Ngay khi nghe thấy tiếng "tổng giám đốc Tô” bị kéo dài này, bước chân Tô Lương Mặc quả nhiên khựng lại, lúc bước qua cô nàng tiếp tân xinh đẹp kia chợt dừng lại.
Lương Tiểu Ý yên lặng cúi đầu xuống, miệng nở nụ cười khổ.
Cô nàng tiếp tân nhìn thấy có hy vọng, đôi mắt được trang điểm kĩ càng kia tức thì sáng lên.
Cô ta uốn éo mông eo, lại nhích gần về phía Tô Lượng Mặc thêm chút nữa, dáng vẻ kia giống như hận không thể ngay lập tức dính lên người Tô Lương Mặc.
Lương Tiểu Ý nắm chặt hộp đựng thức ăn trong tay, trong lòng có một loại xúc động muốn chạy trốn.
Từ lúc nãy, ánh mắt Tô Lương Mặc chưa từng rời khỏi Lương Tiểu Ý, đôi mắt phượng hẹp dại cẩn thận quan sát người phụ nữ phía đối diện, hận không thể đem cả người có thu vào trong mắt. Đi công tác ba ngày, khó khăn lắm mới có thể trở về, nhưng lại không thể ngay lập tức về nhà ôm lấy cô.
Bởi vì cơ mật của công ty bị người tiết lộ ra ngoài, thân là người nắm quyền cũng như người lãnh đạo của đế quốc thương nghiệp khổng lồ này, Tô Lương Mặc bắt buộc đem tên gian tế kia bắt lại trước, có cái nói rõ với tất cả các nhân viên của Tô Thị. Có đôi khi, quyền lực cũng đại diện cho quyền lực.
Anh vội vàng xử lý chuyện công ty, định buổi trưa quay về nhìn cô một chút, lại không ngờ tới, cô sẽ tự mình nấu cơm mang đến công ty cho anh, có chuyện nào càng có thể khiến anh vui vẻ hơn chuyện này chứ?
Càng không ngờ rằng, anh đích thân xuống đón vợ mình, lại nhìn thấy vợ của Tô Lương Mặc anh bị người khác hoành họe, mắng nhiếc.
“Cô tên là gì?” Giọng nam hơi lạnh lùng vang lên trong đại sảnh yên tĩnh.
Lương Tiểu Ý đột nhiên có loại xúc động muốn đem hộp thức ăn trong tay ném vào thùng rác, trong lòng quanh quẩn cơn giận không tên.
Nghe thấy câu hỏi của Tô Lương Mặc, trong con mắt của cô nàng tiếp tân lộ ra vẻ kiên quyết phải có được, ra vẻ thẹn thùng trả lời: “Tổng giám đốc, người ta tên là Điềm Điềm, Mạnh Điềm Điềm
Vừa nói vừa ưỡn bộ ngực cỡ D của mình ra, muốn dựa vào người Tô Lương Mặc. Đột nhiên giọng nói lạnh lùng vang lên trên đầu cô ta.
Đôi mắt lạnh lẽo của Tô Lương Mặc hững hỡ quét qua cô nàng tiếp tân: “Rất tốt, cô Mạnh, từ hôm nay cô có thể nghỉ ngơi rồi”
Đôi mắt cô nàng tiếp tân lập tức sáng lên, tổng giám đốc cho cô nghỉ..là muốn hẹn hò với cô sao?
Cô ta hưng phấn không thôi: “Tổng giám giám đốc chúng ta sẽ đi nơi nào hẹn hò?”
“Cô nghe không hiểu tiếng người sao? Tôi nói” Tô Lượng Mặc chán ghét liếc mắt nhìn cô ta một cái: “Có, có thể cắt đi ngay lập tức!”
“Vợ của Tô Lương Mặc tôi là đồ nhà quê, vậy cô tuyệt đối chính là gái bán hoa. Tôi cảm thấy vợ tôi còn đáng yêu hơn loại gái bán hoa” Giọng nói lạnh buốt của Tô Lương Mặc giống như đang trần thuật một sự thật, dường như những lời anh nói không phải là lời đánh giá thấp kém dành cho một cô gái.
Tô Lương Mặc vươn tay về phía Lương Tiểu Ý, trên khuôn mặt vô cảm hiện ra một nụ cười nhàn nhạt, trong giọng nói trầm thấp có chút ấm áp: “Tiểu Ý, qua đây” Lúc nói đã tiến lên phía trước, chủ động đưa một tay ra cầm lấy hộp đựng thức ăn trong tay Lương Tiểu Ý, một tay khác vô cùng tự nhiên nắm tay Lương Tiểu Ý, “Chúng ta đi phòng làm việc ăn com."
Cười dắt Lương Tiểu Ý vào thang máy chuyên dụng của tổng giám đốc, Tô Lương Mặc nhăn mày, xoa bàn tay của Lương Tiểu Ý: “Sao tay cô lại lạnh thế?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT