Quách Trí nghe vậy thì vui vẻ, nhóc ngốc còn biết lần đầu
tới cửa phải mang theo đồ đó nha, cô đã nghĩ để sáng mai đi
siêu thị mua đại chút gì đó là được rồi.
" Để em xem là những gì nào ?" Vừa nói, vừa khom người xuống lật lật mấy hộp mấy túi đó.
" Ể? Anh mua cả tổ yến nữa cơ à ? Này là gì á ? Đệm mát xa ? Hàng Nhật ?"
" Ừ, hai cái đó đều là dành cho dì. Thuốc lá và rượu là cho chú, em thấy được không ?" Liêu Viễn nói rồi đưa qua hai cái
túi.
Quách Trí đón lấy xem, rượu là Mao Đài, thuốc lá là Ngọc Khê. Giá cả tổ yến cô không rõ lắm, nhưng đệm mát xa Nhật Bản cô
đã từng xem ở trung tâm thương mại.
Tay cầm thuốc lá thoáng khựng lại.
" Tiêu hết hai vạn hả ?" Ngẩng đầu lên hỏi Liêu Viễn.
" Không tới. Cũng chỉ hơn một vạn chút thôi." Liêu Viễn đáp.
Anh nói hơn một vạn, Quách Trí không tin. Cô ước chừng nhất định phải không dưới một vạn rưỡi.
Mặc dù cô đã giúp đỡ Liêu Viễn rất nhiều việc, nhưng chưa bao
giờ hỏi đến vấn đề tài chính của Liêu Viễn. Cô chỉ biết
rằng, mặc dù mùa trước anh chỉ bắt kịp được giai đoạn cuối,
nhưng Liêu Viễn vẫn kiếm được một món tiền. Mùa này vừa mới
bắt đầu, gần đây tiền vào tài khoản Liêu Viễn tương đối nhiều.
Nhưng mà, đàn ông có tiền hay không là một chuyện, còn anh ta
có sẵn sàng tiêu tiền cho bạn hay không, lại là một chuyện
khác.
Liêu Viễn, thằng nhóc còn chưa đến hai mươi tuổi này, lần đầu
tiên tới nhà cô, đã tiêu gần hai vạn để chuẩn bị quà cáp,
trong lòng Quách Trí quả thực là có xíu xiu cảm động.
Quách Trí luôn tự lực cánh sinh, coi trọng sự nghiệp, nhưng cô
cũng không phải là cô nàng ngốc nghếch coi tình yêu theo kiểu
một túp lều tranh hai trái tim vàng.
Cô không nói những câu đạo đức giả đại loại như " Thật là, sao
mà tiêu nhiều tiền dữ vậy". Nếu một người đàn ông và một
người phụ nữ yêu nhau ở bên nhau, thì không cần thiết phải phân chia tiền bạc rạch ròi vặt vãnh như vậy. Anh ta đối với bạn
tốt, thì bạn liền đối với anh ta tốt hơn, vậy mới hợp lẽ.
Chứ không phải ăn có bữa cơm thôi cũng phải chia đôi, của ai
người nấy trả.
Đàn ông tiêu tiền, thể hiện cái tâm của mình.
Cứ thẳng thắn đón nhận là được .
Cô sờ sờ cổ anh, nhéo nhéo vành tai anh, mím môi cười khen ngợi anh :" Anh được đấy. "
Ánh mặt mềm mại,
Tim Liêu Viễn đập thình thịch.
Anh biết tâm ý của anh đã được cô đón nhận, anh cũng biết cô đang vui vẻ.
Đầu ngón tay cô nheo nhéo vành tai anh, khẽ vân vê lỗ tai anh. Nhồn nhột, tê tê, ngứa ngứa.
Đây là sự mờ ám mà cô rất thích, mỗi khi cô làm như vậy, thì có nghĩa là tâm trạng cô đang rất tốt.
Trong ánh mắt mềm mại của cô, anh cảm nhận được tâm ý của anh
và cô đã có sự gắn kết. Cảm giác này thật tuyệt vời, nó
làm tan biến hết sự cô đơn và xa cách, khiến trái tim anh vừa
chua xót vừa thỏa mãn. Vào lúc này, càng khiến anh cảm thấy
những gì mình làm vì Quách Trí thật sự đáng giá.
Không cần phải nói ra. Cô hiểu, anh cũng hiểu.
Ánh mắt Liêu Viễn càng trở nên sáng hơn, sự sung sướng và vui vẻ của anh diễn ra trong yên lặng.
Anh cắn môi cô, lần này, hôn mạnh bạo.
Lúc này Quách Trí mới cảm nhận được sức nóng dâng lên, dục
vọng trong cơ thể cuồn cuộn như thủy triều. Cô nhiệt tình đáp
lại đầu lưỡi anh, quấn quít lấy nhau, cắn xé và mút lấy nhau. Dây thần kinh ở đầu lưỡi kích thích lẫn nhau, làm cho sự run
rẩy lan tràn khắp cơ thể.
Bàn tay vịn vai anh không kìm được mà túm chặt lấy áo anh.
Rất muốn xé toạc những quần áo vướng víu này ! Rất muốn
vuốt ve cơ thể cường tráng săn chắc của anh ! Rất muốn quấn
lấy vòng eo anh mà suồng sã !
Hơi thở Quách Trí rối loạn, nhưng cô nhớ ra mình còn có chuyện quan trọng.
Cô buộc mình phải tách khỏi bờ môi Liêu Viễn. Liêu Viễn không
bỏ qua mà dướn tới, bị cô dùng hai ngón tay chặn lại.
"Này, anh về còn chưa rửa tay đâu đấy." Hai má Quách Trí hây hây đỏ, mềm mại mướt mát. Cố gắng điều chỉnh lại hơi thở hỗn loạn của
mình, đẩy Liêu Viễn:" Mua quần áo gì nào ? Đi thay mặc cho em xem thử
coi có hợp hay không ."
Chuyện lớn à nha ! Trong lòng Liêu Viễn không chắc chắn, vốn đã muốn để Quách Trí xem giúp một chút. Anh lưu luyến mổ nhẹ lên đôi môi hơi
sưng đỏ của cô, trấn tĩnh lại tinh thần rồi buông cô ra.
" Mua được mấy bộ, anh đổi cho em xem ." Anh xách mấy cái túi lên vội vàng đi vào phòng ngủ.
Quách Trí lập tức xoay người, tắt đèn phòng khách rồi đi vào trong bếp.
Liêu Viễn rửa tay, nhanh chóng mặc vào quần áo mới mua, đi luôn giày
mới, cài cúc áo, khoác áo khoác rồi bước ra khỏi phòng ngủ.
"Quách Trí, em nhìn cái này thử ........ " Anh mới nói được nửa chừng thì dừng lại đột ngột, sững sờ ở đó.
Quách Trí đứng bên bàn ăn, trên tay cầm cái bánh kem, cắm hai ngọn nến số "2" và số "0". Ánh nến rực sáng, tỏa ra sức nóng ấm áp.
Đúng rồi, hôm nay là ....... Hôm nay là sinh nhật hai mươi tuổi của anh !
Anh bận quá quên mất tiêu luôn !
Quách Trí cũng sững sờ .
Lần cuối nhìn thấy anh mặc áo sơ mi, vẫn là lúc hợp tác cho dự án của
Tam Tần. Trên gương mặt anh vẫn còn lớp hóa trang, vây xung quanh là
người và thiết bị, trước sau trái phải đều có tấm phản quang. Cô đứng
phía sau đèn phản quang nhìn anh, vô cùng chói sáng nhưng cũng rất xa
vời.
Đây vẫn là lần đầu tiên Quách Trí nhìn thấy Liêu Viễn ăn mặc như thế này trong một khung cảnh riêng tư chỉ có hai người.
Áo khoác âu phục màu đen, tay áo xắn đến khuỷu tay. Áo sơ mi trắng như
tuyết, bỏ ngỏ hai nút, để lộ ra hầu kết và xương quai xanh đẹp đẽ.
Âu phục và áo sơ mi thực sự là trang phục thần kỳ. Nó không chỉ khiến
nam giới mặc vào trở nên nghiêm túc cấm dục, mà còn có thể khiến họ trở nên gợi cảm chết người.
Liêu Viễn trời sinh là móc treo quần áo, mặc kiểu này vào tự nhiên là gợi cảm hết mức luôn !
Tay Quách Trí run lên, xém chút thì đổ bánh sinh nhật ! May là Liêu Viễn nhanhh tay đã đỡ lại được.
" Không phỏng chứ ?" Anh lo lắng hỏi, sợ ngọn lửa hắt lên cô.
" Không...... " Quách Trí nhìn chằm chằm vào xương quai xanh đẹp đẽ lộ ra trong cổ áo sơ mi kia, không thể dời mắt nổi.
Đang nhìn như vậy thì lại trông thấy cái cằm đẹp kia đột nhiên đưa lên, để lộ ra hình dáng hầu kết đẹp mắt. Í ?
Cô ngước mắt lên, ấy vậy mà trông thấy Liêu Viễn đang cắn môi, ngửa đầu hướng lên trần nhà.
Quách Trí :".............." Đỡ trán !
Rút ra một bàn tay, cô buồn cười kéo anh :" Đừng cố nén nữa, túi khóc nhỏ !" Còn có thể kìm nén lại nước mắt như vậy sao ?
Liêu Viễn cũng lấy một tay ra, qua quít lau mắt, mạnh miệng nói :" Không khóc !"
" Ok ok ok, không khóc." Quách Trí cố nén cười.
Đặt bánh kem lên bàn, Quách Trí chống tay lên bàn, dựa người vào, do
dự một chút rồi hỏi :" Có muốn em hát mừng sinh nhật cho anh không ?"
Lỗ tai Liêu Viễn đỏ lên:" Không cần." Cảm thấy thẹn lắm rồi.
Liêu Viễn à, thực sự là làm người ta yêu thương. Nếu anh nói muốn,
Quách Trí nghĩ có lẽ mình cũng phải bất chấp mà hát cho anh.
Một người bằng tình cảm mà hát bài hát chúc mừng sinh nhật cho một
người, viết trong tiểu thuyết thể hiện dưới dạng ngôn từ thì cảm giác
rất lãng mạn. Quay trên ti vi do diễn viên nam nữ đóng thì bắt đầu
ngượng ngùng rồi.
Nếu quả thực để Quách Gia người thật diễn xuất, Quách Trí phỏng chừng
kiểu gì mình cũng mắc phải sự lúng túng không thể thánh khỏi.
May mắn thay Liêu Viễn đã nói " Không cần."
Quách Trí thở phào nhẹ nhõm.
" Ước nguyện." Cô nói. Khâu này không thể bỏ qua.
Liêu Viễn thật sự chắp hai tay và nhắm mắt lại, yên lặng ước nguyện. Thật lâu sau mới mở mắt ra, một hơi thổi tắt ngọn nến.
Như vậy, anh đã tròn hai mươi tuổi rồi. Từ giờ, chỉ nhỏ hơn Quách Trí tám tuổi.
"Nè, vừa rồi anh ước gì vậy ?" Quách Trí nuốt một miếng bánh kem, đụng đụng vai Liêu Viễn.
Mắt Liêu Viễn nhìn sang nơi khác, mang tai đỏ lên một cách đáng nghi :" Không có gì ....."
Quách Trí thấy vậy, trong lòng càng ngứa ngáy , lại đụng anh :" Rốt cuộc là gì hả, nói chút chút với em đi mà !"
"Nói sẽ không linh nữa ." Liêu Viễn từ chối.
Làm như linh thật ấy. Quách Trí "xì " một tiếng, xoay người ngồi lên đùi Liêu Viễn." Nói đi mà nói đi mà !"