Sau cùng ác Long bị Kỳ Dạ vô tình vứt xuống nền đất.
Ngay cả lời nó ồn ào rằng Kỳ Dạ giết nó, y cũng chỉ cho đó là lời nói vô căn cứ, căn bản không để ở trong lòng.
Tin mới là kẻ ngốc. Thời đại không giống nhau, chẳng lẽ y không ngại khó khăn vượt thời không đi giết rồng sao? Cảnh giới kia chỉ có chủ thần mới làm được. Dù Kỳ Dạ có cuồng vọng cũng hiểu rõ mình còn cách cảnh giới chủ thần rất xa.
Cảnh giới đó yêu cầu tích lũy năm tháng rất dài.
Lấy thuở Hồng Hoang làm ví dụ, đó là thế giới không coi thời gian là thời gian.
Một nguyên chia làm mười hai hội, mỗi hội là một vạn tám trăm năm, một nguyên là mười hai vạn chín nghìn sáu trăm năm, năm vạn nguyên sẽ thành một hỗn nguyên lượng kiếp, một lượng kiếp 65 trăm triệu năm, một hỗn nguyên vô lượng lượng kiếp ước chừng 300 trăm triệu trăm triệu năm.
300 trăm triệu trăm triệu năm, không phải viết bừa thêm một trăm triệu mà chính xác là nhiều con số như vậy.
Đó chỉ là năm tháng Hồng Hoang. Trong thế giới vô biên, có rất nhiều thế giới tồn tại còn lâu hơn so với Hồng Hoang, tuổi của thần minh cộng sinh với thế giới đó lớn bao nhiêu đã không phải là con số mà nhân loại có thể tính được.
Nhưng trong nhiều thần minh như vậy cũng chỉ sinh ra một vị Chủ Thần.
Ban đầu Chủ Thần chỉ là một loại cảnh giới sau khi đánh vỡ quy tắc thế giới, chứ không phải chỉ riêng một vị thần nào đó. Nhưng vô số năm tháng trôi qua cũng chỉ có một vị đột phá cảnh giới Chủ Thần sau đó trấn thủ Vạn Thần giới, sáng lập ra Cục Quản Lý Thời Không, bảo vệ toàn bộ vận động của các thế giới. Còn sáng tạo ra app thần thoại giúp ngàn vạn thần minh có thể vượt thế giới giao lưu với nhau – trước khi Chủ Thần tạo ra Thần Khí dùng để nói chuyện phiếm này thần minh các thế giới đều là ở đâu quản ở đó, không cách nào liên hệ với thần minh nơi khác.
Có cải cách đầu tiên được mở ra, chúng thần từ đó cũng bắt đầu cam chịu vị kia là Chủ Thần đứng đầu chúng thần, danh xứng với thực.
Tuổi cụ thể của Chủ Thần không thể tra ra, khoảng chừng là ngàn tỷ trăm triệu trăm triệu trăm triệu... Trăm triệu năm trở lên.
Không thể biết được là ở giữa rốt cuộc có mấy cái trăm triệu.
Tà Thần năm nay mới bao nhiêu tuổi?
Một vạn tuổi.
... Dùng ngón chân cũng có thể hiểu được y cách cảnh giới Chủ Thần có bao nhiêu xa. Đem ra so sánh với chủ thần thì y đừng nói là người trẻ tuổi, về cơ bản chỉ được coi là nhóc con còn đang nằm trong nôi mà thôi.
Bằng không cũng không đến mức chỉ một Pascal đã có thể chớp mắt hạ gục bọn họ, một tên Lê Tẫn cũng có thể nghiền áp cả hai người.
Thế giới 999 còn quá trẻ chưa có tư cách dựng dục ra Chủ Thần.
Huống hồ kể cả là sau này có thể tu luyện thành Chủ Thần, Kỳ Dạ cho rằng mình cũng không nhàm chán đến mức khiến thời gian quay ngược lại thời thượng cổ chỉ để giết một con ác Long, còn móc mắt nó.
Loại chuyện này phải nhàm chán đến mức nào mới làm ra được đây.
Chắc chắn là tàn hồn con rồng này sống lâu quá khiến ký ức bị hỗn loạn.
Ngay cả nhẫn long châu cũng đã sớm bị Kỳ Dạ ném vào thần vực lẫn vào vô số trân bảo rồi bị y ném ra sau đầu.
Hắn đã quên Thích Bạch Trà, tất nhiên cũng quên đi vật đính ước của bọn họ.
Tất cả để ý và bảo vệ đối với Thích Bạch Trà chỉ còn là hồi ức.
Chỉ là vô luận có quay lại bao nhiêu lần, tình yêu vẫn có thể tái sinh.
-
Thích Bạch Trà rõ ràng có thể cảm thấy thái độ của Kỳ Dạ đối với mình đang tốt lên từng ngày. Cụ thể như lúc xong việc còn ở lại nói với hắn vài câu, chứ không giống trước đây cứ vậy mà đi luôn.
Việc này khiến cho lòng Thích Bạch Trà nhẹ nhàng hơn một chút. Hắn nghĩ sẽ lần nữa bồi dưỡng ra tình cảm với Kỳ Dạ, khiến Kỳ Dạ yêu hắn lần nữa. Nhưng lúc đầu Kỳ Dạ vừa xuống giường là không thấy người đâu, ngay cả cơ hội ở chung cũng không có, y chỉ dùng thận không dùng tim.
Hiện giờ còn có thể ở bên nhau nói vài câu cũng coi như có tiến bộ.
Kỳ Dạ mất trí nhớ chính là một tên ngạo kiều, rõ ràng hành động cũng đã mềm xuống, nhưng lời nói ra nhất định phải theo kiểu vịt chết cái mỏ vẫn còn cứng. Thích Bạch Trà lâu lâu sẽ thử ôn tồn đề ra một số yêu cầu nhỏ không quá phận, nếu tâm trạng Kỳ Dạ tốt y sẽ thỏa mãn, cơ mà ngoài miệng vẫn phải trào phúng vài câu.
Mới đầu, Thích Bạch Trà bị một chuyện nhỏ làm cho rất đau đầu. Hắn bị khóa trên giường suốt ngày như vậy, những cái khác còn được, nhưng có một cái hơi khó nói - Kỳ Dạ không cho hắn mặc đồ, còn không chịu cho hắn một cái chăn mỏng che đậy thân thể.
Hắn uyển chuyển nói vài câu, Kỳ Dạ tỏ vẻ: “Dù sao lúc ta tới ngươi cũng phải cởi, ta không tới cũng không có ai nhìn, ngươi lại không sợ lạnh muốn quần áo làm gì?”
Thế mà Thích Bạch Trà cũng suýt nữa bị thuyết phục.
May mà hắn kịp thời thanh tỉnh, lập tức nói: “Chẳng lẽ anh không biết xấu hổ là cái gì?”
Kỳ Dạ khó hiểu: “Là cái gì?”
Thích Bạch Trà: “...”
Suýt nữa quên, thần minh vốn không có cảm giác ngại ngùng.
Lúc Tự Nhiên Chi Thần hóa hình trời sinh đã mang quần áo, đó là sự thiên vị của pháp tắc với họ, thần minh khác lại không có may mắn như vậy. Thời đại thượng cổ, lúc Vạn Vật Chi Thần mới sinh rất nhiều nữ thần thân trên không mặc áo, thân dưới mang váy cỏ cũng chẳng e dè mà đi lại trên mặt đất. Các nam thần dứt khoát ngay cả da thú váy cỏ cũng không cần, coi vật dưới háng hùng dũng to lớn trở thành kiêu ngạo. Nếu như có một đôi nhìn nhau vừa mắt có thể trực tiếp ở nơi rõ như ban ngày làm chuyện tốt, mặc kệ những vị thần khác có mặt ở đó hay không. Nếu có vị thần khác nhìn thấy, không chừng còn cười kéo thêm Thần tới vây xem: “Ngươi xem hai kẻ trong bụi rậm kia đi, thật là nhiệt tình nha, ngày mai ta cũng đi tìm một vị, nhất định còn to hơn so với hắn.”
Sự cởi mở của thời thượng cổ như thế nào có thể hình dung được.
Tuyết Thần cũng lớn lên từ thời đại kia đến nay.
Hắn chưa thử nhưng đại khái cũng quen rồi. Thân là thần minh ôn nhu rụt rè nhất thời đó, nếu gặp phải mấy trường hợp kia sẽ rất biết lễ nghi mà không ngó nghiêng, nhưng đáy lòng cũng hoàn toàn không cảm thấy kỳ quái.
Sau đó gia nhập vào nhân thế, phàm nhân xây dựng một bộ lễ nghi, chú ý đến áo quần khéo léo, đạo lý tôn nghiêm. Thích Bạch Trà nhập gia tùy tục, từ từ đồng hóa.
Thế cho nên cũng đã quên cảm giác thẹn thùng là cảm giác của con người, thần minh không có, Tà Thần càng không có.
Giải thích không thông, Thích Bạch Trà dứt khoát không giải thích, chờ thần lực khôi phục lại một chút trước tiên phải tự hóa ra cho mình một bộ quần áo.
Tiếp sau đó vẫn bị Kỳ Dạ xé rách.
Xé nhiều Thích Bạch Trà cũng phiền: “Anh có thể không xé không, cởi ra cẩn thận sẽ chết sao?”
Kỳ Dạ không lưu tình chút nào phản bác: “Ngươi có thể đừng biến ra xiêm y không, mỗi lần ta xé cũng rất mệt, không bằng giải quyết luôn từ ngọn nguồn?”
Thích Bạch Trà: “... Cút!”
Cũng may thời gian trôi đi, thái độ của Kỳ Dạ đối với hắn chuyển biến tốt một chút, ít nhất là nghe lời hắn không xé quần xé áo nữa.
Thích Bạch Trà lập tức nhận thấy được điểm này, sau đó liền bắt đầu được một tấc lại muốn một thước, mỗi lần đề ra một vài yêu cầu nho nhỏ chậm rãi dò thử xem điểm mấu chốt của Kỳ Dạ, xem y khoan dung phóng khoáng với mình đến đâu.
Hắn muốn biết tình huống bên ngoài giờ như thế nào nhưng Kỳ Dạ không cho hắn xuống giường, như là quyết tâm muốn biến hắn thành vật sở hữu của mình đến thiên hoang địa lão. Ngay cả lúc Thích Bạch Trà muốn lấy lại di động của mình Kỳ Dạ cũng chỉ trả lời: “Chúng ta quen thân lắm sao, ngươi chẳng qua chỉ là sủng vật ta nuôi, sủng vật không tư cách đề yêu cầu.”
Được rồi để từ từ rồi tới, nước ấm nấu ếch, sớm hay muộn cũng có thể khiến anh ấy quen thuộc.
Thích Bạch Trà không nghĩ đến việc bên ngoài, an tâm làm một sủng vật, xoát độ hảo cảm của thần, chờ xoát đầy rồi lại nói chuyện đi ra ngoài.
Mà nguyên nhân thật sự khiến Kỳ Dạ từ chối trả di động cho Thích Bạch Trà là ⸺ Sau khi mất trí nhớ Tà Thần đại nhân cũng không biết di động là thứ gì, không muốn bại lộ rằng mình thiếu hiểu biết y chỉ có thể mạnh mẽ cự tuyệt.
Ra khỏi Thần điện Tà Thần đại nhân lập tức hạ phàm đi điều tra cái gì gọi là di động, bí mật bổ sung thêm tri thức. Sau đó biết đây là một cái hộp vuông được nhân loại phát minh, bình thường sẽ tối đen chạm vào sẽ sáng, cơ bản chỉ to bằng bàn tay.
Di động của Thích Bạch Trà đang ở trong phòng ở thành phố B.
Kỳ Dạ tìm nửa ngày mới mang được di động của Thích Bạch Trà về Thần điện, làm bộ làm tịch như vô ý ném điện thoại vào lồng ngực Thích Bạch Trà: “Phàm nhân dùng thứ này chiếu sáng sao? Quá đáng thương, dạ minh châu ở thần điện của ta còn chưa đủ sáng? Ngươi lại còn cần thứ đồ chơi này?”
Ngoài miệng nói như vậy, khóe mắt lại trộm ngó thiếu niên trên giường. Cầm được vật mình mong muốn chắc là vui lắm đi, mình quả thực là quá nhân từ mà, đối xử tốt với một sủng vật như vậy, giờ phút này nhất định là thiếu niên sẽ cảm động đến rơi nước mắt. Tà Thần đại nhân âm thầm thầm nghĩ.
Khóe miệng Thích Bạch Trà cong lên, vật có thể sáng lên đều coi thành thiết bị chiếu sáng, tiên sinh đúng là nhược trí khiến hắn yêu thương.
Vừa thẳng thắn từ chối vừa tìm di động cho hắn... Tiên sinh thật biết điều mà.
Thích Bạch Trà cong cong môi cúi đầu định dùng mật mã giải khóa lại nhíu mày.
Di động vẫn đen thui.
Hết pin rồi.
Hắn không phải Lôi Thần nên không có cách tự nạp điện cho di động, nơi này còn không có Wi-Fi chẳng thể lên mạng được.
“Có thể giúp em đi tìm cục sạc, đồ sạc và dây cáp cho em được không? Cục sạc nhớ là phải có điện.” Thích Bạch Trà ngẩng đầu ôn hòa hỏi: “Còn nữa, bây giờ thần lực của em không đủ, tiện thể giúp em kết nối mạng nữa nhé?”
Mấy danh từ xa lạ, một cái lại một cái đập vào mặt khiến Kỳ Dạ choáng váng đầu.
Mấy cái này là cái gì với cái gì?
“Ngươi coi ta là chuột sưu tầm bảo vật sao?” Kỳ Dạ đen mặt nói: “Ta cảnh cáo ngươi đừng cậy sủng mà kiêu.”
Một sủng vật mà thôi, yêu cầu còn rất nhiều.
Tâm lý Thích Bạch Trà không hề có gánh nặng nói: “Muốn chủ nhân sủng em nhiều hơn một chút.”
Kỳ Dạ: “...”
Trăm triệu điểm giá trị vũ lực.
“Chờ, chờ.” Lời nói của Kỳ Dạ tức khắc trở nên không nhanh nhẹn, ném lại một câu liền vội vàng rời đi, lúc bước ra cửa còn suýt vấp chân vào ngạch cửa ngã sml.
Thích Bạch Trà nắm di động cười sắp ngất.
Hắn phát hiện, ngày tháng này cũng không phải nhàm chán như vậy, cơ hội đùa giỡn tiên sinh bị mất trí nhớ này quả là khả ngộ bất khả cầu.
Cái gì mà hắc hóa, rõ ràng là quay trở về thành một trang giấy trắng.
Không biết Kỳ Dạ lại hạ phàm bù được bao nhiêu kiến thức, tóm lại lúc quay về thì tất cả việc Thích Bạch Trà nhờ y đều làm tốt.
“Cầm đi.” Ném một đống đồ ném lên giường, mặt Kỳ Dạ đen xì.
Thích Bạch Trà cắm sạc cho điện thoại, màn hình mới vừa sáng lên liền lập tức tìm hiểu tin tức mấy ngày gần đây.
Gió êm sóng lặng.
Tin tức về tận thế không có lấy một tin, mọi người đã hoàn toàn quên mất chuyện này, Kỳ Dạ và Lê Tẫn đều không làm ra tai nạn gì.
Thiên hạ thái bình.
Không thể không nói đó là một tin tức tốt.
Kỳ Dạ thấy hắn trầm mê di động, lại có một chút khó chịu.
Cũng nhìn chằm chằm vào cái thứ kia đã lâu như vậy rồi, có gì đẹp đâu? Còn đẹp hơn cả mình?
Lúc Kỳ dạ ăn dấm thì không thèm nói đạo lý, một tay rút di động trong tay Thích Bạch Trà ra.
“Ơ.” Thích Bạch Trà nhíu mi: “Anh trả cho em.”
Hắn còn đang xem mà.
Còn vì y lấy di động mà nhíu mày với y. Kỳ Dạ càng bất mãn.
Kỳ Dạ mặt vô biểu cảm nhìn chằm chằm hắn: “Ta tìm về cho ngươi nhiều thứ như vậy, người không tỏ vẻ cảm kích gì sao?”
Thích Bạch Trà ngẩn người, do dự một lát, nhỏm lên hôn hôn mặt Kỳ Dạ.
“Có đủ không?” Thiếu niên nhẹ giọng hỏi: “Không đủ em lại hôn hôn miệng anh? Nếu còn không đủ nữa thì lấy thịt đền, tư thế gì tùy anh chọn lựa.”
Hai mắt Kỳ Dạ mở lớn, đột nhiên xoay người, kiệt lực trấn định: “... Ngươi, không biết xấu hổ!”
Tà Thần đại nhân xoay người một cái, khóe miệng lập tức điên cuồng cong lên, sau khi nhận ra lại lập tức mím môi, bảo trì dáng vẻ ít nói ít cười.
Gặp quỷ rồi, sao lại cảm thấy thân phận đảo điên rồi, y mới giống sủng vật được nhặt về chủ nhân mới thưởng một chút đã vui vẻ vẫy đuôi...
Kỳ Dạ đối với địa vị của mình còn rất rõ ràng.
Thích Bạch Trà nhìn bóng lưng y nhướng mày.
Mấy ngày trước còn hỏi hắn xấu hổ là cái gì, giờ lại bảo hắn không biết xấu hổ, tiên sinh học thật là nhanh.