... Tiên sinh?

Môi Thích Bạch Trà mấp máy, hơi hơi hé miệng nhưng không phát ra nổi một âm thanh nào nữa.

Ý thức mơ mơ hồ hồ, tiêu hao thần lực quá độ khiến tinh thần hắn vô cùng mệt mỏi chỉ muốn gối lên nền tuyết ngủ một giấc.

Hắn nhắm mắt té xỉu trên mặt tuyết.

Kỳ Dạ mặt không biểu cảm đánh giá hắn, mặc dù thấy thiếu niên ngất xỉu trước mắt vẫn thờ ơ.

Lê Tẫn mắt sáng quắc đứng trên nóc nhà âm thầm quan sát. Đúng, nhân lúc này, giết hắn ⸺

Kỳ Dạ đứng yên một lát tựa như một pho tượng, không hề có ý nhân lúc cháy nhà đi hôi của.

Sao còn chưa xuống tay? Lê Tẫn nôn nóng. Còn dông dài như vậy làm gì, nếu không phải gã không thể giết thần thì đã tự mình thay Kỳ Dạ động thủ rồi.

Chỉ tiếc gã không chỉ bị hạ cấm chế, mà ngay cả việc điều khiển Kỳ Dạ để y giết Tuyết Thần cũng không có. Gã chỉ có thể quạt gió thêm củi, kích phát toàn bộ bản tính của Tà Thần, trông cậy vào bản tính đó có thể khiến Kỳ Dạ hủy trời diệt đất mà bắt đầu giết chóc.

Thanh khí và đục khí trời sinh đối nghịch.

Tà Thần và Tuyết thần vốn chú định rằng sẽ có một trận chiến.

Ai ngờ, Lê Tẫn vừa nhìn xuống lại thấy Kỳ Dạ bế thiếu niên lên sau đó hóa thành một sợi sương đen biến mất.

Lê Tẫn: “???”

Gã chắc chắn rằng lúc này ký ức và tình cảm của Kỳ Dạ đều bị rút ra, tà tính không còn gì áp chế, chỉ còn lại vị thần tà ác danh xứng với thực Tà Thần mà thôi.

Kỳ Dạ không giết Tuyết Thần, không đi diệt thế, sao lại ôm Tuyết Thần đi làm gì?

Chẳng lẽ là muốn mang về chậm rãi tra tấn...

Lê Tẫn đang định đi theo nhìn xem thế nào, bỗng nhiên trong không khí truyền đến một trận dao động thần lực cường hãn.

Gã biến sắc, nhanh chóng chạy mất dạng.

-

Thích Bạch Trà tỉnh lại, đỉnh đầu là màn trướng màu đen quen thuộc.

Dạ minh châu gắn trên đầu giường chiếu căn phòng rõ như ban ngày.

Nơi này là Điện Tà Thần.

Thích Bạch Trà an tâm một chút. Hắn nhớ thể lực của mình không chống đỡ nổi rồi ngã vào nền tuyết, hẳn là tiên sinh mang hắn về Thần Điện tĩnh dưỡng...

Đợi chút.

Ánh mắt Thích Bạch Trà chạm đến cổ tay mình.

Chính xác mà nói là xiềng xích trên cổ tay, nối với một dây xích thật dài kéo đến đầu giường, chiều dài chỉ đủ hoạt động quanh giường.

Hai tay của hắn đều bị khóa lại.

Thích Bạch Trà: “...”

Tiên sinh đang làm gì đây?

Thích Bạch Trà ngồi tựa mép giường, mê mang.

Đang lúc suy tư, vị thần cao lớn tuấn mỹ mặc trường bào màu đen đi từ ngoài điện vào, dáng vẻ lạnh lùng, ánh mắt thâm trầm.

Một luồng cảm giác ‘Đừng ai chọc ta’ tỏa ra mãnh liệt.

Thích Bạch Trà không xác định lắm gọi một tiếng: “... Tiên sinh?”

Kỳ Dạ lạnh lùng nói: “Tiên sinh của ngươi không ở đây.”

Thích Bạch Trà: “... A?”

Tiên sinh của em còn không phải là anh?

Đây là đang chơi... sắm vai nhân vật à?

Tiên sinh thật là càng ngày càng quỷ súc.

Thích Bạch Trà phối hợp hỏi: “Tiên sinh của ta ở đâu? Ngươi làm gì anh ấy rồi?”

Kỳ Dạ nhíu mày. Thấy thanh niên lo lắng cho một người khác như vậy không hiểu sao y lại cảm thấy khó chịu.

Dục vọng chiếm hữu của Tà Thần lại ẩn ẩn quấy phá.

Hắn ngủ say vạn năm, vừa tỉnh đã nhìn thấy thiếu niên ngã xuống trên nền tuyết, tóc dài rối tung, cảnh tượng trái lại vừa thê lương vừa mỹ lệ.

Tà Thần lại chỉ muốn phá hỏng phần mỹ lệ này.

Thiếu niên là hóa thân của thanh khí Tuyết Thần, từ đầu đến chân đều mang hơi thở y chán ghét. Hẳn là y nên nhân lúc này hoàn toàn đánh tan đoàn tuyết trong suốt yếu ớt kia, nhìn thiếu niên hóa thành bông tuyết mai một dần trong gió, tan rã trên mặt đất, cuối cùng không đứng dậy nổi.

Tà Thần sẽ chẳng có tâm trách trời thương dân.

Chỉ là trong lúc y lẳng lặng nhìn thiếu niên chăm chú, trong đầu tự hỏi 108 phương pháp giết thần xong, hành động cuối cùng lại là ôm thiếu niên mang về thần điện.

... Tà Thần đại nhân cũng không biết tại sao mình lại muốn làm như vậy.

Chẳng hiểu sao tay lại không nghe đầu óc chỉ huy?

Tà Thần vẫn rất chán ghét hơi thở trên người Tuyết Thần như trước đây, y cảm thấy đoàn thanh khí vứt đi không được kia sắp làm ô nhiễm Điện Tà Thần của mình.

Trong lúc Tuyết Thần hôn mê, Tà Thần đã nghiêm túc suy nghĩ vô số lần, có nên quăng hắn ra ngoài tự sinh tự diệt hay không. Tà Thần chịu hết nổi đám thanh khí xa lạ này rồi, thanh đục chưa từng chung sống hòa bình, lãnh địa của trọc khí nhất quyết không để bên kia xâm phạm.

Thế nhưng khi y nhìn thấy khuôn mặt mỹ lệ của Tuyết Thần đang ngủ say lại đánh mất ý niệm này trong đầu.

Còn tùy ý để Tuyết Thần chiếm lấy cái giường thoải mái của mình.

Khả năng y coi trọng nhan sắc của Tuyết Thần đi. Bằng không Tà thần thực sự không nghĩ ra sao y có thể giơ cao đánh khẽ với một thần minh hóa thân từ thanh khí.

Mặc kệ là như thế nào, nếu y đã coi trọng thì đó là của y.

Tà Thần đại nhân hạ quyết tâm coi Tuyết Thần là vật sở hữu của mình.

Lúc này nhìn Tuyết Thần quan tâm đến người đàn ông khác, đương nhiên sẽ cảm thấy khó chịu, rất rất khó chịu.

Kỳ Dạ không vui nói: “Không biết. Chỉ là một con kiến hèn mọn, còn không đáng để ta ra tay.”

Sắc mặt Thích Bạch Trà tỏ vẻ một lời khó nói hết.

Tiên sinh tàn nhẫn đến độ mắng cả bản thân, vì sắm vai nhân vật quả thật là liều mạng.

Kỳ Dạ nhìn biểu cảm của hắn tự coi như hắn giận mà không dám nói gì, nhưng Tà Thần đại nhân cũng sẽ không để ý đến suy nghĩ của một tù binh.

Y nắm chặt cảm thiếu niên, ngữ khí lạnh lẽo: “Mặc kệ trước đây ngươi từng cùng với ai, từ nay về sau ngươi chính là của ta.”

Thích Bạch Trà: “... Ừm.” Trước đây hay sau này không phải đều là anh sao.

Lòng bàn tay Kỳ Dạ vuốt ve cánh môi thiếu niên, ánh mắt ý vị thâm sâu.

Tà Thần không có tính ngượng ngùng, thậm chí còn tùy tâm sở dục, tùy ý làm bậy. Coi trọng thì bắt, bắt được thì chơi, dù cho có là Tuyết Thần thì cũng chỉ để ngủ.

Thích Bạch Trà cảm giác thân mình chợt lạnh, quần áo, trang sức hoa lệ của Tuyết Thần đã bị xé rách.

Thích Bạch Trà nhất thời bối rối: “Anh đừng xé quần áo của em ⸺” Cởi cẩn thận không được sao? Bộ quần áo này là hắn thích nhất!

Kỳ Dạ thong thả ung dung lại xé thêm một vết: “Không muốn? Cái này không phải do ngươi.”

Thích Bạch Trà: “...” Ai mẹ nó không muốn, điểm chính là quần áo!

Thích Bạch Trà đau lòng nhắm mắt lại, không muốn nhìn thấy quần áo bị xé thành nhiều mảnh.

Kỳ Dạ chỉ cho là hắn đang sợ hãi không dám nhìn thẳng.

Trường bào đẹp đẽ quý giá của Tuyết Thần bị ném xuống đất, da thịt thiếu niên trắng như tuyết lõa lồ trước mắt, ánh mắt Kỳ Dạ chớp mắt trở nên nguy hiểm.

Trên da thịt lõa lồ điểm vô số vệt đỏ, vừa nhìn là biết đã trải qua cái gì.

Đó là dấu vết một đêm trước Kỳ Dạ để lại trên người Thích Bạch Trà.

Nhưng mà, hiện tại Tà Thần đã đã quên.

Tà Thần đại nhân nhìn chằm chằm những dấu vết đó một lúc lâu, tưởng tượng ra đó là do tên chó má nào tạo ra càng nghĩ càng giận dữ. Y cười lạnh một tiếng, xiềng xích bất chợt ngắn lại, kéo tay Thích Bạch Trà trói lên đầu giường.

Thích Bạch Trà vốn đang lúc suy yếu, thân thể mềm mại chỉ có thể mặc y bài bố.

“Nhìn cho kỹ, ta chiếm hữu ngươi như thế nào.” Giọng Kỳ Dạ thong thong thả mà tàn nhẫn.

Thích Bạch Trà rủ mắt, bất lực nói: “... Anh nhanh lên đi.” Cột tay lên như vậy rất mệt.

Kỳ Dạ khựng lại: “Sao ngươi không phản kháng?”

Không phản kháng thì gọi gì là cưỡng bách? Thế này chẳng có chút cảm giác gì cả.

Thích Bạch Trà kinh ngạc: “Là anh cột em lại mà.” Nếu hắn không bị trói lại thì đã tự mình làm chủ rồi được chứ. Hôm nay tiên sinh sao vậy, nói chuyện thì trẻ trâu, kỹ thuật đột nhiên non nớt.

“A.” Kỳ Dạ cười lạnh: “Mơ tưởng gạt ta để mở trói cho ngươi sao?”

Thích Bạch Trà hung hăng nhíu mày, hốc mắt ửng đỏ: “Vậy anh có thể... Sâu hơn một chút không.” Kỹ thuật hôm nay của tiên sinh như đang quay về đêm đầu tiên, nát bét.

Hắn quá tủi thân, vì sao hắn lại phải trải qua hai lần đau khổ như vậy.

Kỳ Dạ: “...”

Bị y bắt về thật sự là Tuyết Thần băng thanh ngọc khiết chứ không phải một con mị ma sao? Tà Thần đại nhân lâm thật sâu vào hoài nghi bản thân.

...

Kỳ Dạ hoàn thành nhiệm vụ cưỡng chế, rút ra liền đi.

Y không muốn tiếp tục ở lại đây nữa. Rõ ràng là y phải cưỡng chế hành hạ thiếu niên, sao lại biến thành thiếu niên dùng ngôn ngữ chỉ đạo y, còn mắng y kỹ thuật kém.

Tôn nghiêm mất hết.

“Đứng lại.” Thích Bạch Trà thấy y xong việc đã muốn đi, nhíu mày: “Cởi trói cho em.”

Bước chân Kỳ Dạ dừng lại, lần nữa kéo dài xiềng xích ra nhưng không cởi trói.

Thích Bạch Trà nhíu mày càng sâu: “Anh muốn trói tới khi nào?” Chơi cũng chơi rồi, không có lý nào còn khóa hắn như vậy.

Kỳ Dạ âm lãnh nói: “Đời này ngươi đều phải ở nơi này, đừng nghĩ trốn chạy.”

Thích Bạch Trà nhìn chằm chằm y, sắc mặt dần trở nên quái dị.

Không đúng.

Vốn dĩ hắn đang lúc suy yếu, tiên sinh không để ý đến sức khỏe của hắn cứ thế đòi hỏi cũng đã rất kỳ quái, thái độ bây giờ lại càng kỳ quái...

“... Em không có sức làm gì cả.” Thích Bạch Trà thử hỏi: “Anh giúp em... rửa sạch một chút được không?”

Cả người Kỳ Dạ cứng đờ, thanh âm trúc trắc ném xuống một câu: “Tự biết thân phận của ngươi đi, sao ta có thể thay ngươi làm loại chuyện này.” Sau đó phất tay áo bỏ đi.

Thích Bạch Trà mặt vô biểu tình.

Sợ là tiên sinh bị mất trí nhớ, là bút tích của ai cũng không khó nghĩ tới.

Lê Tẫn!

Thích Bạch Trà lạnh mặt, tiếp tục gửi tin nhắn trên thần thoại cho Kỳ Dạ.

“Tiên sinh?”

Không có hồi âm.

Tà Thần đại nhân tà tính quá độ lần nữa khôi phục cấp bậc tự kỷ, cự tuyệt nhận bất kể tin tức gì, thậm chí gỡ cài đặt ngay tại chỗ.

Thích Bạch Trà vô lực dựa vào đầu giường, nhắm mắt dưỡng thần.

Tất cả chuyện này là sao đây...

-

Mấy ngày kế tiếp, Thích Bạch Trà và Kỳ Dạ duy trì quan hệ thân thể thuần túy.

Thích Bạch Trà muốn nói một câu tình cảm để Kỳ Dạ tìm về ký ức, thế nhưng Kỳ Dạ chỉ muốn ngủ hắn, còn ngủ xong liền đi, rút chym vô tình.

Lê Tẫn kích phát tà tính của Kỳ Dạ, chắc gã không thể ngờ tới, Kỳ Dạ không muốn diệt thế, không muốn giết thần, mà chuyển hóa toàn bộ ác niệm giết chóc thành dục niệm không ngừng cuồn cuộn phát tiết trên người Thích Bạch Trà.

Tà Thần không cần cảm tình, chỉ cần một công cụ nhìn thuận mắt tới làm ấm giường. Kỳ Dạ cự tuyệt nghe bất kể lời nào của Thích Bạch Trà ngoại trừ thở dốc.

Sắc mặt Thích Bạch Trà tái nhợt ốm yếu. Một là do đang lúc suy yếu, hai là do bị Kỳ Dạ lăn qua lộn lại, ba là sầu muộn không biết làm thế nào tìm về ký ức và tình cảm của Kỳ Dạ.

Bị trở thành công cụ hình người, hắn cũng tủi thân.

Nhưng bây giờ Kỳ Dạ sẽ không đau lòng vì hắn.

Không chỉ có không vì hắn mà đau lòng, kỹ thuật còn lùi lại điểm xuất phát, luôn làm hắn đau.

Nghĩ như vậy, Thích Bạch Trà liền càng khổ sở.

Tích lũy tháng ngày, cuối cùng Thích Bạch Trà không nhịn được nữa.

Hắn có thể vĩnh viễn ở lại Thần Điện với tiên sinh nhưng hắn không chịu nổi tiên sinh không yêu hắn.

Một sự kết hợp không có tình yêu là không có linh hồn!

Hắn đã sớm được tiên sinh chiều hư, vô cùng yếu ớt. Thích Bạch Trà thích nhất sau khi phiên vân phúc vũ rúc vào lòng ngực Kỳ Dạ nghỉ ngơi. Có lúc tiên sinh sẽ ôm hắn kể chuyện cũ, sẽ nhẹ nhàng hôn lên mặt hắn, sẽ chiều chuộng nói với hắn: “Trà Trà, anh đang suy nghĩ không biết kiếp trước có phải anh đã cứu vớt thế giới hay không, kiếp này mới có thể ôm được em.”

Mà không phải mỗi khi mệt đến nỗi thiếp đi, sau khi tỉnh lại đối diện với thần điện trống rỗng, chờ lần tiếp theo Kỳ Dạ sẽ đến bất cứ lúc nào.

“Thật quá đáng...” Thích Bạch Trà nhìn màn che màu đen trên đỉnh đầu lẩm bẩm: “Tiên sinh, em không trách tiên sinh đối xử với em như vậy. Tiên sinh có thể nhịn không giết em chứng tỏ rằng anh rất yêu em rồi.”

Giọng thiếu niên nhẹ nhàng vang lên trong Thần Điện to lớn.

“Chờ tiên sinh khôi phục ký ức, anh nhất định phải dỗ em.”

-

Thích Bạch Trà tỉnh lại lần nữa, không ngờ nhìn thấy Kỳ Dạ đang ngồi ở đầu giường, mặt mang biểu cảm phức tạp nhìn hắn chăm chú.

Thích Bạch Trà lại lười nhác nhắm mắt lại: “Muốn làm thì làm đi.”

Kỳ Dạ: “...”

Thần sắc Kỳ Dạ lạnh lùng thêm: “Ngươi rất yêu kẻ gọi là tiên sinh kia?”

“Sao vậy?”

“Ngươi mới nằm mơ gọi tiên sinh.” Kỳ Dạ mặt không biểu cảm nói: “Còn khóc.”

Thích Bạch Trà sửng sốt mở mắt ra: “Em khóc sao?”

Kỳ Dạ mím môi.

Mấy ngày nhốt thiếu niên ở Thần Điện, có vẻ như thiếu niên thích ứng rất tốt, không phản kháng không làm ầm ĩ, còn có vẻ thích thú.

Quả nhiên tất cả đều là giả sao.

Lúc y không ở đây, cảm xúc của thiếu niên luôn trầm xuống.

Nghĩ đến dáng vẻ thiếu niên chảy nước mắt gọi tiên sinh ở trong mộng. Huyệt thái dương của Kỳ Dạ nhảy lên thình thịch.

Một loại cảm xúc tên ghen ghét điên cuồng lan tràn.

Thích Bạch Trà đột nhiên cười: “Đúng vậy, em rất yêu tiên sinh rất nhớ anh ấy, ngay cả trong mơ cũng nhớ anh ấy.”

Sắc mặt Kỳ Dạ càng đen.

“Mấy ngày nay ngươi không vui bởi vì nhớ hắn?” Biểu cảm Kỳ Dạ lãnh đạm đến độ dường như chỉ cần Thích Bạch Trà dám nói một câu ‘Đúng vậy’ y sẽ lập tức mang kẻ được gọi là tiên sinh kia chộp tới nghiền xương thành tro.

Thích Bạch Trà: “Đúng vậy.” Suy nghĩ xem làm thế nào có thể mang ký ức của anh cấp tốc quay về.

Kỳ Dạ tức đến bật cười: “Phó Minh Dã đúng không?”

Thích Bạch Trà ngẩn ra: “Hả?”

“Là hắn à.” Kỳ Dạ ném cho Thích Bạch Trà một tấm ảnh.

Người đàn ông trên ảnh khoảng chừng ba mươi mấy tuổi, tướng mạo cũng coi là anh tuấn nhưng đem ra so sánh với Kỳ Dạ thì đúng là khác nhau một trời một vực.

Thích Bạch Trà trầm mặc.

Đây là ai?

“Ta rất tò mò là kẻ phàm trần nào mới có thể mê luyến Tuyết Thần các hạ đến mức không những không tiếc hạ thấp bản thân gả cho hắn mà cho đến nay vẫn nhớ mãi không quên. Hóa ra là một kẻ như vậy. Ánh mắt của Tuyết Thần các hạ quả thực khác người.”

Thích Bạch Trà: “...”

Không không không, hắn không có hạ thấp mình như vậy, mắt nhìn của hắn vẫn còn tốt nha.

Thích Bạch Trà hơi suy nghĩ một chút cũng đã rõ ràng. Phó Minh Dã vốn là người khác, tiên sinh chỉ thay thế thân phận của Phó Minh Dã. Lúc này tiên sinh mất trí nhớ, cũng quên mất việc này tất nhiên tìm được cũng chính là Phó Minh Dã thật.

Hắn cho rằng tiên sinh đang ăn giấm của chính mình, hóa ra tiên sinh chân tình thật cảm cho rằng người hắn gả cho là một người khác sao?

Điểm này cần phải làm sáng tỏ.

“Thực ra, tiên sinh của em chính là anh.” Thích Bạch Trà thành khẩn nói.

Kỳ Dạ mỉm cười: “Tuyết Thần các hạ thật là co được dãn được. Tuy nhiên kể cả là như vậy ta cũng sẽ không tha cho ngươi đâu.”

Thích Bạch Trà: “...”

Giải thích không rõ làm sao đây.

“Đừng tiếp tục nhớ thương kẻ tên Phó Minh Dã kia, bằng không ta cũng không thể cam đoan mình có thể giết hắn hay không.” Kỳ Dạ uy hiếp: “Ngươi chỉ có thể nhớ kỹ tên của ta, Kỳ Dạ.”

Kỳ Dạ từ trên cao nhìn xuống hắn: “Bây giờ nói cho ta tên của ngươi.”

Y đột nhiên nhớ ra, y ngủ với thiếu niên nhiều lần như vậy nhưng vẫn chưa biết tên của hắn.

Vốn dĩ chỉ coi là bạn giường, tên của bạn giường là gì không quan trọng. Nhưng lúc này cảm nhận được đố kỵ trong lòng, Kỳ Dạ cũng chợt phát hiện hứng thú của y đối với thiếu niên nhiều hơn mình tưởng.

Thích Bạch Trà không chút do dự: “Trà Trà.”

Cái tên này gọi như thế nào cũng thấy thân mật, sẽ vô hình kéo gần quan hệ.

“...” Kỳ Dạ không nói ra miệng được.

Vì thế Tà Thần đại nhân nhảy qua giai đoạn này, vào đề chính.

Tà tính quá thịnh khó có thể áp chế, y vẫn luôn phải thời thời khắc khắc chuyển hóa sát niệm thành dục niệm sau đó tìm Thích Bạch Trà dập tắt.

Nếu không y sẽ đi hủy diệt thế giới.

So với hủy diệt thế giới, Kỳ Dạ vẫn cảm thấy bắt nạt Tuyết Thần thú vị hơn.

Thích Bạch Trà cảm thấy mình thật sự là chịu khổ chịu nạn không khác gì chúa cứu thế.

Trong lúc mây mưa lại có một câu hỏi mang tính trí mạng.

“Ta và Phó Minh Dã, ai làm ngươi thoải mái hơn?” Dục niệm thắng bại trong lòng Kỳ Dạ quấy phá, một hai phải so kè với bản thân trong quá khứ.

Thích Bạch Trà cứng họng, đối với kỹ thuật thụt lùi lúc này của Kỳ Dạ thật sự không biết phải nói gì.

Hắn không sợ chết nói: “Tất nhiên là tiên sinh.”

“...” Tà Thần đại nhân thẹn quá thành giận: “Ta quản ngươi thoải mái hay không, dù sao cũng không phải đang chăm sóc ngươi!”

Thích Bạch Trà kêu lên một tiếng, quay đầu đi.

Thật hận mà.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play