Mãi cho đến khi Tô Lương Mặc dắt cô lên đến phòng làm việc xa hoa của anh, Lương Tiểu Ý mới dám tin tưởng, vừa nãy người đàn ông này lại bảo vệ cô một lần nữa trước mặt mọi người.

Đây là lần thứ mấy rồi? Có lẽ là lần thứ hai nhỉ?

Lần thứ nhất là trước mặt bạn bè, lần thứ hai là ở công ty trước mặt các nhân viên...Biệt đầu một ngày nào đó anh sẽ thật sự yêu cô? Lương Tiểu Ý tham lam nghĩ.

Nhưng mà người đàn ông này từng nói rằng anh hận cô. Cô lại buông thả bản thân đắm chìm vào sự dịu dàng của anh.

Tô Lượng Mặc để Lương Tiểu Ý ngồi trên sofa, còn mình thì ngồi sang bên cạnh cô, đem hộp đựng thức ăn đặt lên trên bàn trà, anh cũng không vội vàng mở nó ra.

“Sao anh không ăn?” Lương Tiểu Ý hỏi.

Thân hình cao to của người đàn ông bất ngờ đè lên người Lương Tiểu Ý, dọa cô giật mình, vô ý thức muốn né tránh, anh đột nhiên quát khẽ một tiếng: “Đừng động” Lương Tiểu Ý do dự, người đàn ông đã nhanh chóng đem cô ôm vào trong lòng, giọng nói trầm thấp từ tính nhẹ nhàng nỉ non bên tai cô: “Đừng động, để anh ôm em một lúc là được.”

Giống như tiếng nỉ non của các cặp tình nhân gặp lại nhau sau khi chia xa, Lương Tiểu Ý say rồi, say trong vòng ôm dày rộng của anh, say trong tiếng nỉ non đầy phong tình của anh.

Đôi tay cô để sau người anh, vẫn đang do dự không biết có nên ôm anh hay không, đôi vai ngay lập tức trầm xuống, một hồi sau, bên tai cô vang lên tiếng hít thở khe khẽ đều đặn của anh.

Lương Tiểu Ý cẩn thận nghiêng đầu sang nhìn, ngạc nhiên phát hiện, người đàn ông này cứ như vậy ôm cô, cằm gác lên trên vai cô, nặng nề thiếp đi.

Sự đau lòng quấn lấy trái tim cô. Anh chắc chắn không có nghỉ ngơi tốt. Sáng sớm vội vã trở về thành phố S, cũng không kịp nghỉ ngơi, ngay lập tức chạy đến công ty xử lý công việc.

Lương Tiểu Ý ghé sát vào tai anh, khe khẽ nỉ non: “Anh vất vả rồi!” Lần này không chút do dự, đôi môi dịu dàng hôn lên lông mày của anh, Lương Tiểu Ý không muốn đánh thức anh, đỡ anh nằm xuống sofa, nhưng chỉ cần cô hơi đẩy anh một chút, người đàn ông đang say trong giấc nồng này ngay lập tức ôm cô càng chặt.



Giữ tư thế bị anh ôm ngồi trên sofa, cực kỳ mệt mỏi, Lương Tiểu Ý ngáp một cái, hôm nay dậy rất sớm, rồi lại bận rộn nửa ngày, cô cũng rất mệt. Cô dứt khoát lấy tư thế bị anh ôm, nằm thẳng người xuống sofa.

Chỉ chốc lát, cơn buồn ngủ liền ập đến, mí mắt ngày càng trĩu nặng, cuối cùng Lương Tiểu Ý không chịu được thiếp đi.

Nghe thấy tiếng hô hấp đều đặn bên tai, người đàn ông đè trên người Lương Tiểu Ý chầm chậm mở mắt ra, một tay sờ lông mày Lương Tiểu Ý vừa hôn lên. Sau đó, anh nở một nụ cười ngây ngô, nhìn gương mặt đang chìm trong giấc ngủ của người phụ nữ dưới thân, nghiêng người, đôi môi hơi lạnh hôn lên lông mày của cô.

Tô Lượng Mặc ôm lấy cô, xoay người một cái, đặt cô nằm lên trên người mình, cánh tay rắn chắc ôm lấy vòng eo hơi đầy đặn của cô. Tô Lượng Mặc nhắm mắt lại, nặng nề chìm vào giấc ngủ.

Ánh mắt trời xuyên qua cửa sổ lớn chiếu lên trên chiếc sofa màu be, phủ lên cơ thể của hai người, dưới những vệt sáng nhỏ vụn, khuôn mặt điển trai vô cùng của người đàn ông cùng khuôn mặt trẻ con phúng phính không chút nổi bật của người phụ nữ kề sát vào nhau, nhìn vào khiến người ta cảm thấy vô cùng hài hòa, ấm áp.

Anh nguyện ý cùng em trải qua một đời bình yên.

Chẳng biết qua bao lâu, tiếng gõ cửa vang lên: “Cộc cộc”

Gần như tiếng gõ cửa vừa vang lên, Tô Lương Mặc liên tỉnh lại, trong đôi mắt phượng hẹp dài thoáng qua chút không vui.

Lâm Hiểu đứng ngoài cửa, bất đắc dĩ nhìn Lục Trầm đứng bên cạnh: “Phó tổng giám đốc, quan hệ giữa anh và tổng giám độc thân thiết như vậy, tự mình đi vào không phải được rồi sao? Vì sao còn cố tình báo cô đến chuyển lời.

Đứng bên cạnh Lâm Hiểu là một người đàn ông cao trên mét tám, mái tóc xoăn mềm mại màu nâu chau chuốt vô cùng, vừa nhìn biết ngay là được chuyên gia tạo kiểu. Anh ta có một khuôn mặt trẻ con hiếm thấy ở đàn ông, làn da mịn màng đến nỗi khiến cho người phụ nữ nào cũng phải hâm mộ đổ kị.

Dưới chiếc sống mũi cao thẳng là đôi môi hồng hào khỏe mạnh, khi cười khóe miệng lộ ra núm đồng tiền nhợt nhạt. Chỉ riêng khuôn mặt này thôi cũng đủ để người khác nảy sinh thiện cảm với anh ta ngay lần gặp đầu tiên.

Sau khi anh ta nghe thấy lời oán trách của Lâm Hiểu, đôi mắt đào hoa chớp chớp, cực kỳ vô tội nói: “Đại sảnh lầu một đang đồn lầm lên rằng, Tô Lương Mặc vì vợ mình mà mắng như tát nước vào mặt cô lễ tân không biết điều kia. Tôi đây không muốn bị áp suất thấp của Tô Lượng Mặc quét qua đâu, Hiểu Hiểu à, cô phải biết là nhiệt độ cơ thể của tên Tô Lương Mặc kia có thể làm người ta chết cóng đấy. Còn lâu tôi mới đi đóng vai kẻ không biết điều đó!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play