Lý trí nói với cô không được đi, đừng để cô ta lừa, nhưng mà...

"Cô không dám đi sao? Cô là sợ biết đáp án, hay là căn bản không muốn biết?" Ôn Tình Tuyết nói.

Có đôi khi không thể không nói, phép khích tướng xác thực là chiêu cũ kĩ, nhưng lại vô cùng có tác dụng. Lương Tiểu Ý cắn răng nói: "Đi thì đi, tôi phải sợ cái gì."

"Được đấy, vậy thì đi thôi"

Lương Tiểu Ý đi theo sau lưng Ôn Tình Tuyết, Ôn Tình Tuyết cũng không đi vòng qua sân trước, cô ta trực tiếp dẫn Lương Tiểu Ý đến sân sau.

Biệt thự nhà họ Ôn chiếm diện tích rất lớn, cũng không phải là những căn biệt thự liên hợp hay biệt thự song lập các nhà đầu tư thường quảng cáo trên các đơn tuyên truyền hiện nay, mà là tòa biệt thự lớn riêng biệt chân chính, trước có vườn hoa, sau có bể bơi, mà lại vườn hoa cùng bể đều bơi chiếm diện tích vô cùng lớn. .

Khác với sân trước đèn đuốc sáng trưng, tiếng người huyên náo, sân sau của biệt thự nhà họ Ôn lại yên tĩnh lạnh lẽo hơn rất nhiều, chỉ có đèn đường duy trì ánh sáng phát sáng lờ mờ trong đêm.

Loáng thoáng nhìn thấy ánh nước phản chiếu, chỗ đó là bể bơi, mà lúc này, có một đám người đang xúm lại bên cạnh bể bơi, đến gần một chút, Lương Tiểu Ý mới nhìn rõ, một đám con gái mặc đủ các loại lễ phục dạ hội đang đứng nơi đó.

"Không phải cô muốn cho tôi biết chân tướng sao? Dẫn tôi tới đây gặp một đám con gái thì làm được gì chứ?" Lương Tiểu Ý đứng tại chỗ, từ chối tiếp tục đi về phía trước. Khi nhìn thấy đám con gái kia, trong lòng Lương Tiểu Ý cũng đã bắt đầu hối hận, sao có thể nhất thời kích động mà đi theo Ôn Tình Tuyết rõ ràng không có ý tốt này tới đây chứ!

Một cô gái xinh đẹp mặc bộ lễ phục lộ vai dài đến đầu gối màu đen đi đến bên cạnh Ôn Tình Tuyết, ám chỉ hỏi: "Tình Tuyết, cậu chắc chắn đối xử với cô ta như thế, Tô Lương Mặc sẽ không tìm chúng tớ tính sổ chứ?"

Cô gái đó đánh giá Lương Tiểu Ý.

"Sẽ không, anh Mặc yêu chị tớ bao nhiêu, thì anh ấy hận cô ta bấy nhiêu. Cô ta là hung thủ giết người!" Ánh mắt Ôn Tình Tuyết lộ vẻ hoảng hốt, trong đó còn hiện lên một chút đố kỵ không dễ dàng phát giác. Cô ta ôm tay cười lạnh nhìn về đám con gái đang tập trung bên cạnh bể bơi bĩu môi: "Các cậu không tin thì nhìn tay phải của cô ta đi."

Nghe vậy, sắc mặt của Lương Tiểu Ý trở nên trắng bệch, ... Trên tay phải của cô trống không, không có bất cứ đồ trang sức nào. Trên ngón trỏ cũng không đeo nhẫn cưới.



Ánh đèn đường lờ mờ, nhưng đám con gái này vẫn thấy nhìn thấy rõ ràng ngón tay của Lương Tiểu Ý - người mang danh thiếu phu nhân của tập đoàn Tô Thị, vợ của Tô Lương Mặc lại trống không, keo kiệt đến đáng thương!

Trong lúc nhất thời, tất cả những ánh mắt đố kỵ phẫn hận, ác ý tập trung hết lên trên người Lương Tiểu Ý.

Lương Tiểu Ý trực giác có chuyện chẳng lành, nhíu mày quay người: "Tôi phải đi rồi."

Một bóng người ngăn trước người cô, là Ôn Tình Tuyết, cô ta ôm lấy cánh tay ngạo nghễ cười lạnh: "Gấp làm gì, hay là, Lương giáo sư du học Mỹ trở về của chúng ta sợ rồi? "

Đây không phải lúc để nổi máu anh hùng, Lương Tiểu Ý nhíu mày, nhấc chân tránh Ôn Tình Tuyết ra, hướng về một phía khác chuẩn bị rời đi.

Ôn Tình Tuyết đưa mắt ra hiệu, cô gái xinh đẹp mặc lễ phục lộ vai màu đen kia liền ngăn Lương Tiểu Ý lại , "Ồ, giáo sư Lương? Cô chính là vị giáo sư Lương độc ác kia?" Bàn tay được chăm sóc vô cùng tỉ mỉ chậm rãi nâng lên, một ly rượu đỏ lớn nghiêng về phía đỉnh đầu Lương Tiểu Ý, một đống rượu đỏ lào ào" đổ xuống trên đầu Lương Tiểu Ý.

Chất lỏng màu đỏ chạy dọc theo mái tóc dài ngang vai, chảy khắp khuôn mặt trẻ con phúng phính, cuối cùng dọc theo cần cổ, nhuộm đỏ chiếc váy dạ hội màu tím nhạt.

Lương Tiểu Ý nhìn các cô gái có chủ tâm gây chuyện, hung hăng lau khô chất lỏng trên mặt, phẫn hận trừng mắt nhìn bọn họ, cũng không khách khí, cười lạnh nói: "Đúng, tôi chính là vị Lương giáo sư du học Mỹ trở về kia, còn người phụ nữ tâm địa ác độc các cô nói tới, tôi lại thấy những chữ này thích hợp với các cô hơn đấy." Là ai ỷ thể đông người bắt nạt một mình cô?

Ôn Tình Tuyết cũng không tiếp tục che giấu nữa, trong hai mắt tỏa ra sự hận thù cùng nỗi ghen ghét nồng đậm, đột nhiên cô ta nhanh chóng giơ bàn tay lên, đương khi mọi người còn chưa thấy rõ, tát mạnh một cái lên mặt Lương Tiểu Ý, "Lương Tiểu Ý cô đắc ý cái gì chứ? Cô cũng chỉ là người phụ nữ anh Mặc không cần mà thôi!”

Khóe môi đau đớn do bị xé rách, Lương Tiểu Ý hung hăng lau khóe miệng một cái, duỗi tay ra xem xét, tay đầy vết máu. Ôn Tình Tuyết ra tay cũng quá đáng quá rồi!

"Bốp bốp!" Lại là hai tiếng tiếng bạt tai, mặt Ôn Tình Tuyết đau rát, cô không dám tin nhìn người phụ nữ còn chưa buông tay xuống phía đối diện, bỗng nhiên giống như lên cơn điên quát to Lương Tiểu Ý: "Con họ Lương kia! Cô dám đánh tôi!"

Lớn đến tuổi này, ngay cả cha cô cũng chưa từng tát cô một cái!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play