Sẽ không có chuyện quân đội vô duyên vô cớ tin vào một người xa lạ, chiêu vừa rồi của Thích Bạch Trà là để tranh thủ đoạt quyền nói chuyện bình đẳng với cán bộ cấp cao của quân đội. Đàm Thời Viễn và Tô Dư bị mời ra khỏi phòng họp, Thích Bạch Trà ở lại bên trong tiếp tục nói chuyện với bọn họ.

Tô Dư lo lắng nói: “Anh nói xem, cậu em và mấy người kia có nghe lời Thích tiên sinh nói không?”

Đàm Thời Viễn bình tĩnh: “Em quên Thích tiên sinh là thần rồi sao?”

Ban đầu hắn cũng khiếp sợ, đến tận giờ cảm giác kinh ngạc đó cũng chưa tan hoàn toàn. Đặc biệt là vào sáng nay sau khi nghe cuộc nói chuyện như lạc vào sương mù của Thích Tiên sinh và Phó tổng, Đàm Thời Viễn cuối cùng cũng coi như nhận thức rõ ràng về thế giới.

Hóa ra trên đời thật sự có thần minh.

Bên ngoài thế giới của bọn họ có lẽ còn có rất nhiều thế giới.

Đàm Thời Viễn được xưng một câu rồng phượng trong loài người, gia thế, dung mạo tất cả đều hơn người, cũng từng cho rằng tự mình có thể đi lên đỉnh cao nhân sinh. Mà nay mới phát hiện, hóa ra hắn chỉ nhỏ bé như con kiến, núi cao còn có núi cao hơn, cao đến mức nhìn vào không rõ.

Ngẩng đầu lên chỉ có thể nhìn thấy tầng mây thật dày, kể ra những thứ hắn nhìn trộm được chẳng qua chỉ là một góc của tảng băng.

Đàm Thời Viễn cũng không có dã tâm thăm dò thế giới rộng lớn, cũng không vì Thích Bạch Trà không hề cố kỵ nói thẳng rằng sớm muộn cũng xóa ký ức của hắn mà không cam lòng.

Đương nhiên hắn tự biết thân biết phận, cũng biết đến lúc thích hợp thu hồi lòng hiếu kỳ. Mưu toan nhìn trộm thiên cơ tất gặp trời phạt. Đàm Thời Viễn là thương nhân, không làm buôn bán lỗ vốn bao giờ.

Tô Dư gật gật đầu: “Nói cũng phải, nhất định Thích tiên sinh có thể thuyết phục được cậu.”

Quả nhiên, cửa phòng họp đóng không bao lâu đã lại mở ra.

Ánh mắt đoàn người nhìn Thích Bạch Trà lúc này quả thực là tất cung tất kính.

Thích Bạch Trà cũng không cần hao phí bao nhiêu mồm mép. Hắn không cần nói có sách mách có chứng khiến người tin phục, chỉ cần ăn ngay nói thật ‘Ta là thần tới cứu vớt các ngươi’ là được. Chỉ nói không đương nhiên nực cười, nhưng kèm theo sức mạnh siêu nhân loại của hắn chính là bằng chứng hữu lực nhất.

Ban đầu quân đội cho rằng Thích Bạch Trà là dị năng giả hệ băng. Bởi lẽ sau cơn mưa đỏ dị năng giả xuất hiện cũng không ít, chỉ là không cường đại như Thích Bạch Trà mà thôi.

Sau đó Thích Bạch Trà dùng hành động chứng minh hắn không chỉ đơn giản là dị năng giả.

Các chiến sĩ xếp hàng nghe lệnh chờ xuất phát, đã đến lúc chuẩn bị đến khu Đông khu cứu viện. Bọn họ đa số là người trẻ tuổi, ai nấy đều quân phục thẳng thớm, oai phong lẫm liệt.

Trước khi đi, bọn họ thấy một thanh niên dáng dấp xuất sắc, trước mỗi chiếc xe tải quân dụng đều dừng chân một lát, dùng tay chạm vào vài giây sau đó đến chiếc xe tiếp theo làm động tác tương tự. Xe được người đó chạm vào mới có thể xuất phát.

Các chiến sĩ không hiểu ra sao. Thời gian cứu người cấp bách, họ không biết thanh niên này đang làm cái gì, như này chẳng phải là lãng phí thời gian sao?

Nhưng cấp trên không lên tiếng, họ cũng không dám có dị nghị.

Một cán bộ trung niên hỏi Lý Kiến Hoa: “Lão Lý, đây là đang làm gì?” Vừa rồi ông bận tuần tra nên không tham dự cuộc họp kia được, lúc này có chút mông lung.

Sao bỗng nhiên một đám bạn già của ông lại nghe lời của một người trẻ tuổi chưa trải sự đời.

Lý Kiến Hoa nghiêm túc nói: “Chúc phúc.”

Người kia: “???”

Ông không tin nổi nói: “Thời tiết thay đổi, ông cũng tin quỷ thần rồi?”

Lý Kiến Hoa chính là một người kiên định theo thuyết vô thần.

Lý Kiến Hoa trầm mặc, tâm tình phức tạp.

Nếu có một người, vào lần đầu gặp mặt có thể lôi tổ tông 18 đời của cả một bàn người ra nói rõ ràng, cuộc đời từ chuyện nhỏ đến lớn, lớn thì đề cập đến nhiệm vụ liên quan đến cơ mật quốc gia, nhỏ thì mấy tuổi gãy răng giấu ở chỗ nào... thuộc như lòng bàn tay giống như tận mắt nhìn thấy.

Họ cũng không thể không tin, vị này có lẽ thật sự là thần tới tới cứu vớt bọn họ.

Trong lúc nguy cấp này, thà rằng tin là có còn hơn là không tin.

Thích Bạch Trà thi thuật xong tất cả xe tải đi về hướng Lý Kiến Hoa: “Có thể xuất phát rồi.”

Pháp thuật của hắn có thể khiến tang thi né tránh những xe tải này, cho dù có ngửi thấy mùi người sống trên xe cũng sẽ không chen nhau xúm tới, tránh xảy ra xung đột giữa người và tang thi. Tốc độ của xe tải từ khu Trung Tâm đến khu Đông ban đầu đi mất khoảng hai giờ đồng hồ lúc này lại chỉ cần hai mươi phút, tiết kiệm thời gian hơn rất nhiều.

Thực ra hắn có thể rút ngắn thời gian lại còn hai phút thậm chí là hai giây, tuy nhiên như vậy mà nói đối với tố chất thân thể của nhân loại chỉ sợ là không chịu nổi. Bản chất của thuấn di là ép nén khoảng cách và không gian, khoảng cách càng dài dao động càng lớn. Nhân loại rất khó có thể chịu đựng được giao động kịch liệt của không gian, hai mươi phút đã cực hạn đối với an toàn của binh lính.

Lý Kiến Hoa gật đầu, thành khẩn nói: “Nhờ cả vào ngài.”

Quân đội xuất phát đến khu Đông, Thích Bạch Trà cũng dành được chút thời gian đến bốn khu khác làm việc của mình. Đàm Thời Viễn và Tô Dư bị hắn hạ lệnh cưỡng chế ở lại quân bộ.

Thích Bạch Trà dùng thần thức đảo qua một vòng trên không cảm thấy quân bộ không có tang thi, là khu an toàn. Hắn lại thiết lập một kết giới bao quanh quân bộ khiến nơi này trở nên cực kỳ an toàn, bảo bọn họ nếu không có việc gì đừng ra cửa.

Kết giới bảo vệ khác với kết giới phong tỏa. Kết giới bảo vệ có thể tự do ra vào, nhưng rời khỏi kết giới chính là rời khỏi phạm vi bảo vệ. Còn kết giới phong tỏa chính là không ai có thể tự do ra vào. Thích Bạch Trà không thể trói buộc tự do thân thể của Đàm Thời Viễn, chỉ có thể nhắc nhở.

Sự an toàn của người mang đại khí vận là quan trọng nhất. Người mang đại khí vận chết, thì toàn bộ thành công giã tràng. Đàm Thời Viễn ở bên ngoài, cho dù là với xác suất nhỏ đến đâu thì đều có khả năng có thể xảy ra chuyện. Thích Bạch Trà nói đi nói lại nhiều lần để Đàm Thời Viễn an tâm ở nhà làm trạch nam, Tô Dư phụ trách nhìn hắn.

Đàm Thời Viễn khó hiểu: “Vào lúc này tôi cũng nên hỗ trợ, sao có thể trốn đi để người khác ra ngoài chiến đấu?”

Thích Bạch Trà bình tĩnh nói: “Ngươi trốn đi chính là đã giúp ta một đại ân.”

Đàm Thời Viễn còn muốn hỏi tiếp, Tô Dư đã rất có mắt nhìn mà kéo hắn đi: “Chúng ta làm theo lời Thích tiên sinh nói là được, cũng sẽ không hại anh.”

Thích Bạch Trà nhìn bọn họ lôi lôi kéo kéo đóng lại cửa phòng, mới biến mất.

-

Các chiến sĩ vốn tưởng rằng ra ngoài cứu viện nhất định phải trải qua một phen khổ chiến. Họ không phải là không biết tình huống mình sắp đối mặt là gì bởi lúc trước cấp trên đã nói với họ tình huống cụ thể. Thành Phố B không hiểu sao xuất hiện quái vật ăn người, có thể đuổi theo mùi vị của con người. Chỉ cần bị cắn, bản thân cũng sẽ nhanh chóng biến thành loại quái vật này. Những quái vật đó đều là dân chúng, nếu không phải bất đắc dĩ không được nổ súng.

Nghe như vậy quả thực là khó khăn, chỉ vô ý một chút chính là có đi mà không có về.

Nhưng đã mặc lên bộ quân phục, có ai lại không chuẩn bị sẵn tâm lý thấy chết không sờn đâu?

Quyết tâm vì nghĩa quên thân, chiến sĩ trẻ tuổi đứng trên xe tải, tay cầm súng cảnh giác nhìn bốn phía xung quanh.

Nếu có quái vật lui tới, họ phải nhanh chóng bắn trúng chân khiến chúng mất đi năng lực hành động.

Nhưng mà...

Trên đường phố lạnh lẽo.

Một quái vật cũng không có.

Gió lạnh thổi qua cuốn lên lá rụng, lộ ra một mảnh thê lương.

Các chiến sĩ: “...”

Quái vật đâu?

Cảnh tượng quái vật ngửi thấy hơi thở người sống liền lao lên tạo nên một tràng khổ chiến không hề xuất hiện.

Yên tĩnh như một tòa thành chết, chỉ có đoàn xe này là chở người còn sống.

Lúc cảm nhận được thần lực ẩn chứa trên xe tải, tang thi liền nhao nhao tránh đi thậm chí là đi tìm chỗ trốn.

Chúng không có thần trí nhưng vẫn còn bản năng sợ hãi.

Hơi thở trên xe tải mang đến cho chúng cảm giác chính là hai chữ viết hoa: Nguy Hiểm.

Các chiến sĩ một đường thông suốt, chỉ mất hai mươi phút họ liền nhìn thấy cột mốc đánh dấu khu B.

“...”

Lộ trình này ngắn đến có chút quỷ dị. Các chiến sĩ nhớ đến nhắc nhở của cấp trên lúc trước đều trợn mắt há hốc mồm.

Để bọn họ có chuẩn bị tâm lý, trước khi xuất phát cấp trên đã nói qua với bọn họ rằng vị thanh niên kia đang thi pháp. Lúc đó không ai để bụng chỉ cho rằng cấp trên đã tuyệt vọng đến mức cái gì cũng có thể thử, ngay cả lời thầy bói cũng tin.

Lúc này...

Họ cũng muốn vái một vái.

Tang thi ở khu Đông rõ ràng nhiều hơn nơi khác rất nhiều. Chúng đều đi ra cửa kiếm ăn, trên phố tang thi dày đặc chất thành núi chen chen chúc chúc, đã không thể nói trốn là trốn.

Nhóm người trên xe tải nhìn đám tang thi rậm rạp mà da đầu tê dại, lại lần nữa cầm súng lên.

Cần phải lên tinh thần trước.

Ai ngờ lại xuất hiện một màn này.

Đại quân tang thi thấy đoàn xe chở người sống liền vội vàng tránh đi, nhưng một con phố quá nhỏ chỉ có thể chia làm hai bên nhìn như đang hoan nghênh người tới.

Các chiến sĩ: “...?!”

Chuyện này cũng quá là gây ảo giác đi.

Họ không ngơ ngác bao lâu lát sau đã hỏa tốc thực hiện chiến lược cứu viện.

...

Có thêm thần lực của Thích Bạch Trà, hành động cứu viện lần này không hề khó khăn. Tang thi không dám tới gần đoàn xe, các chiến sĩ ngồi trên xe tải cũng lây dính một ít hơi thở của thần linh, lúc tạm thời xuống xe cứu viện sẽ không bị tang thi công kích.

Bọn họ không cần chiến đấu, trực tiếp tìm người sống sót mang lên xe là được. Cảm giác không phải mạo hiểm sinh mệnh tới cứu người mà như đơn thuần tới giúp người nơi này chuyển nhà...

Các chiến sĩ bận việc mấy ngày đêm, tiến độ rất khả quan nên công tác cứu hộ đã hoàn thành hơn nửa.

Nhiệm vụ càng nhẹ nhàng họ càng cảm thấy kính trọng với vị thanh niên thần bí nọ.

Nếu không phải thanh niên thi pháp, không biết họ còn phải tổn thất bao nhiêu chiến hữu, sao có thể giống như lúc này, địa ngục tử thần trực tiếp biến thành chế độ treo máy bất khả chiến bại.

Không biết là cao nhân nơi nào.

Tận thế ngày thứ năm, đoàn xe của các chiến sĩ gặp được Thích Bạch Trà.

Công tác cứu hộ đang ở giai đoạn kết thúc, Thích Bạch Trà suy nghĩ cũng đến lúc gặp nhau rồi. Chờ cứu hộ ở khu Đông xong hắn có thể mang tất cả tang thi ở bốn khu khác ném vào đây.

Mấy ngày này tuy Thích Bạch Trà không lộ diện nhưng thanh danh trong quân đội lại vô cùng vang dội. Các chiến sĩ suy nghĩ rất nhiều lần lúc gặp hắn phải cảm ơn như nào cho phải, ai ngờ vừa nhìn thấy người đã sợ tới mức nói không nên lời.

Quả thực là thanh niên trẻ tuổi tuấn mỹ, phong hoa vô song khiến người ta nhìn thấy thần hồn điên đảo.

... Nhưng phía sau hắn đi theo một hàng dài tang thi có thể khiến người ta sợ đến hồn phi phách tán.

Cứu viện mấy ngày các chiến sĩ cũng biết loại quái vật này tên là tang thi, thứ bọn họ đang trải qua quả đúng là mạt thế.

Trong phim điện ảnh, sau cùng của mạt thế sẽ xuất hiện một chúa cứu thế. Vận khí của họ vẫn còn tốt, mạt thế mới bắt đầu trời đã giáng đại thần cứu vớt con người khỏi nước sôi lửa bỏng.

Thích Bạch Trà: Không, vận khí mà tốt thì thế giới của chúng ta căn bản sẽ không xuất hiện mạt thế.

Người thường đương nhiên không biết suy nghĩ của Thích Bạch Trà, chỉ là hai mắt đăm đăm nhìn chằm chằm hai hàng tang thi dài dằng dặc phía sau hắn.

Thật sự là một chuỗi dài, xếp thành hai hàng chỉnh tề theo sau Thích Bạch Trà, mắt nhìn không thấy cuối.

Tang thi đi theo hắn nhìn như kéo dài từ đây đến tận Pháp.

Kỳ thật cũng không khoa trương như vậy, Thích Bạch Trà chỉ khống chế tang thi của bốn khu vực kia mà thôi, kéo dài từ khu đông đến khu Tây.

Cách hắn thao túng tang thi cũng không có kỹ thuật gì. Dù sao hắn cũng không phải hệ thống, không có kỹ năng chuyên môn đối phó tang thi.

Lật xem tư liệu biết được tang thi sẽ bị máu thịt của người sống hấp dẫn khiến chúng nhào lên công kích gặm cắn. Nhưng bản thân chúng sẽ sợ hãi tang thi cấp cao, nếu gặp phải sẽ tự động né tránh.

Cho nên Thích Bạch Trà phủ lên xe tải mùi của Tang Thi Hoàng, như vậy có thể khiến cho đàn tang thi chỉ số thông minh bằng không này tránh xa ba thước.

Lại biến mùi vị trên người mình thành máu thịt vô cùng thơm ngọt, có thể so như hấp dẫn của thịt đường tăng với yêu tinh vậy, thế nên tang thi ở bốn khu tự nhiên ngoan ngoãn đi theo hắn. Có mùi vị của hắn ở đó, máu thịt của người thường cũng không dậy nổi hứng thú đối với tang thi.

Chiến sĩ không biết nguyên do trong đó chỉ nơm nớp lo sợ hỏi: “Thích tiên sinh, ngài, ngài đang làm gì vậy?”

Đầu Thích Bạch Trà cũng không quay lại: “Đuổi thi.”

“...”

Chỉ từng nghe đuổi cương thi, đây vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy đuổi tang thi.

Đại thần thật là trâu bò.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play