Sau Khi Kết Hôn Với Tà Thần

Quyển 4 – Chương 77: Dị năng


2 năm

trướctiếp

Tận thế ngày thứ bảy, cứu hộ Khu Đông đã hoàn thành. Thích Bạch Trà trước ánh mắt tràn ngập kính trọng của mọi người, bình tĩnh như đuổi vịt chỉ huy một đám tang thi tự đi vào khu Đông.

Chúng bị mùi hương của Thích Bạch Trà hấp dẫn nhất quyết theo sát không bỏ.

Nhưng Thích Bạch Trà cũng không phải nhân loại, chúng nó không có dục vọng công kích mà chỉ biết ngoan ngoãn đi theo hắn, giống như bạn nhỏ xếp hàng đi chơi xuân ở nhà trẻ, chỉ còn thiếu tay cầm tay bước đi nữa thôi.

Quần chúng vây xem ngoại trừ cúi đầu bái phục quả trực không có lời gì để nói.

Thương vong mấy ngày nay trong quân đội bằng 0, dân chúng và tang thi về cơ bản cũng không xảy ra xung đột kịch liệt gì. Cho dù có đánh nhau thì so với cảnh tượng bi thảm trong tưởng tượng cũng chỉ là mưa bụi.

Rõ ràng là tận thế đáng sợ nhưng diễn biến lại như hài kịch.

Mọi người đều biết tất cả là nhờ công lao của vị thần minh kia.

Mặc kệ có phải sự thật hay không, họ đều đã coi hắn là thần minh.

Thích Bạch Trà đuổi hết tang thi vào khu Đông, dùng thần thức bao trùm toàn bộ khu Đông để xác nhận bên trong không có người bình thường xong thì tạo một kết giới phong tỏa.

“Xong rồi.” Hắn nói.

Mấy ngày này Lý Kiến Hoa hỗ trợ ở tiền tuyến, nghe vậy nhẹ nhàng thở ra một hơi, nói với các chiến sĩ cũng đã bận rộn mấy ngày này nói: “Vất vả rồi.”

“Việc phải làm mà, thủ trưởng.”

Lý Kiến Hoa lại sầu lo hỏi: “Thích tiên sinh, bước tiếp theo nên làm thế nào? Số tang thi ở khu Đông đó phải xử lý ra sao... Chẳng lẽ lại dùng một mồi lửa đốt sạch?”

Cũng không thể cứ giữ lại mớ tai họa ngầm đó.

Nói như vậy, ý chính là tập chung số tang thi đó lại để xử lý.

Thích Bạch Trà lắc đầu: “Chờ.”

“Chờ?” Lý Kiến Hoa khó hiểu.

Phải đợi cái gì?

Thích Bạch Trà nói: “Ta có biện pháp giúp số tang thi đó khôi phục thành nhân loại nhưng cần phải chờ thêm một tuần.”

Người của Cục Quản Lý Thời Không còn phải một tuần nữa mới đến.

Cục diện hiện tại đã khống chế được, chủ yếu là chỉ có đợi người của Cục Quản Lý Thời Không tới hắn mới có phương pháp biến tang thi trở về nhân loại.

Bị giới hạn trong thế giới này, Thích Bạch Trà cũng bó tay không có cách nào xử lý, việc làm được đều đã làm đến cùng. Hệ thống của Chủ Thần có công cụ và vật phẩm đến từ toàn bộ các thế giới, cái gì cần có đều có, trong đó nhất định có biện pháp chữa khỏi cho tang thi.

Lý Kiến Hoa vui vẻ: “Còn có thể khôi phục? Vậy thật sự là quá tốt!”

Tang thi với số lượng khổng lồ như vậy, mỗi con đều từng là người sống sờ sờ, đều đại biểu cho một gia đình. Ông vốn tưởng rằng không cách nào phục hồi, vậy thì cái giá phải trả cũng quá đắt.

Không ngờ Thích Bạch Trà lại nói có biện pháp.

Không có tin tức nào tốt hơn tin này nữa.

Thích Bạch Trà nhắm mắt, thần thức đảo nhanh qua bốn khu cố gắng tìm xem còn có cá lọt lưới hay không.

Hẳn là không có. Chỉ cần là tang thi có hành động tự do đều sẽ bị mùi vị hắn chế tạo hấp dẫn.

... Cảm ứng được.

“May rằng nhờ có Thích tiên sinh, lần này nếu không phải ngài...” Lý Kiến Hoa còn đang khen, vừa mới quay đầu đã thấy bên cạnh trống trơn: “Người đâu?”

-

Khu Tây.

Thích Bạch Trà hạ xuống ở một đầu ngõ.

Hắn cảm ứng được tọa độ còn có một tang thi lọt lưới đang ở gần đây.

Thích Bạch Trà nhìn quanh, không phát hiện tang thi nhưng lại nghe thấy ngõ nhỏ truyền đến thanh âm tay đấm chân đá.

“Anh Hạo, đánh hay lắm!”

“Nên cho thằng nhóc này một chút dạy dỗ!”

“Xương cốt còn rất cứng nha, không rên một tiếng. Nhóc con, giao em gái mày ra đây để cho mấy anh đây sảng khoái một chút thì sẽ tha cho mày, thế nào?”

Thiếu niên bị vây đánh trên mặt đất vốn đang cuộn tròn thân thể không hề có chút phản kháng, nghe thấy bọn chúng sỉ nhục em gái mình như vậy lại như chạm vào vảy ngược, không biết lấy sức ở đâu bò dậy hung hăng đánh người nọ một quyền.

“A!” Người kia kêu thảm một tiếng: “Anh Hạo, đánh nó, đánh nó!”

Thiếu niên giận đỏ mắt, còn định đánh tiếp nhưng một thanh niên cao lớn khác đã giơ chân đá nó ngã xuống mặt đất, bàn tay mọc ra một dây mây đầy gai ngược định đánh lên người thiếu niên.

Thiếu niên theo bản năng bảo vệ phần đầu.

Dây mây kia chưa kịp rơi xuống người thiếu niên đã hoàn toàn dập nát.

“Sao, sao lại thế này?”

Thích Bạch Trà đi vào ngõ nhỏ, bình tĩnh nói: “Cút.”

“A, mày tính là cái gì dám bảo tao cút?” Thanh niên cao lớn được gọi là anh Hạo nhướng mày: “Cũng không hỏi thăm xem chủ con đường này là ai đã dám kêu gia đây cút, mày dựa vào cái gì?”

Thích Bạch Trà nói: “Dị năng không phải dùng để bắt nạt người khác.”

“Ha ha ha ha bắt nạt người khác? Đại hiệp từ đâu đến đây.” Một tên tóc tím nhìn thấy hắn dáng vẻ hào hoa phong nhã, tự động coi hắn thành cọng bún xếp vào nhóm sức chiến đấu chỉ như gà luộc: “Nó sức mạnh không bằng người thì bị đánh thảm là đúng rồi, sao có thể tính là bọn này bắt nạt được?”

“Đúng vậy, bọn này rõ ràng là đang so tài.” Mấy tên lưu manh phá lên cười ầm ĩ.

“À.” Thích Bạch Trà gật đầu.

“Cũng coi như mày thức thời.” Tóc tím đắc ý nói.

Giây tiếp theo, một đám lưu manh tìm cớ gây sự cảm thấy lạnh lẽo thấu xương, cúi đầu nhìn thì thấy mình bị một tầng băng thật dày đông cứng từ dưới lên.

Lớp băng kia nhanh chóng lan lên trên, rất nhanh đã đông đến cổ chỉ chừa cái đầu ở bên ngoài.

“A a a!!!”

“Không cút, vậy thì cứ ở đây đi.” Thích Bạch Trà thoải mái nói: “Ta cũng chỉ đang so tài, không ngờ các ngươi lại kém cỏi như vậy.”

Đám người bị đóng băng “...”

Thích Bạch Trà cúi đầu nhìn thiếu niên, thần sắc ôn hòa chút: “Đứng dậy được không?”

Thiếu niên gật gật đầu tự mình bò lên.

Bọn họ cùng nhau đi ra phía ngoài, không để ý lời cầu xin hay thóa mạ của đám người kia.

Thiếu niên lo lắng hỏi: “Để như vậy có ảnh hưởng đến tính mạng hay không?” Nó cũng không hy vọng anh trai tốt bụng này phải gánh vác trách nhiệm gì.

“Trời tối tuyết sẽ tự động tan.” Thích Bạch Trà hỏi: “Bọn họ thường xuyên như vậy?”

“Trước đây bọn họ là lưu manh ở phố này, mọi người gặp đều tránh đi.” Thiếu niên thấp giọng: “Ngô Hạo kia trước đây chỉ là một tên sai vặt, mấy hôm trước đi khu Đông chơi bị mưa đỏ xối ướt, thức tỉnh dị năng hệ mộc liền biến thành đại ca, về sau càng thêm không nói đạo lý.”

Thích Bạch Trà nhíu nhíu mày.

Cho nên mới nói, dị năng và tang thi giống nhau, đều không nên xuất hiện ở thế giới này, sẽ phá hỏng cân bằng nguyên bản ở đây.

Ở thế giới tận thế, nhân loại tiến hóa ra dị năng là để chiến đấu với tang thi. Nhưng ở thế giới này tang thi đã bị hắn, tiên sinh còn có một bộ phận quân nhân hợp lại trấn áp, dị năng bình thường của nhân loại liền có vẻ dư thừa.

Họ không cần phải chiến đấu với tang thi, lại có thể dùng dị năng để bắt nạt đồng bào.

Nhân loại có thiện có ác, một ngày bỗng nhiên có được siêu năng lực, có người sẽ dùng nó làm việc thiện, lại có kẻ dùng nó khuếch đại cái ác trong đầu.

Tận thế sở dĩ được gọi là tận thế, đại khái cũng bởi vì có khi con người còn ác độc hơn cả tang thi.

Chờ đến lúc thần sử đến, hắn không chỉ muốn chuyển hóa tang thi mà dị năng trên người nhân loại cũng phải xóa bỏ mới tốt.

Thiếu niên không phải không có hâm mộ nói: “Anh trai, anh là dị năng hệ băng sao? Anh thật là mạnh mẽ.”

Sau mưa đỏ tang thi nhiều, dị năng giả cũng không ít nhưng đại bộ phận đều rất yếu. Lần đầu tiên nó nhìn thấy người có dị năng có thể đóng băng tận vài người một lúc.

Nếu nó cũng có thực lực như vậy thì tốt rồi, vậy thì có thể bảo vệ em gái.

Thích Bạch Trà không trả lời vấn đề, nói: “Nhà cậu ở đâu? Tôi đưa cậu về.”

Thiếu niên sửng sốt, vội nói: “Không, không cần.” Thần sắc cậu bé hoảng loạn.

Thích Bạch Trà không ép: “Vậy được rồi, chú ý an toàn.”

Thiếu niên rõ ràng nhẹ nhàng thở ra, gật đầu nói: “Vâng, cảm ơn anh.”

...

Thích Bạch Trà lại không thật sự đi, mà ẩn thân nhìn thiếu niên đi vào một khu dân cư.

Hắn đi xuyên tường theo cậu bé vào.

Thiếu niên vừa vào cửa liền vội vàng chạy về phía phòng ngủ.

“Ưm, ưm.” Phòng ngủ truyền đến động tĩnh.

Đó là một thiếu nữ bị trói trên ghế... Hoặc nói là một tang thi bị trói trên ghế.

Nó đã không còn dạng người, miệng bị chặn bằng một mảnh vải, tay chân bị trói vào tay vịn và chân ghế đẩu, nó giãy giụa làm phát ra tiếng vang kịch liệt, có vẻ vô cùng xao động bất an.

Kỳ dị chính là, vừa thấy đến thiếu niên trở về cô lập tức an tĩnh, nhìn chằm chằm thiếu niên không chớp mắt.

Đôi mắt vẩn đục không hiện lên ý muốn thèm thuồng với đồ ăn mà ngược lại trông có vẻ ngoan ngoãn.

“Em à.” Thiếu niên nói chuyện phiếm với cô bé như đang nói với người bình thường: “Họ mang tang thi tập hợp đến khu Đông, anh không biết có phải họ muốn tập chung lại để giết hay không.”

Thiếu nữ tang thi bất an cào móng tay.

“Móng tay lại dài quá rồi còn cào tay vịn ghế chảy máu nữa, em có đau không?” Thiếu niên bất đắc dĩ.

Thiếu nữ tang thi lại cẩn thận rụt ngón tay lại giấu kỹ móng tay, sợ rằng móng tay sắc nhọn của mình làm thiếu niên bị thương.

“Em yên tâm, anh trai sẽ không để ai phát hiện ra em.” Thiếu niên kiên định nói: “Anh sẽ không để kẻ nào thương tổn đến em, không ai có thể tách hai chúng ta ra được.”

Thích Bạch Trà ở trong phòng nhìn một lát, yên lặng gia cố dây thừng đang cột thiếu nữ một chút rồi lặng yên rời đi.

Lòng người quả thực là thứ kỳ diệu.

Qua một trận mưa, có người thức tỉnh dị năng có người biến thành tang thi, từ đây giống như bắt đầu phân chia thiện ác.

Nhưng mà ⸺

Có người thức tỉnh dị năng dùng để bắt nạt người nhỏ yếu hơn mình, có người biến thành tang thi vẫn như trước đây không làm tổn thương người mình yêu quý.

Thiện ác chưa bao giờ phân biệt chủng tộc.

-

Sau khi ném toàn bộ tang thi vào khu Đông, tiếp theo Thích Bạch Trà liền không bận gì chỉ ngồi chờ thần sử tới.

Hắn được sắp xếp một gian phòng tốt nhất ở quân bộ, ngay cạnh phòng của Đàm Thời Viễn và Tô Dư.

Đôi nam nữ chính này làm hắn cũng bớt lo, nói không đi liền thật sự không đi, mấy ngày nay vẫn luôn ở phòng chơi game, nghe nói nhờ vậy mà tình cảm nhanh chóng đi lên.

Thích Bạch Trà cũng không phải rất muốn biết tiến triển tình cảm của phòng bên cạnh.

Hắn nhớ tiên sinh.

Thích Bạch Trà nằm trên sopha trong phòng đọc sách trên di động không vào đầu, dứt khoát gửi tin nhắn trong thần thoại cho Kỳ Dạ.

Thích Bạch Trà: Hoàn thành đến đâu rồi anh?

Kỳ Dạ gần như là trả lời ngay sau một giây.

Kỳ Dạ: Sắp rồi, đêm nay anh sẽ quay về.

Thích Bạch Trà bất giác cong khóe môi.

Kỳ Dạ: Mấy ngày nay chạy quanh thế giới làm anh mệt chết rồi, lúc về nhà muốn Trà Trà bóp vai, đấm lưng, xoa chân cơ.

Thích Bạch Trà: Nhưng em cũng mệt mỏi.

Kỳ Dạ: Vậy anh bóp vai đấm lưng cho em trước sau đó em lại bóp vai đấm lưng cho anh nha.

Thích Bạch Trà lấy di động che che môi.

Kỳ Dạ lại gửi tin nhắn đến.

Lúc này không dùng văn bản mà gửi đến một đoạn giọng nói.

“Vài ngày không được nghe giọng Trà Trà, anh muốn nghe Trà Trà nói chuyện.” Giọng người kia lười biếng từ tính không biết đang ở nơi nào, còn mơ hồ nghe được tiếng gió.

Thích Bạch Trà cũng trực tiếp truyền âm: “Tiên sinh muốn nghe cái gì?”

Giọng Kỳ Dạ hàm chứa ý cười: “Muốn nghe Trà Trà gọi anh trai.”

Thích Bạch Trà: “Vị tiên sinh này, có phải anh lại đọc được tiểu thuyết kỳ quái gì hay không.”

Kỳ Dạ nghiêm túc nói: “Sao lại gọi là kỳ quái? Tiên sinh, ông xã em cũng đều gọi rồi, chỉ còn có cái này chưa gọi. Nhanh lên một chút nào, không gọi không phải người đọc Tấn Giang.”

Thích Bạch Trà: “Có phải anh đã quên mình là niên hạ rồi không? Nếu gọi cũng là anh gọi.”

Kỳ Dạ kinh ngạc: “Trà Trà cũng vào văn học Tấn Giang nghiên cứu sao?” Mấy tag nổi tiếng nhiều năm cũng đều biết.

“Thứ khiến anh mê mẩn.” Thích Bạch Trà nhìn truyện đang đọc dở trên di động: “Em cũng không được tìm hiểu một chút sao?”

Kia đúng là một cái app văn học màu xanh lục.

... Còn rất tốn thời gian.

Thích Bạch Trà chế nhạo nói: “Đừng im lặng nha, mau gọi anh trai nào không gọi không phải người đọc Tấn Giang.”

Kỳ Dạ: “...”

Kỳ Dạ không đáp lời, giả chết không lên tiếng.

Xùy, lại còn chơi kịch bản với hắn nữa.

Thích Bạch Trà thản nhiên rời khỏi thần thoại, tiếp tục cầm lấy di động đọc truyện.

-

Bên kia địa cầu.

Kỳ Dạ đang đứng trên một vách đá, phía dưới là đá ngầm và sóng biển, từng đợt gió biển ướt át thay nhau thổi vào bờ.

Không phải chỉ gọi anh trai thôi sao?

Trà Trà muốn nghe, y gọi là được.

Kỳ Dạ rời khỏi thần thoại, thanh thanh giọng bắt đầu luyện tập với biển: “Anh trai... Không được, không có cảm xúc.”

“Anh à? Cũng không được, quá ngốc.”

Hắn đè thấp tiếng nói: “Anh.”

... Cảm xúc vẫn không đúng lắm.

Kỳ Dạ luyện vài tiếng cuối cùng cũng tìm được một cái có cảm xúc thích hợp, đang định thấp thỏm gửi cho Trà Trà, kết quả lại căng thẳng đầu óc click vào khung chat với thiên thần Hermann.

Hermann đã từng vì sự kiện của Pascal gửi tin tức cho y, chờ đến lúc Kỳ Dạ biết chuyện thì mọi việc đã qua nên y vẫn luôn lười mở ra.

Đến hôm nay tin tức chưa đọc nên còn treo trên đầu, không cẩn thận liền click vào.

Kỳ Dạ đang định rời khỏi, ánh mắt đột nhiên dừng lại.

Thiên thần: Tôn kính Tà Thần các hạ, vị Ma Vương Pascal bên ta đã lẩn trốn đến lãnh địa của ngài. Thực lực Pascal cường đại, đừng cứng đối cứng với gã, ta sẽ tận lực cầu hiệp trợ từ Chủ Thần, thỉnh cẩn thận.

Tà Thần: [tự động trả lời] xin đừng quấy rầy.

Tà Thần: Đã đánh chết

Kỳ Dạ nhìn ba chữ ‘Đã đánh chết’, mắt lộ ra hoang mang.

Cái này gửi đi khi nào?

Sao y chẳng nhớ tí gì.

Kỳ Dạ đang muốn tìm tòi đến cuối cùng, phía sau bỗng nhiên truyền đến động tĩnh rất nhỏ.

“Kỳ Dạ, tìm được ngươi rồi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp