Thiếu niên dựa vào đầu giường, da thịt như tuyết phiếm hồng bởi vừa qua tình sự, hai mắt óng ánh tựa hồ nước mùa xuân, mái tóc dài như tuyết trắng che lấp đi một thân loang lổ.

Thích Bạch Trà lười biếng nhìn Kỳ Dạ mặc quần áo, vào lúc Kỳ Dạ định xoay người rời đi, một chân hắn dẫm lên ống tay áo đang rủ trên giường của y, không cho đi.

Kỳ Dạ quay đầu lại trầm giọng nói: “Buông ra.”

Thích Bạch Trà không bỏ: “Anh muốn đi đâu?”

Mấy ngày nay Kỳ Dạ ngủ xong hắn liền đi, không biết là đi làm gì. Rõ ràng tính tình Kỳ Dạ không giống trước đây.

Càng giống Tà Thần hơn.

Không biết thế giới bên ngoài thế nào, hẳn là chưa đến mức thiên hạ đại loạn đi? Hắn vất vả lắm mới ổn định được thế giới, không thể cứ thế thất bại trong gang tấc được.

Khó có khi được tóm được cơ hội, tất nhiên là Thích Bạch Trà muốn hỏi cho rõ ràng.

“Việc này không phải là việc ngươi nên biết.” Kỳ Dạ lãnh khốc vô tình nói: “Ai cho ngươi lá gan đó, cho rằng bò lên giường của ta là có thể tìm hiểu hành tung của ta?”

Thích Bạch Trà: Anh cho em lá gan chứ còn ai.

Vốn dĩ hắn cho rằng tiên sinh đang cầm kịch bản bá đạo tổng tài, lúc này xem ra là kịch bản hắc đạo đế vương.

“Không phải em bò lên giường tiên sinh.” Thích Bạch Trà ngồi dậy sửa đúng: “Là tiên sinh khóa em ở trên giường, còn cưỡng bức em.”

Vẻ mặt Kỳ Dạ lạnh nhạt: “Thế mà ta không nhìn ra là ngươi bị ta cưỡng bách.” Ngược lại mỗi lần thiếu niên đều rất phối hợp, thậm chí còn nói vài lời khách sáo muốn ở bên y lâu hơn một chút, ôm lấy cổ y làm thêm vài lần, có khi Kỳ Dạ cảm thấy y mới là người bị cưỡng bách...

Thích Bạch Trà thở dài: “Tình thế này của em còn không phải là do tình hình bức bách chỉ có thể khuất phục sao...” Không đồng ý cũng vẫn bị làm, phản kháng lại càng đau. Hắn lại không kháng cự tiên sinh, chỉ kháng cự giường kỹ khiến thần cũng phải giận sôi kia thôi.

Càng không xong là tiên sinh thậm chí không muốn đi học hỏi.

Nghĩ đến lúc trước vì không để hắn phải chịu khổ tiên sinh download mấy G tài liệu về cần cù quan sát học tập, thật sự là tràn đầy yêu thương.

“Nói như vậy, ngươi chỉ bởi vì nhẫn nhục mà thôi?” Sắc mặt Kỳ Dạ có chút nguy hiểm.

“Thật ra cũng không phải.” Thích Bạch Trà ăn ngay nói thật: “Nếu tiên sinh chịu khó luyện kỹ năng thuần thục một chút, em có thể suy xét đến việc lại yêu tiên sinh thêm một lần.”

Mặt Kỳ Dạ chợt đỏ lên: “Ai, ai muốn cái thứ tình yêu của ngươi, thứ đã cho người khác ta mới không cần!”

Không phải yêu tiên sinh của hắn sao? Nhanh như vậy đã thay lòng đổi dạ, quả nhiên là kẻ lả lơi ong bướm.

Yêu ta cũng coi như hắn tinh mắt. Tà Thần đại nhân đắc ý nghĩ, tự động xem nhẹ lời Tuyết Thần công kích kỹ thuật của mình.

Thích Bạch Trà yên lặng nhìn y chằm chằm.

Kỳ Dạ bị nhìn chằm chằm đến chột dạ, lại dùng tức giận che giấu: “Dịch chân của ngươi ra!”

Thích Bạch Trà dựa lưng vào giường không hề sợ hãi: “Vậy anh bẻ gãy cổ chân của em là được rồi.”

Bây giờ thần lực của hắn suy yếu đến mức không thể sử dụng, nếu như tiên sinh thật sự muốn đi, trực tiếp phất tay áo ném ra là được, làm gì có chuyện ở lại nói nhiều lời vô nghĩa với hắn như vậy.

Tiên sinh dù có mất trí nhớ... cũng vẫn nói một đằng làm một nẻo như vậy, rõ ràng từ trong tiềm thức cũng không nỡ làm tổn thương hắn.

Kỳ Dạ lạnh lùng a một tiếng: “Ngươi thật sự cho rằng ta không dám sao?”

Thích Bạch Trà khẽ nhếch cằm: “Anh bẻ đi.”

Ánh mắt Kỳ Dạ lạnh băng nhìn vào bàn chân đang dẫm lên ống tay áo của mình. Ngón chân thiếu niên bóng loáng, mu bàn chân trắng nõn, trên cổ chân còn đeo một chiếc chuông bạc tinh xảo hoa lệ, mỏng manh đến độ chỉ cần dùng một bàn tay cũng có thể bẻ gãy.

Ánh mắt Kỳ Dạ càng nhìn càng trầm xuống, trong đầu đột nhiên lướt qua hình ảnh ngắn ngủi mấy ngày nay - y nắm lấy đôi chân trắng nõn thon dài của thiếu niên, mu bàn chân như ngọc kia căng thẳng, chuông bạc trên cổ tay leng keng rung động, xôn xao lắc lư...

Kỳ Dạ đột nhiên hoàn hồn thầm mắng một câu tai họa.

“Ngươi xem ta có dám hay không.” Nói rồi tay trái hóa ra một thanh chủy thủ màu đen, cảm giác như ngay sau đó lập tức sẽ cắt xuống cổ chân Thích Bạch Trà.

Thích Bạch Trà bình tĩnh nhìn, chưa từng chớp mắt, cũng chưa từng sợ hãi.

Thậm chí chống cằm, dù bận vẫn ung dung.

Tựa như đang nói, ngài tiếp tục.

Kỳ Dạ bị làm cho tức giận, thầm nghĩ vậy để cho ngươi nhìn rõ sự lợi hại của ta.

Hắn hạ quyết tâm, một đao hạ xuống ⸺

“Xoẹt” một tiếng tơ lụa rách toang.

Kỳ Dạ cắt đứt tay áo của mình.

“Lần sau còn tái phạm, kết cục của ngươi chính là như thế.” Kỳ Dạ ném xuống một câu tàn nhẫn tự cứu vãn một chút tôn nghiêm của mình rồi rời đi, bóng dáng vội vàng tựa chạy trối chết.

Thích Bạch Trà nhìn theo bóng y rời đi, tầm mắt buông xuống dừng trên ống tay áo màu đen với hoa văn mỹ lệ tôn quý đang nằm trên mặt đất.

Sau một lúc lâu hắn khẽ cười một tiếng.

Cắt bào đoạn tụ, tiên sinh, anh mềm lòng.

Ký ức của tiên sinh không biết lúc nào mới có thể khôi phục, nhưng nếu như hắn có thể làm tiên sinh yêu hắn một lần, chẳng lẽ lại không thể làm tiên sinh yêu hắn lần thứ hai?

Đã rất có tiến bộ không phải sao? Cho dù chưa đạt được đáp án mình mong muốn nhưng tiên sinh lúc đầu buông lời lạnh nhạt, rút chym vô tình với hắn, bây giờ thì nói một đằng làm một nẻo, giơ cao đánh khẽ, chuyển biến rất tốt.

Ở chung với nhau nhiều thời gian hơn chút, không lo tiên sinh sẽ không lại lần nữa yêu hắn.

Thích Bạch Trà rất tự tin với cảm tình của hai người. Cho nên lúc Kỳ Dạ hạ đao xuống hắn không hề cử động, không chút lo lắng rằng Kỳ Dạ sẽ thực sự chém mình.

Hơn nữa hắn phá một bộ quần áo của Kỳ Dạ, trả đại thù Kỳ Dạ xé quần áo của hắn.

Thích Bạch Trà có thể vui vẻ ngủ một giấc an ổn.

-

Kỳ Dạ từ Thần Điện đi ra ngoài, đáp xuống ở một mảnh núi sâu.

Đây là nơi người thường không thể đặt chân tới bởi đây từ thời kỳ viễn cổ đã hình thành một đại trận tự nhiên, sinh linh có thực lực đủ mạnh mẽ mỗi lần có thể tùy ý triệu hồi ra tàn hồn của một hung thú để sử dụng. Mỗi thượng cổ hung thú ở đây đều vô cùng hung ác, vào thời đại thượng cổ đã từng tàn sát vô số thần minh, cho dù chỉ là một sợi tàn hồn thì đến tận bây giờ vẫn còn rất mạnh mẽ và uy lực.

Nhưng quả thực cũng chẳng ai tới được.

Thứ nhất, chỉ có Tự Nhiên Chi Thần có cùng cấp bậc với Kỳ Nguyện Chi Thần như Kỳ Dạ mới có thực lực triệu hồi tàn hồn của hung thú thời thượng cổ, những sinh vật khác ngay cả năng lực phát hiện ra trận pháp ở nơi này cũng không có, riêng điểm này đã loại bỏ 99% sinh vật.

Tiếp theo, Tự Nhiên Chi Thần đều rất chính nghĩa, tuyệt đối sẽ không triệu hoán tàn hồn hung thú ra làm hại nhân gian. Cứ như vậy, trận pháp này quả thực là đặt làm cho vị Tà Thần tên Kỳ Dạ này, trợ giúp hắn gieo tai họa cho thế giới.

Nhưng mà, Tà Thần đại nhân vốn rất lười, vạn năm đều chỉ dùng để ngủ, sau khi tỉnh ngủ lại hạ phàm yêu đương kết hôn với Tuyết Thần cùng nhau bảo vệ thế giới, càng không có tâm tư gây hoạ.

Nhóm tàn hồn hung thú bị trấn áp dưới trận pháp chờ đến sắp tuyệt vọng đến nơi. Chúng chỉ trông cậy vào Tà Thần có thể tranh đoạt ít nhiều rồi mang bọn chúng lần nữa thấy ánh mặt trời, tiếp tục gây sóng gió trên đời. Tà Thần không phải là không ngại thiên hạ không loạn sao? Quy củ như vậy làm gì.

Trời cao không phụ lòng người, cuối cùng chúng cũng chờ được đến ngày người kia triệu hoán.

Tà tính của Tà Thần cuối cùng cũng không áp chế được, rốt cuộc cũng định làm nên chuyện.

Cảm ứng được triệu hoán của Tà Thần, nhóm tàn hồn hung thú im lặng dưới đất vô số năm liền cực kỳ hưng phấn, tranh đoạt muốn ra ngoài đầu tiên. Một lần chỉ có thể triệu hồi một con, chúng đã đợi cơ hội này rất lâu rồi.

Nhóm tàn hồn hung thú đánh nhau một trận kịch liệt, cuối cùng tàn hồn của hung thú Hỗn Độn vốn xảo trá nhân dịp nhóm hung thú đang bận đánh nhau bèn trốn ra khỏi trận pháp, trở thành tàn hồn đầu tiên được triệu hồi.

Nó nhìn vị Tà Thần mặc hắc y mang khuôn mặt lạnh nhạt hung ác trước mắt, thái độ cung kính: “Tà thần các hạ tôn kính, ngài triệu hoán ta ra là muốn ta giết người hay phóng hỏa? Ta rất vui lòng vì ngài góp một phần sức lực.”

Đáy mắt Kỳ Dạ toát lên sát ý lạnh thấu xương: “Đánh với ta một trận.”

Hỗn Độn lập tức ngơ ngác hóa đá: “... A?”

Sau đó nó bị đánh đến độ ngao ngao kêu cứu, đợi đến khi thời gian triệu hoán kết thúc, tàn hồn rách tung tóe bị quăng ngược lại nền đất.

Nó quá mê mang. Tà Thần triệu hoán tàn hồn hung thú cường đại xuất thế, chuyện xấu làm xằng làm bậy gì cũng không làm, lại vì đánh nó một trận?

Đều là tà ác, không phải là nên cấu kết với nhau làm chuyện xấu hay sao? Vì sao lại gấp gáp như vậy?

Bên ngoài trận pháp, sau khi đánh nhau một trận với Hỗn Độn xong Kỳ Dạ cảm thấy thoải mái cả về thể xác lẫn tinh thần, tà tính từ xương cốt bị áp xuống một chút, sát ý từ đáy mắt cũng nhạt đi.

Tà tính của Tà Thần bùng nổ toàn bộ cực kỳ đáng sợ, là dục vọng đủ để hủy thiên diệt địa, tàn nhẫn bạo ngược không hề có lý trí.

Nếu mang toàn bộ tà niệm chuyển hóa thành dục niệm phát tiết lên người Tuyết Thần, thiếu niên đang sống sờ sờ kia sợ là sẽ bị hắn chơi chết trên giường.

Kỳ Dạ nghĩ đến dáng vẻ hơi thở thoi thóp của Tuyết Thần cảm thấy mình cũng không thích như vậy. So với việc tàn bạo chơi hỏng một lần, y lại càng thích nhẹ nhàng một chút, ngủ nhiều thêm vài lần đạt được khoái cảm liên tục.

Vừa lúc trận pháp này có thể triệu hồi ra tàn hồn hung thú thượng cổ, chỗ tàn hồn này là bất tử bất diệt, đến giờ sẽ lùi vào nền đất cũng đủ mạnh mẽ, quả thực là phương pháp hoàn mỹ để phát tiết dục vọng giết chóc.

Lần nào Kỳ Dạ đến nơi này cũng đều triệu hồi một con ra coi như bao cát mà đánh, đợi đến khi đánh xong bình ổn hơn nửa ác niệm trong thân thể xuống mới đến tìm thiếu niên trong Thần Điện giải quyết dục vọng còn dư lại.

Kỳ Dạ cũng không hiểu sao mình một hai phải áp chế bản thân lại.

Y có thể không cần áp chế tà tính, nhiều nhất chẳng qua là hủy diệt thế giới, rồi y cũng theo đó mà chôn cùng thôi có liên quan gì?

Tà Thần cũng không để ý sinh mệnh của bản thân, tự y vốn chán ghét tất cả mọi thứ trên thế gian này.

Nhưng y nghĩ tới thiếu niên mặt mày như họa trong Thần điện.

Nếu thế giới bị hủy diệt, thần minh cũng ngã xuống.

Một tồn tại mỹ lệ như vậy không nên biến mất khỏi hậu thế.

Ánh sáng trong mắt Kỳ Dạ vụt tắt.

Với y mà nói, để Tuyết Thần không biến mất, thế giới này mới có ý nghĩa tồn tại.

Y vẫn chẳng hiểu tại sao mình lại đối xử đặc biệt như vậy với Tuyết Thần.

Tuyết Thần sinh ra là để bảo vệ thế giới.

Y được sinh ra, giống như chính là để bảo vệ Tuyết Thần.

Mặc dù đã quên ký ức, rút hết cảm tình, thần hồn cũng vẫn khắc sâu bản năng như vậy.

...

“Tên Tà Thần khủng bố kia lại tới nữa!!” Dưới nền đất, cảm nhận được lực triệu hoán khiến nhóm tàn hồn hung thú sợ hãi co lại thành một đoàn, run bần bật.

Lúc này chúng rõ ràng rằng Tà Thần vốn không muốn mang chúng ra ngoài gây sóng gió, mỗi lần triệu hoán đều chỉ phát rồ đánh chúng nó để phát tiết một hồi, từ đánh nhau để tranh giành cơ hội triệu hoán biến thành mỗi tàn hồn hung thú đều không muốn bước ra khỏi quỷ môn quan này.

Bọn chúng chỉ là một sợi tàn hồn, sớm đã không còn cường đại như lúc sinh thời, đi ra ngoài không phải chỉ có nước bị đánh hay sao.

“Lần này đổi lại ai đi?”

“Ta không đi, để Cùng Kỳ đi!”

“Cút ngay, Quỳ Ngưu ngươi đừng kéo ông đây xuống nước, lần trước ông đây đã bị đánh một lần rồi.”

Ai cũng không muốn đi lên ăn đánh.

Một đám tàn hồn đều tự giác tránh cánh cửa chứa ánh sáng triệu hoán rất xa, chỉ có một con Ác Long không hề cảm nhận được, càng ngày càng gần cửa triệu hoán.

Ác Long kia không có tròng mắt, nó không nhìn thấy tình huống xung quanh.

Nhóm tàn hồn đều ngậm miệng không nói, cũng không định nhắc nhở. Đạo hữu chết bần đạo bất tử, Ác Long bị triệu hoán rồi chúng nó liền tránh thoát một kiếp.

...

Kỳ Dạ thấy hôm nay triệu hồi ra một con Ác Long mắt mù, hứng thú cũng bị giảm một nửa.

Quá yếu, mười tàn hồn của đại hung thú thời thượng cổ đều bị y đánh rồi, con Ác Long này còn không được xếp hạng.

Huống chi còn mù hai mắt.

Tàn hồn của Ác Long kia cảm ứng được hơi thở của Kỳ Dạ bỗng nhiên cả người đều kích động.

Nó phẫn nộ nói: “Đôi mắt... Là ngươi móc mắt của ta!”

Khóe miệng Kỳ Dạ cong lên: “Từ thời thượng cổ ngươi đã chết, đến tận thời cận đại ta mới ra đời, vốn không cùng một thời kỳ với nhau, ngươi nhận sai thần rồi.”

“Sẽ không nhận sai! Ta sẽ không nhận sai hơi thở của ngươi!” Ác Long rít gào nói: “Là ngươi giết ta! Đã vạn năm trôi qua, năm tháng vô tận ta vẫn luôn tìm kẻ đã giết ta còn móc mắt ta, chính là ngươi!!! Ta muốn giết ⸺”

Kỳ Dạ một chân đạp nó xuống đất, cười lạnh một tiếng: “Bệnh tâm thần.”

Ác Long này bị phong ấn nhiều năm dưới nền đất khiến tinh thần có tật rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play