Thấy Quách Trí nói dạ dày đau rồi, Liêu Viễn bên ngoài thì đau lòng, thế nhưng lại cảm thấy vui vẻ. Xác thực là, anh rõ
ràng cảm nhận được thái độ của Quách Trí đối với anh đã thay đổi.
Trước đây, Quách Trí sẽ không bao giờ cố ý gửi tin nhắn nói
cho anh biết cô đau dạ dày. Nhưng hiện giờ, cô vậy mà biết sử
dụng emotion và cách nói này để ....... làm nũng với anh !
Không ai yêu anh, không ai muốn anh, không ai cần anh ..... Buổi tối hôm đó, lúc cậu giai nói những lời này, đã rất cố gắng kìm
nước mắt.
Cô thật sự cảm thấy đau lòng. Lờ mờ đã hiểu tại sao Alex lúc
ở nhà không có lúc nào là rảnh rỗi, trong mắt luôn có công
việc, luôn dọn dẹp nhà cửa thật tốt, lại để tâm vào chuẩn bị bữa sáng và tối cho cô như vậy. Ngay cả chuyện giường chiếu,
cũng rất cố gắng lại nghiêm túc.
Bởi vì, anh khao khát được người ta cần đến.
Một khi đã như vậy, thì để cho anh biết, cô cần anh .
Trong xe taxi, Liêu Viễn vẫn luôn mở nắp bình giữ nhiệt ra để
bớt nóng, nếu không lúc đến studio mà cháo nóng quá, thì
Quách Trí không thể uống liền được.
Nhưng khi đến cửa studio, anh lại do dự.
Anh biết Quách Trí phân biệt rạch ròi giữa công việc và cuộc
sống riêng tư, mặc dù anh và cô đã xác định quan hệ yêu đương,
nhưng anh không chắc chắn hiện giờ Quách Trí có muốn đồng
nghiệp của cô biết về quan hệ của hai người hay không. Anh không
liều lĩnh xông vào, vẫn ở bên ngoài cửa gọi điện thoại cho
Quách Trí.
Ngẩng đầu nhìn cửa lớn. Studio này, Liêu Viễn đã đến không
biết bao nhiêu lần rồi, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên căng thẳng như vậy. Anh hít một hơi thật sâu, rồi đẩy cửa đi vào.
Đi vòng hết một hành lang, đã trông thấy Quách Trí bước ra từ gian số bốn và vẫy tay với anh :" Bên này."
Anh có chút cứng người, tăng nhanh bước chân chạy tới.
" Của em đây." Anh dúi bình giữ ấm cho cô, căng thẳng đến có
chút lắp bắp," Đã có thể, có thể uống rồi. Anh, vậy anh
...... về trước nhé ?"
Miệng anh thì nói đi về , mà ánh mắt thì lại nhìn Quách Trí trông mong.
Sự mong đợi trong đôi mắt anh sắp tràn cả ra ngoài rồi đó,
Quách Trí thầm oán trong lòng. Lại thấy hơi buồn cười. Giống
như một đứa trẻ muốn kẹo mà không chịu thừa nhận, vừa giống
một chú Husky ve vẩy đuôi, lại bất hạnh bởi rào cản ngôn ngữ.
Nhát gan thế nhỉ ! Chậc !
Đã quyết định yêu anh, đương nhiên cô sẽ không lén lút. Nếu không thì sẽ thành cái gì chứ .
" Ò ? Vậy anh ......... cứ ...... " Quách Trí cố ý trêu anh," Về đi ...... nhé ?"
Studio này anh đã quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn, ít
nhất một phần tư số người trong này anh có thể gọi thẳng tên
họ, số còn lại có thể gật đầu chào hỏi lúc gặp nhau.
Nhưng bây giờ họ nhìn anh bằng ánh mắt cực kỳ quỷ dị.
Anh căng thẳng đến vành tai đỏ lên, chóp mũi đổ mồ hôi. Ánh
mắt chỉ dám nhìn chăm chú vào cái tay đang lôi kéo của Quách
Trí, không dám nhìn xung quanh. Nhưng ngay cả như vậy, vẫn cảm
nhận được rất nhiều ánh mắt cực nóng bỏng, cực tò mò và
tìm tòi rơi trên người anh.
Cô vừa buông lời xuống, trong phòng liền chìm vào im ắng kỳ lạ.
Lúc cô tuyên bố với mọi người Liêu Viễn là bạn trai cô, trái tim Liêu Viễn suýt thì nhảy ra khỏi cổ họng.
Nhưng tiếp theo sau đó, chỉ là sự im ắng kỳ lạ trong căn phòng.....
...... Như vậy không được, Liêu Viễn nghĩ. Quách Trí đã tự nhiên giới thiệu anh với đồng nghiệp trong công ty, anh không thể để
cô mất mặt được !
Anh hít một thật sâu và ngước mắt lên.
"Hi, chào mọi người ..... " Anh nở nụ cười tiêu chuẩn dùng trong những lúc chụp ảnh," Đã lâu không gặp ."
Đáng tiếc, sau khi anh cất lời chào xong, trong phòng vẫn rất im ắng.
Cho đến khi ánh mắt sắc bén của Quách gia quét qua, người bị
ánh mắt quét tới mới giật mình phản ứng lại :" Ồ ồ, Alex à, lâu rồi không gặp, lâu rồi không gặp!"