí bắt bùi ngùi," Nhưng có ghê gớm đến đâu thì cũng sẽ không ăn thịt người. Anh yên tâm đi mà. Chí ít, sẽ không ăn .... anh."

Cắn môi cả nửa ngày, Quách Trí xa xôi nói :" Có lẽ là sẽ ăn em thôi ....."

" Hả ?" Liêu Viễn há hốc mồm.

Quách Trí nằm trở lại, mười ngón tay giao nhau, hai ngón cái chống nhau đặt trên ngực.

Nhìn trần nhà nói:" Em không giống anh, em đã hai mươi tám rồi. Nếu em không đưa anh về cho bà ấy gặp một chút, bà ấy vẫn có thể cứ ép em đi coi mắt. Vậy cũng không phải là một vấn đề."

"Nếu hai chúng ta muốn ở bên nhau, thì sớm muộn gì anh cũng phải gặp bà ấy.Một đao này, sớm muộn gì cũng phải chịu ........ Còn hơn là cứ thấp tha thấp thỏm treo trên đỉnh đầu....."

Chi bằng chết sớm siêu sinh sớm !

Liêu Viễn đã hiểu .

Anh lại nản lòng.

Nói cho cùng, là bởi vì điều kiện của anh quá kém .

Tuổi nhỏ thì cũng có thể gạt sang một bên, quan trọng là, anh mới chỉ có trình độ cấp ba thôi ! Thu nhập của anh vẫn chưa ổn định.

Cùng phiêu bạt đến Đế Đô, Quách Trí đã có xe có nhà. Anh thì sao, anh chỉ có hai rương hành lý, cùng mấy vạn đồng trong thẻ. Ở thành phố như Đế Đô này, có thể nói là một nghèo hai trắng (*)

*Một nghèo hai trắng: gốc là Nhất cùng nhị bạch (一穷二白), ý là cực kỳ nghèo; nghèo rớt mồng tơi; hai bàn tay trắng; không xu dính túi; chẳng có gì cả.

Đổi lại suy nghĩ, nếu anh là cha mẹ con gái người ta, cũng chẳng hài lòng khi con gái nhà mình gả cho một người đàn ông như vậy!

" Hey !" Quách Trí thấy anh cúi gằm cả đầu xuống, cả người ỉu xìu, liền vò vò đầu anh," Sao vậy ?"

"Quách Trí..... Nếu ba mẹ em ........ ghét anh, thì làm sao ?" Liêu Viễn khẽ hỏi.

Quách Trí là cô gái vô cùng hiếu thuận, anh đã nhìn ra từ lâu. Anh rất sợ cha mẹ cô ép cô chia tay anh, lại càng lo sợ cô có thể nghe lời cha mẹ.

" Có thể làm gì chứ ?" Quách Trí ngả đầu xuống gối, nói bằng giọng tức giận,"Kệ thôi!"

Trong lòng cô, thực ra cũng không yên lòng.

Đến cô cũng chẳng có tự tin, Liêu Viễn lại càng luống cuống. Nhìn cô một cách đáng thương.

Mỗi khi anh nhìn cô như vậy, liền làm cho người ta cảm thấy vô cùng đáng thương, giống một chú chó con không ai cần.

Được xưng là "Quách gia", tính cách thì vừa thẳng vừa bạo, nhưng Quách Trí vẫn chẳng chống đỡ nổi ánh mắt này của anh. Thật đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn !



" Được rồi ." Cô nói, đừng buồn phiền nữa, phiền cũng vô dụng. Anh và em yêu nhau, chứ không phải yêu đương với cha mẹ em. Ý kiến của họ chỉ mang tính chất tham khảo, không có tính quyết định."

Câu này của Quách Trí, cũng không biết là an ủi Liêu Viễn, hay là an ủi chính cô đây. Dù sao sau khi cô nói xong lời này, cả hai người đều cảm thấy thoải mái hơn một chút.

" À mà bên anh thì sao ?" Quách Trí hỏi tới." Ba mẹ anh bên đó ..... Thế nào ?"

Loại chuyện gặp cha mẹ này, không thể chỉ có một bên. Nếu nói gặp cha mẹ, thì Quách Trí cũng căng thẳng y như Liêu Viễn vậy đó.

Không ngờ rằng, nghĩ đến sau này cũng phải gặp cha mẹ Liêu Viễn, lòng Quách Trí cũng chít chít.

Cô vậy mà lớn hơn Liêu Viễn tám tuổi đó, Liêu Viễn còn chưa đến hai mươi tuổi đâu, cha mẹ người ta phải nghĩ thế nào đây? Có cho rằng cô lừa gạt thiếu niên không ?

Mới chỉ nghĩ đến đây, da đầu Quách Trí liền run lên.

Liêu Viễn nghe hỏi thì hơi giật mình. Chần chờ một chút rồi nói :" Nhà anh ..... Có hơi phức tạp." Ánh mắt anh trở nên tối tăm.

"Liêu Viễn, nhà anh..... Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"

Quách Trí nghiêng người, chống đầu hỏi anh," Anh nói kỹ một chút cho em nghe coi."

Cô biết khi Liêu Viễn còn rất nhỏ, cha mẹ đã ly hôn, biết anh đều đã có em trai em gái ở hai bên. Nhưng đó cũng chỉ là vài câu nói ghép lại, trên thực tế trước đây cô cũng không biết rõ về gia đình anh.

Nhưng hiện giờ, mối quan hệ của họ đã khác, hiểu biết về gia đình đối phương, là bài học nhất định phải làm.

Nét mặt Liêu Viễn tối tăm khó hiểu.

Anh ôm đầu gối, chậm rãi nói.

"Ba anh và mẹ anh, là bạn học cấp ba. Ba anh là hotboy, mẹ anh là hotgirl. Sau đó họ lấy nhau. Mẹ anh lại chưa từng đi làm việc, địa phương nhỏ chỗ anh khác với thành phố lớn, rất nhiều người không làm việc, hoặc chỉ làm việc vặt. Xưa giờ mẹ anh vẫn chỉ luôn làm nội trợ trong gia đình.

Ba anh ..... thì vẫn có chút phong lưu. Ông ấy ở đơn vị sự nghiệp hành chính, trong biên chế. Công việc đó ở chỗ anh, chính là một công việc rất tốt.

Ba anh và mẹ anh còn chưa ly hôn, thì em trai anh đã được sinh ra, nó nhỏ hơn anh bốn tuổi.

Mẹ anh vẫn luôn biết, mà bà ấy không muốn ly hôn. Nhưng về sau người đàn bà kia không chịu, đến nhà làm loạn lên. Cuối cùng ba mẹ anh vẫn phải ly hôn.

Anh sống với ba anh, mẹ anh cũng tái giá. Sau đó bà ấy cũng sinh một con gái."

Quách Trí trầm mặc hồi lâu, mới hỏi :" Ba anh sinh con ngoài giá thú rồi, tại sao bà ấy vẫn không muốn ly hôn?"

Cô thực sự không thể hiểu.

Nếu ba cô ngay cả con riêng cũng dám sinh ra, mẹ già nhà cô liệu có để ông ấy được toàn thây không cũng khó nói.

Quách Trí không hiểu, nhưng Liêu Viễn lại hiểu được phần nào.

Anh im lặng rất lâu rồi nói:" Bà ấy không giống em. Bà ấy không có khả năng tự nuôi sống bản thân. Bà ấy tính tình mềm yếu, rất thích khóc, khi gặp chuyện không tự mình quyết định được, kiểu gì cũng phải có người giúp bà ấy đưa ra quyết định. Bà ấy thích dựa dẫm vào người khác, xưa giờ đều là dựa vào ba anh. Vì thế, nếu kêu bà ấy rời xa ba anh, chắc chắn bà ấy sẽ hoảng sợ....."

Quách Trí trầm mặc trong chốc lát, nhéo nhéo mặt anh :" Anh cũng thích khóc. Túi khóc nhỏ ."

Liêu Viễn "Ừm" một tiếng :" Anh giống bà ấy...."

Anh vùi mặt vào trong cánh tay, có chút thẫn thờ.

" Thực ra bà ấy ..... rất dịu dàng ....." Anh khẽ nói," Chỉ là bà ấy ..... không có chủ kiến ....... Con người ba anh, nổi tiếng phong lưu. Người đàn ông sau này bà gả cho đã không cho phép bà tới thăm nhà anh. Sau đó nữa thì anh và bà ấy, rất ít khi gặp nhau.... "

Quách Trí thở dài, xoa xoa đầu anh.

Anh vùi khuôn mặt trong cánh tay,chỉ để lộ ra đôi mắt, trong bóng tối, ướt rười rượi.

Thật như vậy sao ?

Đến cuối cùng, trước mặt Quách Trí anh vẫn muốn bảo vệ bà ấy một chút, để người đàn ông kia đội nồi .( ~ Đổ hết lên đầu người đàn ông kia)

Thực ra bất công với người đàn ông đó. Trên thực tế ông ấy vẫn được xem là một người khá ôn hòa, đối với anh cũng khá điềm đạm, còn từng một lần cho anh tiền tiêu vặt.

Chỉ là vì người cha sinh ra anh quá tuấn tú phong lưu, ông ấy mới không thích vợ mình và chồng trước qua lại thân thiết. Cũng chỉ là không thích mà thôi, chứ thật ra ..... cũng không phải là không cho phép bà thăm con trai mình.

Bản thân ông ấy cũng có con trai, đối với cậu trai trạc tuổi con ông, vẫn khá là nhã nhặn.

Nhưng bà ấy, sau khi bỏ một người chồng, đã dốc hết lòng dựa vào người chồng mới, cái gì cũng nghe theo ông ấy.

Bởi vì ông ấy tỏ ra không thích, nên đến cả thằng con trai với chồng trước, bà ấy cũng chẳng thèm đi thăm.

Hết lòng ỷ lại vào người chồng mới, hết lòng chăm sóc thằng con trai của chồng mới.

Thỉnh thoảng anh xảy ra mâu thuẫn với mụ kia, mụ ta liền chống nạnh chỉ mặt cậu mà mắng chửi :" Mày đừng có mà trừng tao ! Mày trừng tao làm quái gì ! Tao cũng chẳng phải mẹ mày, mẹ ruột mày cũng chẳng cần mày, lẽ nào còn trông chờ tao đến thương mày à !"

Mồm miệng mụ đó ghê gớm, mở miệng một cái có thể đâm ngay đến điểm nước mắt của anh.

Anh nghĩ rằng khóc trước mặt mụ ta thì quá mất mặt, cho nên lần nào cũng chỉ có thể quay người.

Chạy trốn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play