Sau Khi Kết Hôn Với Tà Thần

Quyển 4 – Chương 80: Tuyết lớn


2 năm

trướctiếp

Tận thế ngày thứ 15.

“Hôm qua Cục Quản Lý Thời Không truyền tin đến nói hôm nay thần sử sẽ đến, em đã gửi định vị cho bọn họ rồi.” Thích Bạch Trà tựa lưng vào đầu giường dùng mu bàn tay che mắt: “Cuối cùng cũng có thể giải quyết chuyện này.”

Kỳ Dạ kéo rèm lên để ánh mặt trời không làm chói mắt Thích Bạch Trà: “Vất vả cho em rồi.”

Cả ngày Trà Trà dốc sức vì thế giới, nhìn lại mình quả thực là than thở không bằng.

Lúc này việc cần lo nhất không phải là tận thế mà là kẻ lai lịch không rõ xuất quỷ nhập thần ⸺ Lê Tẫn kia.

Mấy ngày nay Lê Tẫn không xuất hiện, Thích Bạch Trà và Kỳ Dạ không ai dám mất cảnh giác. Ngoài miệng Kỳ Dạ nói không thèm để ý nhưng đáy lòng vẫn sợ Thích Bạch Trà lại phải chịu bất kỳ thương tổn gì.

Kỳ Dạ lấy gối đầu đỡ dưới đầu Thích Bạch Trà đắp chăn cho hắn đàng hoàng, nhẹ nhàng nói với hắn: “Sáng nay em ngủ một giấc đi, chờ đến lúc thần sử tới lại phải bận bịu, tối qua em cũng đã không ngủ rồi.”

Thần minh không cần phải ngủ, nhưng sau khi tiêu hao thần lực quá độ cũng sẽ cảm thấy mệt mỏi. Cố gắng chống đỡ cũng được, chỉ là giấc ngủ có thể giúp ôn dưỡng thần hồn giảm bớt cảm giác mệt nhọc.

Tuyết Thần từng vùi mình ở Tuyết Sơn ngủ say ngày qua ngày, xuân thu vạn tái. Trong lúc ngủ hấp thu tinh hoa đất trời và băng tuyết để gia tăng sức mạnh thần hồn.

Tà Thần ngủ say vạn năm cũng không phải là hoàn toàn hoang phế, trong lúc ngủ sẽ vô ý thức hấp thu tà niệm thế gian, hấp thu sức mạnh.

Ngủ say cũng là một loại tu hành với bọn họ.

Cho nên khi bạn cũ ngủ say, Thích Bạch Trà đều coi là họ đang bế quan tu luyện mà thôi, chỉ là thời gian bế quan của thần minh lâu hơn người thường một chút.

Thích Bạch Trà nhắm hai mắt, thấp giọng oán giận: “Là ai làm hại em một đêm không ngủ?”

Trước kia lúc Kỳ Dạ không biết hắn là thần, biết tố chất thân thể của nhân loại không chịu nổi lăn lộn nên số lần cũng chỉ một vừa hai phải, nhất định không quá mức, ngay cả thời gian cũng khống chế trong phạm vi của nhân loại bình thường ⸺ ừm, Tà Thần đại nhân hoàn toàn không biết gì về nhân loại cả, nhưng lại thường xuyên đi tra xem thời gian kéo dài của nhân loại để không làm kinh động đến Trà Trà của y.

Độ bền của thần minh tất nhiên là còn xa xa hơn người thường rất nhiều.

Bởi vậy sau đó...

Đêm dài đằng đẵng, vui vẻ thâu đêm.

Thích Bạch Trà đã nhìn thấu.

Dù sao có như thế nào cũng không tới được mức cực hạn của thân thể. Cũng không tính là Kỳ Dạ quá phận, tốt xấu gì lúc hắn thật sự mệt mỏi kêu dừng, Kỳ Dạ đều sẽ ngoan ngoãn nghe lời. Chỉ là phần lớn thời điểm Thích Bạch Trà cũng sướng nên tùy ý y.

Cái gọi là thân thể cứng cỏi của thần minh cũng không phòng được cao thủ dị giới, ở loại thời điểm này thế mà lại dùng tốt mới đáng chết.

Kỳ Dạ bật cười, sửa sang lại tóc mai hỗn loạn của Thích Bạch Trà rồi ôm hắn lên đùi mình: “Là anh khiến Trà Trà mệt mỏi, em mau ngủ đi. Anh ôm em.”

Thích Bạch Trà nói: “Em muốn tiên sinh hát ru em ngủ.”

Kỳ Dạ liền tùy ý hắn: “Em muốn nghe gì?”

“Tiên sinh tùy tiện hát bài nào đó đi, em đều thích nghe.”

Kỳ Da hơi suy tư, dùng thần ngữ nhẹ nhàng ngâm nga.

Tà Thần đại nhân tuy rằng làm cơm khó ăn nhưng ca hát cũng không tệ lắm. Giọng hát dễ nghe, ngữ điệu bay bổng lại dùng thần ngữ là thứ người thường nghe không hiểu nhưng nghe vào lại có cảm giác thần thánh vài phần.

Tiếng ca truyền vào tai Thích Bạch Trà, lông mi hắn hơi hơi rung động lặng lẽ cong khóe môi.

Đêm tối bị quấn quanh bởi sương mù, ta chưa từng hy vọng sáng sớm, cũng không muốn theo đuổi mặt trời.

Cho đến khi tuyết trắng buông xuống nhân gian chưa hòa tan vào lòng đất, ta vươn bóng đêm nặng nề hôn xuống tuyết trắng mênh mông.

Ôm em vào lồng ngực, quyến luyến như lúc này.

Cuối cùng ta cũng tìm thấy ánh mặt trời của đời ta.

...

“Tiên sinh.” Giọng Thích Bạch Trà rất nhỏ: “Bài hát này anh vừa mới viết sao?”

Kỳ Dạ cúi đầu nói: “Lời từ đáy lòng, thế nào em?”

Thích Bạch Trà cười nói: “So với mấy lời sến sẩm trước kia khá hơn nhiều.”

“Ấn tượng của Trà Trà đối với anh đừng cứ mãi dừng lại ở mấy câu tán tỉnh sến sẩm kia nữa, anh đã thăng cấp.” Kỳ Dạ nghiêm túc nói: “Tiên sinh sến sẩm đã biến thành tiên sinh văn vẻ rồi, Trà Trà phải lau mắt mà nhìn anh đi thôi.”

“Được rồi, tiên sinh văn vẻ.” Thích Bạch Trà cười: “Hát lại một lần nữa nhé, em vẫn muốn nghe.”

Kỳ Dạ liền hát cho hắn nghe thêm một lần.

Hát một hồi, Thích Bạch Trà cũng ngủ mất.

Gối vào lồng ngực Kỳ Dạ ngủ đến an an tĩnh tĩnh như một đứa trẻ.

Ánh mắt Kỳ Dạ nhu hoà nhìn hắn.

Bài hát này giống như khắc sâu vào thần hồn của y, y cũng không biết tại sao lại hát lên được, chỉ là muốn hát cho Trà Trà nghe.

Thực ra y vẫn chưa hát hết, bởi vì phần sau đó y không hiểu ý nghĩa.

Tuyết trắng là người thương của bóng tối, nhưng tuyết trắng sớm muộn cũng phải hoà tan vào lòng đất, bóng tối chẳng chịu nổi người ấy cứ vậy mà ra đi.

Vì thế bóng tối điên đảo ngày đêm, lưu chuyển thời gian chỉ muốn giữ tuyết trắng mãi mãi lưu lại trên đời.

-

Thích Bạch Trà ngủ bao lâu, Kỳ Dạ liền lẳng lặng nhìn chăm chú hắn bấy lâu.

Sau buổi trưa, Đàm Thời Viễn và Tô Dư gõ cửa phòng họ.

Nếu không phải bọn họ đột nhiên tới cửa thăm hỏi, Kỳ Dạ gần như quên mất sự tồn tại của nam nữ chính phòng bên cạnh.

Đàm Thời Viễn và Tô Dư rất đúng mực, không nên hỏi tuyệt không hỏi nhiều, mấy ngày nay chỉ ở trong phòng không ra ngoài nửa bước. Hai người họ vốn là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, trai đơn gái chiếc ở cùng một chỗ cũng không quá ngại ngùng, dù sao cũng có hai phòng ngủ.

Tuy nhiên sau khi thành niên quả thực hai người rất ít có thời gian ở bên nhau lâu như vậy, cảm giác này tuyệt không thể tả.

Kỳ Dạ cẩn thận đặt Thích Bạch Trà lên trên giường, không đánh thức hắn, sau đó xuống giường mở cửa.

Đàm Thời Viễn và Tô Dư đứng ngoài cửa đang muốn thăm hỏi, Kỳ Dạ liền thấp giọng nói: “Nhỏ giọng chút.”

Hai người tức khắc im tiếng. Tô Dư lặng lẽ nhìn vào phòng ngủ.

Thích tiên sinh đang ngủ sao?

Thần minh cũng cần ngủ ?

Đàm Thời Viễn cũng hạ giọng: “Phó tổng, chúng tôi có một chuyện muốn nhờ.”

Kỳ Dạ lời ít ý nhiều: “Nói đi.”

Đối đãi với người khác ngoài Thích Bạch Trà, từ trước đến nay y đều tích chữ như vàng, cao quý lãnh diễm.

“Sau khi tận thế kết thúc, hai người muốn xoá bỏ ký ức của chúng tôi phải không?”

Đàm Thời Viễn tự giác nhẹ giọng: “Có thể giữ lại ký ức mấy ngày ở chung của tôi và tiểu Dư được không? Những cái khác thì cứ xoá.”

Kỳ Dạ: “Hử?”

Tô Dư ngượng ngùng nói: “Chúng tôi yêu đương.” Ký ức xác nhận tình cảm yêu đương nếu xoá đi thì thật đáng tiếc.

Kỳ Dạ: “...”

Xem ra nhờ có việc ở chung một phòng mấy hôm tận thế giúp thúc đẩy quan hệ cho nam nữ chính nên họ sớm nhận ra tâm ý của mình, cứ vậy mà ở bên nhau.

“Ừm.” Kỳ Dạ mặt không biểu cảm tỏ vẻ đã biết sau đó lập tức đóng cửa lại.

Đàm Thời Viễn và Tô Dư bị nhốt ngoài cửa nhìn nhau.

Đây là đồng ý hay là không đồng ý?

Kỳ Dạ đóng cửa lại quay về phòng ngủ.

Thích Bạch Trà vẫn bị đánh thức, mơ mơ màng màng hỏi: “Ai vậy anh?”

“Người qua đường Giáp.” Kỳ Dạ quay lại giường ôm người vào ngực: “Tiếp tục đi em.”

Thích Bạch Trà: “...” Hắn chỉ định hỏi vậy thôi, nhĩ lực của thần đủ để hắn biết ngoài cửa là ai.

Coi người mang đại khí vận thành người qua đường Giáp, tiên sinh thật mạnh mẽ.

Vấn đề Đàm Thời Viễn nhờ không lớn. Nam nữ chính vốn dĩ sẽ ở bên nhau, sớm muộn chỉ là vấn đề thời gian.

Vậy phần ký ức này cứ giữ lại đi.

Thích Bạch Trà lại nhắm mắt tiếp tục ngủ.

Cái ôm của tiên sinh thật sự rất thoải mái.

-

Một giấc này liền ngủ tới chạng vạng.

Hoàng hôn buông xuống.

Cửa lại lần nữa bị gõ vang.

Thích Bạch Trà cũng ngủ đủ rồi, chỉ là ổ chăn quá thoải mái nên hắn rúc vào bên trong không chịu đứng lên, bảo Kỳ Dạ đi mở cửa.

Kỳ Dạ vừa mở cửa ra liền nhìn thấy một người phụ nữ ăn mặc hở hang phanh áo khoe ngực, tay còn cầm một tấm card nhỏ.

Kỳ Dạ nhíu mày: “Chúng tôi không gọi phục vụ đặc biệt.” Sau đó lạnh lùng đóng cửa.

Người phụ nữ: “...”

Phục vụ đặc biệt cái mẹ thần ấy, trang điểm thế này thì sao, đây là hàng hot bên thế giới của bọn tui đó hiểu chưa!!

“Ngài hiểu lầm rồi, tôi đến từ Cục Quản Lý Thời Không.”

Lạch cạch ⸺

Cửa lại mở.

Kỳ Dạ lãnh đạm nói: “Vào đi.”

Người phụ nữ nhanh chân vào nhà.

“Người tới từ Cục Quản Lý Thời Không?” Thích Bạch Trà cũng nghe được động tĩnh, đi dép lê từ phòng ngủ ra.

Người phụ nữ chấn động nhìn hắn.

Ngũ quan thanh niên đẹp tinh xảo, nhưng đó không phải điểm chính, điểm chính là kia rõ ràng là áo sơ mi của bạn trai cùng với dấu hôn ái muội trên da thịt trắng muốt...

Cô thật sự không đi nhầm chỗ nhỉ?

Nhưng định vị mà thần minh thế giới 999 gửi đến chính là chỗ này mà...

“Nhìn cái gì mà nhìn?” Kỳ Dạ đen mặt cởi áo khoác của mình ra khoác lên người Thích Bạch Trà, còn ra lệnh cho cô: “Ngươi cũng mặc thêm áo khoác vào.”

Người phụ nữ: “...”

“Chào ngài, tôi là nhân viên của Cục Quản Lý Thời Không Tuyên Diệu, đây là chứng nhận công tác của tôi.” Tuyên Diệu đưa danh thiếp: “Xin hỏi hai vị là thần minh thế giới 999 đúng không?”

Thích Bạch Trà nhìn danh thiếp sau đó đưa lại: “Phải, mời ngồi.”

Một phút sau, Tuyên Diệu và Thích Bạch Trà quần áo chỉnh tề, ngồi nghiêm chỉnh. Kỳ Dạ lười nhác dựa vào sopha, ngồi không ra ngồi.

Tuyên Diệu nhìn không khí giữa hai vị thần minh này toát ra chút thân mật, thầm nghĩ Tà Thần và Tuyết Thần của thế giới 999 thế mà lại là loại quan hệ này...

Cô rất nhanh đã vào chuyện chính, từ hệ thống chủ thần lấy ra một lọ nước thuốc đặt lên bàn: “Cục Quản Lý Thời Không đã điều tra rõ, thế giới 5627 đang trải qua mạt thế, mưa đỏ là từ đó thông qua lỗ hổng thời không chảy vào thế giới 999 tạo thành tai nạn của thành phố B. May nhờ có hai vị khống chế kịp thời.”

“Loại vật chất trong mưa đỏ chính là nguyên nhân khiến nhân loại biến thành tang thi hoặc sinh ra dị năng, lọ thuốc này có thể loại bỏ thứ vật chất kia. Tuyết Thần đại nhân uống nó sẽ có khả năng biến tang thi và dị năng giả thở thành người thường. Đến khi đó, ngài hạ một trận tuyết ở toàn thế giới sẽ biến mọi người ở thế giới 999 khôi phục bình thường, dù có trốn ở trong phòng vẫn sẽ bị sức mạnh của tuyết ảnh hưởng.” Tuyên Diệu dặn dò: “Tuy nhiên việc hạ tuyết trên phạm vi toàn thế giới sẽ hao tổn rất lớn thần lực, có khả năng ngài sẽ rơi vào một thời kỳ suy yếu.”

Kỳ Dạ lập tức nói: “Không thể để ta làm sao?”

Tuyên Diệu lắc đầu: “Ngài là Tà Thần, không có sức mạnh tinh lọc chỉ có Tuyết Thần đại nhân mới có thể.”

Kỳ Dạ mím môi.

Tà Thần chỉ có thể hủy diệt, không phụ trách việc chữa khỏi, loại thời điểm này y không giúp được gì.

“Nếu ngài muốn xóa sạch ký ức của người ở thế giới này.” Tuyên Diệu lại lấy một chai nước khác ra: “Uống nó vào, tuyết ngài hạ xuống sẽ làm người thường tự động mất trí nhớ, quên hết mấy ngày dị thường ở thành phố B, ngài không cần phải hao phí thần lực bóp méo ký ức nữa.”

Chủ yếu là sau khi tuyết rơi, chỉ sợ rằng Tuyết Thần sẽ suy yếu đến mức thần lực để sửa chữa ký ức cũng không còn.

Thành phố B không bị mất mạng, toàn cầu đều biết đến sự xuất hiện của tang thi, trận thanh trừ ký ức này không chỉ nằm trong phạm vi thành phố B. Hơn nữa tang thi từ thành phố B chạy ra phân bố trên thế giới mặc dù đều đã bị Kỳ Dạ bắt về nhưng dị năng giả vẫn còn tồn tại.

Dùng thực lực bản thân tinh lọc toàn thế giới, tiêu hao thần lực lớn như thế nào không cần phải nghĩ.

Thích Bạch Trà sắc mặt trầm tĩnh: “Ta biết rồi.”

“Suy yếu thì suy yếu đi.” Hắn không thèm để ý mà cười nói: “Tóm lại còn có tiên sinh chống đỡ.”

Tiên sinh sẽ thay hắn bảo vệ thế giới, cũng sẽ bảo vệ hắn.

Tuyên Diệu gật đầu: “Vậy tôi đi đây.”

Gần đây mỗi nhân viên của Cục Quản Lý Thời Không đều vội muốn nổ tung. Vị đang trốn chạy kia làm quá nhiều thế giới xảy ra vấn đề, cô đã giao nước thuốc cho thần minh thế giới 999 nên phải chạy sang thế giới tiếp theo làm nhiệm vụ.

Cô không có quá nhiều thời gian để nán lại đây.

“Từ từ.” Thích Bạch Trà gọi cô lại.

Tuyên Diệu hỏi: “Ngài còn có nghi vấn sao?”

“Danh sách truy nã của các ngươi có người này không?” Thích Bạch Trà biến ảnh chụp Lê Tẫn ra: “Hắn tên Lê Tẫn.”

Tuyên Diệu tìm một lát trên hệ thống Chủ Thần, lắc đầu nói: “Không có, hắn không có trong danh sách truy nã của Cục Quản Lý Thời Không, không phải kẻ trốn chạy. Đương nhiên cũng có khả năng hắn ngụy trang. Hắn là kẻ từ ngoài đến thế giới 999?”

“Đúng vậy.” Kỳ Dạ không tình nguyện thừa nhận: “Mạnh hơn chúng ta rất nhiều.”

Tuyên Diệu cả kinh.

Người từ ngoài đến còn cường đại hơn thần minh thế giới 999... Vậy sự việc này trở nên nghiêm trọng rồi.

“Cấp bậc của tôi không đủ để xử lý loại vấn đề này.” Tuyên Diệu nghiêm túc nói: “Tôi sẽ nói lại tình huống này với cục để tiền bối đến đây điều tra.”

Tuy nhiên trong cục lúc này một người nhàn rỗi cũng không có, tất cả đều đang ra ngoài làm nhiệm vụ, cô cũng không biết khi nào mới có thể gặp được tiền bối thâm niên.

Chủ Thần đại nhân lại đang bận bắt đầu sỏ gây tội...

Thật đúng là chốc lát không thể giải quyết được.

Thích Bạch Trà nói: “Làm phiền.”

Tuyên Diệu gật gật đầu, xoay người biến mất, bị hệ thống Chủ Thần truyền tống đi.

Thích Bạch Trà nhìn hai chai nước thuốc trên bàn, ngửa đầu uống cạn.

-

Thích Bạch Trà uống xong nước thuốc lập tức cảm thấy thần lực lưu động trong cơ thể.

Hắn ra khỏi phòng nhìn về hướng mặt trời lặn.

Kỳ Dạ đứng cạnh hắn, mày nhíu chặt: “Làm theo khả năng, thần lực khô kiệt rất khó chịu, em có thể chia ra hai đợt tuyết rơi...”

“Đêm dài lắm mộng, vẫn nên dùng một lần giải quyết cho thỏa đáng, tránh mối hoạ về sau.” Thích Bạch Trà nói.

Kỳ Dạ bất đắc dĩ: “Anh biết là không lay chuyển được em mà.”

Thích Bạch Trà nhìn mặt trời đang ngả về tây, chớp mắt biến về bản thể mang thần lực cường đại.

Thiếu niên đầu bạc đẹp như băng tuyết ngưng tụ thần lực khổng lồ vào lòng bàn tay.

Kỳ Dạ đứng phía sau nhìn chằm chằm hắn, chuẩn bị ở một khắc thiếu niên tinh bì lực tẫn mà ngã xuống sẽ lập tức chạy lên đỡ lấy người.

...

Trận tận thế này bắt đầu từ một tràng mưa đỏ máu chảy đầm đìa, lại kết thúc bằng một hồi tuyết trắng tinh khôi.

Toàn thế giới đổ xuống một trận tuyết.

Bọn nhỏ hưng phấn chạy ra ngoài nghịch tuyết, người lớn trốn trong phòng oán hận thời tiết.

Họ cho rằng đây chỉ là một trận tuyết bình thường, không ngờ rằng tuyết rơi trùm lên phòng ở, ngói xanh, đất đai... cũng đang lặng lẽ trùm lên ký ức bọn họ.

Trong hẻm nhỏ, kẻ cướp chuẩn bị dùng dị năng đột nhiên không dùng được, bị cảnh sát bắt lại còng tay đưa về Cục Cảnh Sát.

Trong phòng ngủ, thiếu nữ tang thi đang bị trói trên ghế khôi phục thành thiếu nữ xinh đẹp ánh mắt sáng ngời, thiếu niên ngồi đối diện chợt sững sờ, giật mình hoảng hốt hô lên: “Em à!”

Khu Đông.

Từng nhóm tang thi biến về dáng vẻ người bình thường, họ hai mặt mờ mịt nhìn nhau, không rõ vì sao mình lại xuất hiện trên đường cái.

Kết giới rút đi, người thân tìm ra bọn họ liền vui mừng hạnh phúc ôm nhau mà khóc.

Rất nhanh, họ cũng không nhớ rõ vì sao mình lại vui mừng đến mức khóc thút thít.

Thế giới đang khôi phục trật tự.

Không người nào biết đây là một lần cứu vớt, không người nhớ rõ từng có một trận tai nạn như vậy.

Tận thế tàn khốc còn chưa chân chính mở màn đã bị thần minh đứng ra ngăn cơn sóng dữ mà lặng lẽ kết thúc.

Thần minh đã giảm tổn thất xuống mức thấp nhất, thế nhưng vẫn có người vì trận tai bay vạ gió này mà chết đi. Có vài tang thi bị nhân loại giết chết, oan hồn không thể trở về nhân gian, trở thành tiếc nuối mãi về sau.

Nhân tiện nói một câu, Đàm Thời Cận và Ngô Mộng Mộng chết ở ngay ngày đầu tiên của tận thế. Đàm Thời Cận đội mưa đỏ đi tìm Ngô Mộng Mộng, dây dưa níu kéo không muốn chia tay, gã vẫn không muốn mất đi quân cờ tên Ngô Mộng Mộng này.

Kết quả trong quá trình dây dưa, Đàm Thời Cận biến thành tang thi khiến Ngô Mộng Mộng sợ tới mức ngã từ cầu thang xuống bỏ mình, Đàm Thời Cận sau đó bị những người khác giết chết.

Có người cho rằng cầm trong tay kịch bản liền có được vầng sáng của nhân vật chính, có thêm đất diễn, vọng tưởng mọi thứ sẽ thuộc về mình, bản thân thì trở thành cái rốn của vũ trụ.

Một người không thể làm vai chính nếu như không có hào quang nhân vật chính, ít nhất cũng chỉ có thể là một trong muôn nghìn chúng sinh. Thế nhưng lại tự lừa gạt bản thân, không biết lượng sức muốn tranh đoạt khí vận của vai chính thì cho dù ở hoàn cảnh nào cũng chỉ có thể là pháo hôi lên sân khấu chỉ một chương.

Vận mệnh sẽ không chiếu cố linh hồn đã phủ bụi trần.

-

Sắc mặt Tuyết Thần tái nhợt.

Trên người thiếu niên phủ một tầng tuyết, đẹp hơn cả hoa mai ngậm sương lúc đầu đông.

Trận tuyết này kết thúc, Thần lực của Thích Bạch Trà cũng hao hết, là lúc hắn yếu ớt nhất.

Vào lúc này bất kể một đạo công kích nhỏ nào cũng có thể lấy mạng hắn.

Lê Tẫn đứng trên nóc nhà từ trên cao nhìn xuống, cong khóe miệng.

Tuyết Thần và Tà Thần sức mạnh tương đương, để bọn họ một người giết một người cũng không dễ dàng. Bây giờ chính là cơ hội tốt nhất, gã cố ý chờ đến hôm nay chính là muốn nhìn thấy một màn Kỳ Dạ tự tay giết chết người y yêu chân thành.

Trận pháp kia đương nhiên không đơn giản, đó chính là một cái ‘Điều khiển từ xa’ gã để lại trên người Kỳ Dạ. Chỉ cần gã ra lệnh một tiếng, Kỳ Dạ sẽ mất đi ký ức lẫn cảm tình của y và Tuyết Thần mấy năm gần đây, hoàn toàn bùng nổ bản tính tà ác quái đản của Tà Thần, sẽ không lưu tình chút nào mà dùng một chiêu giết chết Tuyết Thần vốn hóa thân từ thanh khí.

Tuyết Thần mới tiêu hao thần lực, bị người yêu dùng một kích đánh sau lưng tuyệt đối sẽ không hề có sức phản kháng.

Đến lúc đó lại trả lại ký ức và tình cảm về cho Kỳ Dạ... Không biến Tà Thần đại nhân thâm tình có bi phẫn đến mức tự sát hay không đây?

Đến lúc đó gã không chỉ ngồi không có được hai thần cách còn được thưởng thức trò hay tên tương ái tương sát này.

Lê Tẫn ngẫm lại liền bắt đầu hưng phấn.

“Kỳ Dạ, ngươi nên cảm ơn ta, ta giúp ngươi có thể phóng thích bản tính của mình.” Lê Tẫn mỉm cười nói: “Mấy năm nay nhẫn nhịn thật sự vất vả đi? Rõ ràng là Tà Thần, còn ác hơn cả ta, vì sao phải giữ vững thứ nhàm chán gọi là chính nghĩa đó, điều này không thích hợp với ngươi... Giết hắn!”

Tuyết bay tán loạn trong sân, thiếu niên hoàn toàn thoát lực quỳ gối trên nền tuyết, khoác lên mình một tia sáng cuối cùng của mặt trời, ánh kim chiếu vào sườn mặt đẹp đến không thật.

Tiên sinh cũng không đỡ lấy hắn.

Thích Bạch Trà không có sức lực quay đầu lại nhìn, lúc này hắn thật sự rất suy yếu.

Hắn nghe thấy tiếng tiên sinh dẫm lên tuyết đọng chậm rãi đi về phía hắn.

Tận đến khi dừng lại trước mặt hắn, dường như cũng không có vẻ gì muốn dìu hắn lên.

Thích Bạch Trà hơi hơi ngửa đầu.

Kỳ Dạ tối tăm lạnh nhạt nhìn xuống hắn giống như đang nhìn một người xa lạ.

Trong đôi mắt thâm trầm như bóng đêm kia không hề có ánh sáng.

Thái dương xuống núi. Khuôn mặt thiếu niên chìm vào bóng tối.

Trời tối rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp