Đỉnh đầu đang mở đèn trần nhà, ánh đèn chói lọi đâm vào mắt phát đau, Thích Bạch Trà theo bản năng dùng mu bàn tay ngăn ánh sáng lại, hàng mi dài rủ xuống.
Không biết vì sao hắn lại cảm thấy trong lòng không yên.
Thích Bạch Trà nhìn di động, 11 giờ đêm.
Hắn nằm trên sopha chờ tiên sinh trở về, cứ thế bất tri bất giác ngủ quên.
Đã giờ này sao tiên sinh còn chưa về?
Thích Bạch Trà lại nhắm mắt, định dùng thần thoại liên lạc với Kỳ Dạ.
“Tiên sinh.” Hắn truyền âm qua bên đó.
Không có hồi âm.
Không có chuyện Kỳ Dạ nghe thấy mà không trả lời.
Còn đang bận sao?
Nỗi bất an trong lòng Thích Bạch Trà càng thêm mãnh liệt.
Hắn đang định gọi thêm một tiếng, bỗng nhiên nghe Kỳ Dạ gọi: “Trà Trà.”
Lông mi Thích Bạch Trà run rẩy, một tiếng này không phải vang lên trong đầu.
Hơi thở người kia phả vào mặt hắn, âm thanh gần trong gang tấc từ trên cao rơi xuống, rõ ràng truyền vào trong tai.
“Anh đã trở về.”
Thích Bạch Trà chậm rãi mở mắt. Kỳ Dạ ngồi trên sopha cười cúi đầu nhìn hắn chăm chú.
Bất an trong lòng nhanh chóng rút đi như thủy triều.
Tiên sinh của hắn đã trở lại.
Thích Bạch Trà nhẹ nhàng thở ra: “Xuất quỷ nhập thần, có phải anh định dọa em sợ hay không?”
Kỳ Dạ mỉm cười: “Muốn cho em một niềm vui bất ngờ.”
“Rất nhớ em.” Giọng Kỳ Dạ khàn khàn: “Chúng ta vào phòng ngủ đi.”
Ai cũng có thể nghe ra ám chỉ trong đó.
Có câu tiểu biệt thắng tân hôn, hai người đã một tuần không gặp bởi vậy nỗi niềm nhớ nhung lại càng khó kiểm soát.
Thích Bạch Trà ngồi dậy: “Anh không mệt sao, vẫn còn sức làm này làm nọ?”
“Sức lực của anh đối với Trà Trà luôn là vô cùng vô tận.” Kỳ Dạ đúng lý hợp tình nói.
Thích Bạch Trà: “...” Hắn lựa chọn đi vào phòng ngủ trước, không thèm để ý đến Kỳ Dạ.
Kỳ Dạ nhìn bóng dáng chạy trối chết của thanh niên, nở nụ cười ý vị sâu sa.
Kỳ Dạ vừa theo vào phòng ngủ liền đẩy Thích Bạch Trà lên giường định đi thẳng vào vấn đề. Thích Bạch Trà nhíu mày xoay người tránh đi, đáy mắt ẩn ẩn kháng cự.
Cảm giác đêm nay tiên sinh rất vội vàng, cũng có thể giải thích là vì lâu ngày gặp gỡ mới gấp gáp.
Nhưng cái chính là hắn vẫn cảm thấy có chỗ nào không đúng.
Tầm mắt Thích Bạch Trà dừng trên ngón áp út thon dài của Kỳ Dạ, đột nhiên khựng lại: “Nhẫn của anh đâu?”
Giao châu và long châu là nhẫn cưới của hai người họ, từ sau khi thẳng thắn thân phận, rõ ràng nguồn gốc hai chiếc nhẫn thì vẫn luôn đeo chưa bao giờ gỡ xuống.
Kỳ Dạ thuận miệng nói: “Anh cất rồi.”
Thích Bạch Trà nói: “Đeo lên đi.”
“Tha cho anh đi mà Trà Trà.” Kỳ Dạ cười khổ: “Thần vực của anh bây giờ đâu đâu cũng là tang thi, anh nhìn một cái cũng thấy chán ghét, để tìm một chiếc nhẫn quả thực là khó khăn.”
“Đừng náo loạn, Trà Trà, em làm như vậy khiến anh rất khó chịu.” Ánh mắt Kỳ Dạ trầm xuống: “Anh bôn ba lâu như vậy ở bên ngoài là vì ai?”
Nếu không phải lúc này bại lộ lúc sau chơi không vui thì quả thực gã đã muốn bá vương ngạnh thượng cung.
Thích Bạch Trà mím môi, tay nắm lại thật chặt.
Từ trước đến nay tiên sinh vẫn luôn tôn trọng mong muốn của hắn, nếu hắn đã không muốn nhất định không miễn cưỡng, sao có thể nói loại lời nói này.
“Vậy được rồi.” Thích Bạch Trà thở dài, làm như thỏa hiệp: “Vậy em vào tắm rửa trước đã.”
Kỳ Dạ có chút không kiên nhẫn: “Dùng thuật thanh khiết không phải là được rồi sao?” Thi thuật một cái là xong, sao nhất định phải kéo dài lâu như vậy.
“Thế này không phải là có cảm giác nghi thức sao?” Thích Bạch Trà mặt không biểu cảm trả lời.
“...” Lên giường thôi còn cảm giác nghi thức làm gì? Hai ngươi cũng thật biết chơi!
“Được, em nhanh lên.” Gã ngồi trên giường, dù sao cũng không trốn thoát khỏi lòng bàn tay gã.
Gã cảm thấy không thể chờ nổi đến lúc hoàn toàn chiếm hữu Thích Bạch Trà rồi lộ mặt thật, sau đó nhìn thấy biểu cảm ê chề đau đớn của đối phương.
Nếu lúc đó nếu đúng lúc Kỳ Dạ quay lại nhìn thấy Tuyết Thần mình nâng niu đang nằm dưới thân người đàn ông khác thì lại càng thú vị.
Gã thích thú nhất chính là cảm giác thú vị khi cướp đi tiện thể hủy hoại đồ vật kẻ khác trân ái. Nếu có thể khiến cho đôi thần tiên quyến lữ này cảm tình tan vỡ trở mặt thành thù, vậy không còn gì tốt hơn.
Lấy bản tính chiếm hữu, cố chấp mãnh liệt của Tà Thần, liệu có thể hận đến mức trực tiếp giết kẻ phản bội y - Tuyết Thần hay không?
Gã rửa mắt mong chờ.
-
Thích Bạch Trà vừa đóng cửa phòng tắm, biểu cảm trên mặt liền lạnh như băng sương.
Người trong phòng ngủ không phải Kỳ Dạ.
Kẻ quay về rốt cuộc là ai.
Kỳ Dạ thực sự đang ở nơi nào.
Tất cả những thứ này đều không có đầu mối.
Thích Bạch Trà mở vòi sen để tiếng nước xôn xao che giấu, trong đầu liền lập tức liên hệ với Kỳ Dạ.
“Tiên sinh, anh có đó không?”
“Tiên sinh?”
“Kỳ Dạ!”
Cho dù hắn gọi như thế nào đối phương vẫn không hề hồi âm như trước.
Trái tim Thích Bạch Trà liền trùng xuống.
Có khả năng tiên sinh đã thật sự xảy ra chuyện.
Hắn không thể nhìn thấu ngụy trang của kẻ kia, đủ để nói lên thực lực của gã ở phía trên hắn, không biết lại là tồn tại cấp cao ở thế giới nào đến. Dù sao thế giới 999 đã vỡ nát dù xuất hiện sinh vật gì cũng đều có khả năng.
Sinh vật không rõ kia giả mạo tiên sinh, thậm chí còn muốn lên giường với hắn.
Đôi mắt Thích Bạch Trà bị lửa giận lấp đầy.
Nếu như hắn không kịp thời phát hiện, chẳng phải là...
Lúc này phát hiện ra cũng chưa thể thoát khỏi nguy cơ. Kẻ kia ở ngay bên ngoài, thực lực không biết sâu cạn, đại khái biết rằng bản thân không phải đối thủ của hắn. Nếu đối phương ra tay chưa chắc hắn có thể chạy thoát được. Nếu như lúc này hắn chạy, lại nếu như bị phát hiện ngược lại rút dây động rừng.
Không thể trông cậy vào chủ thần, thần minh khác không thể tới cứu viện.
Nghĩ sao cũng chỉ có đường chết.
Hơn nữa lúc này, việc khiến Thích Bạch Trà tâm loạn như ma chính là Kỳ Dạ hiện không biết tung tích.
Điều này đủ để đập nát lý trí của hắn.
-
“Trà Trà, xong chưa?” Bên ngoài truyền đến tiếng thúc giục của kẻ kia.
Thích Bạch Trà nhanh chóng thay áo ngủ cho mình, biến thành dáng vẻ vừa mới tắm xong, đóng vòi hoa sen: “Sắp rồi.”
Cứng đối cứng không được, vậy giả vờ không biết, đánh hắn không kịp trở tay.
Ở chung văn phòng một năm, gã biết rõ mỹ mạo của vị Tuyết Thần này.
Thế giới vô biên thần minh vô số, mỹ nhân nhiều đếm không xuể. Tuyết Thần chưa chắc là xinh đẹp nhất, nhưng một thân khí chất lạnh lẽo thanh thuần kia tuyệt đối xuất trần thoát tục.
Nhưng gã vẫn không hiểu, như này cũng có gì đáng giá mà khiến Kỳ Dạ trả giá lớn như vậy đi cứu vãn mọi chuyện.
Quả thực ngu không ai bằng.
Vừa lúc để gã chiếm lời.
Nếu không phải Chủ Thần hạ cấm chế khiến gã không thể giết thần... Gã đã sớm giết hai người này cướp thần cách, cần gì phải lo tính kế để họ tự giết hại lẫn nhau, rồi còn phải cẩn thận trốn tránh Chủ Thần.
Cũng may gần đây gã tạo cho chủ thần một ít phiền toái, thành công ném nồi cho vị trốn chạy kia, chủ thần đại nhân thân ái tạm thời không rảnh quan tâm đến gã.
Cái gì mà thần minh trí dũng toàn năng, cũng đều là ngu dân bị gã đùa giỡn trong lòng bàn tay mà thôi.
Lê Tẫn không hề che giấu đánh giá Thích Bạch Trà: “Mặc áo ngủ làm gì, dù sao sớm muộn lát nữa cũng cởi.”
Thích Bạch Trà nhịn xuống chán ghét, khẽ cười nói: “Anh tự tay cởi không phải càng tốt à?”
Lê Tẫn trước mắt hứng thú: “Có lý.”
Gã duỗi tay ngả ngớn cởi đai lưng Thích Bạch Trà, Thích Bạch Trà cũng thuận theo ôm chặt gã.
Ngón tay trắng trẻo xinh đẹp xẹt qua sau lưng kẻ kia, lòng bàn tay chớp mắt hóa ra một lưỡi băng sắc nhọn.
Không chút do dự hung hăng đâm xuống ⸺
Sắc mặt Thích Bạch Trà trầm xuống.
... Lưỡi băng không xuyên qua được.
Có nghĩa là đối phương mạnh hơn hắn rất nhiều.
Thế giới này của bọn họ thừa nhận quá nhiều áp lực vốn không nên gặp phải rồi.
Lê Tẫn híp híp mắt, trở tay túm chặt cổ tay Thích Bạch Trà kéo về phía trước: “Trà Trà, sao em lại mưu sát chồng em thế này?”
Thích Bạch Trà mặt không đổi sắc nói: “Anh quên mình thích đau đớn rồi sao? Hôm nay sao lại da dày thịt béo như vậy.”
Lê Tẫn: “...” Kỳ Dạ còn thích như vậy?
Thật là nhìn không ra.
“Không thích băng sao?” Thích Bạch Trà tùy tay hóa ra một cái roi nước: “Đêm nay thử roi xem thế nào nhé?”
Lê Tẫn đen mặt, gã tới cướp người không phải tới chịu ngược!
“Đêm nay không chơi mấy thứ này.” Lê Tẫn nghiến răng nghiến lợi nói: “Anh muốn làm em.”
Thích Bạch Trà kinh ngạc nhìn hắn: “Anh bị sao vậy? Anh ở phía dưới mà.”
Lê Tẫn: “...”
Kỳ Dạ thật sự khiến gã không ngờ được.
“Không đúng, ngươi chơi ta!” Lê Tẫn cũng không phải kẻ ngốc, bị lừa một lát đã khôi phục tinh thần, híp híp mắt ngữ khí nguy hiểm: “Tiểu mỹ nhân, ngươi nhìn ra từ khi nào?”
Thực lực của gã mạnh hơn Thích Bạch Trà đâu chỉ gấp trăm lần, đối phương sao có thể nhìn thấu ngụy trang của gã.
Thích Bạch Trà thấy đối phương xé rách da mặt, thần sắc cũng trở nên hoàn toàn lạnh lùng: “Ta cũng muốn hỏi, ngươi đã làm gì anh ấy rồi?”
“Ngươi không có cách hỏi ta, tiểu mỹ nhân, ngươi không phải đối thủ của ta. Kỳ Dạ của hiện tại cũng không phải.” Kẻ kia mỉm cười thay đổi dáng vẻ - một thanh niên đeo kính văn hoá nhã nhặn.
Thích Bạch Trà ngưng mắt: “Là ngươi.”
Là giáo viên ở trường - Lê Tẫn.
Là động nghiệp một năm hắn lại không phát hiện bất kể vấn đề gì của đối phương.
“Trà Trà!” Cửa phòng ngủ bỗng nhiên bị đẩy ra.
Kỳ Dạ nhìn tình huống giằng co trên giường, thần sắc nháy mắt lạnh băng.
“Ồ, còn nhanh hơn so với ta tưởng tượng rất nhiều, bằng thực lực hiện tại của ngươi có thể nhanh như vậy phá giải trận pháp của ta, không hổ đã từng là...” Từ mấu chốt bị âm tiết mơ hồ của Lê Tẫn giấu đi, hắn cười nhảy lên cửa sổ: “Việc còn chưa kết thúc đâu.”
“Ta thiết lập hai khảo nghiệm. Thứ nhất, thử xem hắn có nhận ra ngươi hay không. Tiểu mỹ nhân hoàn thành rất khá. Cái thứ hai còn chưa bắt đầu.”
Lê Tẫn nhìn chằm chằm Kỳ Dạ, khóe miệng ác độc nhếch lên.
“Thử xem ngươi có thể giết hắn hay không.”
Kỳ Dạ lập tức định tiến lên công kích, bị Thích Bạch Trà nhanh tay giữ chặt: “Đừng đuổi theo.”
Họ không phải đối thủ của kẻ nọ.
Lê Tẫn không có ý định ở lại đánh nhau liền không do dự nhảy xuống cửa sổ biến mất trong đêm đen.
Thực lực hiện tại của gã có thể nghiền áp Thích Bạch Trà và Kỳ Dạ, nhưng cũng có điều hạn chế.
Thực lực chênh lệch quá lớn, nhỡ đâu gã không khống chế được lực đạo lỡ tay giết họ kích phát cấm chế của chủ thần thì gã cũng theo đó mà toi mạng.
Chủ thần đáng chết...
Tưởng tượng đến đoạn này, Lê Tẫn liền hận đến ngứa răng.
-
Trong phòng ngủ.
Kỳ Dạ vội vàng kiểm tra thân thể Thích Bạch Trà: “Gã làm gì với em rồi, có bị thương không em?”
Thích Bạch Trà chăm chú nhìn y một lát, xác nhận thực sự là Kỳ Dạ mới dựa vào lồng ngực y, mệt mỏi nhắm mắt lại: “Em không sao.”
Biến cố quá nhiều thật sự làm hắn mệt tâm.
“Xin lỗi em, Trà Trà.” Kỳ Dạ vừa đau lòng vừa áy náy: “Lúc anh chuẩn bị về gặp phải gã, gã ta còn gọi tên thật của anh. Sau đó anh bị gã vây trong trận pháp, anh nghe thấy tiếng em truyền âm nhưng anh không trả lời được.”
“... Anh lại không thể bảo vệ tốt cho em.” Đáy mắt Kỳ Dạ hiện lên cảm xúc ghét bỏ bản thân mãnh liệt.
“Có liên quan gì đến anh đâu.” Thích Bạch Trà trấn an y: “Rõ ràng giống với lần gặp Pascal, người kia đến từ thế giới còn lâu đời hơn nữa. Chúng ta còn chưa trải đủ thời gian để trưởng thành, sao có thể so.”
Mặc dù Lê Tẫn không ra tay, nhưng hắn cảm nhận được... Lê Tẫn còn mạnh hơn cả Pascal.
Dù là thần minh một phương nhưng trong vô vàn thế giới, cao thủ nhiều như mây.
Kỳ Dạ chịu đựng sát khí hỏi: “Gã tìm em làm gì?”
Thích Bạch Trà hơi không được tự nhiên: “Hắn biến thành dáng vẻ của anh, muốn... lên giường với em.”
Kỳ Dạ nổi trận lôi đình: “Cái gì?!”
Thích Bạch Trà lập tức vuốt lông: “Em nhận ra gã không phải anh, gã không thực hiện được.”
Kỳ Dạ vẫn rất tức giận: “Nếu gã thực hiện được, anh có bạo thần cách cũng muốn đồng quy vu tận với gã.”
Thích Bạch Trà dở khóc dở cười, bất đắc dĩ nói: “Vậy tiên sinh muốn để em lại một mình trên đời này sao?”
Thanh niên không muốn xa rời ôm chặt lấy y: “Tiên sinh không thể đối xử với em như vậy.”
Lòng Kỳ Dạ mềm nhũn, lại có chút mất mát: “Anh ở lại có ích gì, còn không phải là không bảo vệ được em sao.”
“Anh sinh ra không phải để bảo vệ em.” Thanh âm Thích Bạch Trà dịu dàng: “Tiên sinh, tiên sinh yêu em là đủ rồi.”
Kỳ Dạ thấp giọng: “Em nói rất đúng.”
Anh sinh ra là để yêu em.
“Không cần phải tức giận vì việc này.” Thích Bạch Trà suy tư nói: “Chắc chắn gã không phải chỉ đơn thuần coi trọng nhan sắc của em đi? Em ở cùng văn phòng với gã một năm, gã có vô số cơ hội xuống tay, không đến mức phải chờ đến tận bây giờ.”
“Hai người còn ở chung một văn phòng hẳn một năm?!” Kỳ Dạ vừa nghe lại muốn nổ tung.
Thế mà y lại để Trà Trà ở nơi nguy hiểm như vậy hẳn một năm mà không hề có cảm giác gì.
Thích Bạch Trà nói: “Gã tên Lê Tẫn, là giáo viên lịch sử năm ngoài trường mới tuyển. Gã che giấu quá tốt, em cũng không phát hiện được điều gì.”
Kỳ Dạ nghĩ nghĩ, phân tích: “Có thể là gã đang đợi thời cơ chín muồi. Mà hiện tại chính là lúc thích hợp - Cho dù là ai cũng sẽ sợ hãi thực lực của chủ thần, gã ẩn nấp lâu như vậy có thể vì không muốn gây chú ý đến chủ thần. Lúc này thế giới 999 xảy ra tận thế mà chủ thần vẫn không hề xuất hiện, gã mới dám không sợ gì trắng trợn ra tay.”
Thích Bạch Trà cảm thấy có lý: “Em không nhìn ra gã là thần hay là sinh vật gì khác nhưng gã đã có thể vây khốn anh, lừa gạt em, thực lực tuyệt đối rất mạnh. Mạnh đến mức giống như Pascal có thể một tay giết em cướp thần cách, nhưng gã không làm vậy. Có lẽ không muốn, hoặc có lẽ cố kỵ điều gì.”
“Gã vừa thiết lập trận pháp vây khốn anh, vừa giả mạo anh lừa gạt em. Gã hoàn toàn có thể bố trí một trận pháp có độ khó cao khiến anh cả đêm cũng không về nổi, chứ không phải quay lại vào lúc này, có vẻ như gã muốn anh nhìn thấy em bị gã...” Nghĩ đến cái trường hợp kia, sắc mặt Kỳ Dạ và Thích Bạch Trà đồng thời lạnh lẽo.
Đôi mắt Kỳ Dạ tối lại tựa như đang ấp ủ mưa rền gió dữ: “Anh sẽ phát điên.”
Y thật sự sẽ phát điên.
Cho dù là khắc chế như thế nào trước mặt Trà Trà cũng không thể thay đổi được bản chất tà thần của Kỳ Da, thần cách của y khắc chiếm hữu, ghen ghét, âm u, tất cả mặt trái cảm xúc đều có. Lúc cứ nghĩ Trà Trà xuất đạo bị fans theo đuổi y đã không vui, huống chi Trà Trà bị người khác...
Thích Bạch Trà hỏi: “Anh sẽ giết em sao?”
Kỳ Dạ không hề nghĩ ngợi: “Sao có thể.”
Thích Bạch Trà cười cười: “Thử hỏi một người mang bản tính hắc ám, về đến nhà thấy người yêu dây dưa với kẻ khác trên giường, người đó có thể trực tiếp hắc hóa rồi mất đi lý trí hay không, sau đó kẻ thứ ba kia chạy trốn liệu người đó có nổi trận lôi đình ra tay giết người yêu đã phản bội mình hay không.”
Kỳ Dạ nhíu mày: “Anh sẽ không...”
Thích Bạch Trà lẳng lặng nhìn hắn: “Nếu hắn chạm vào em thì sao?”
“Vậy cũng không phải em sai!” Kỳ Dạ hung hăng nói: “Anh đau lòng em còn không kịp sao có thể giận chó đánh mèo lên em.”
“Tiên sinh, anh có thể khắc chế nhưng thần tính của Tà Thần lại thể hiện hắn sẽ làm vậy, đây là kết quả hợp lý nhất.” Thích Bạch Trà dịu dàng nhìn y: “Cho dù không giết em, dục vọng tiêu diệt thế giới của Tà Thần cũng sẽ bị kích phát khiến anh muốn hủy diệt thế giới. Đến lúc đó anh cảm thấy, Tuyết Thần lấy bảo vệ thế giới làm nhiệm vụ của mình sẽ ngồi không mặc kệ sao? Tuyết Thần nhất định sẽ vì trách nhiệm của mình mà ra tay với Tà thần. Sau đó vốn là một đôi thần tiên quyến lữ sẽ từ đó trở mặt thành thù.”
“Lê Tẫn nói khảo nghiệm thứ hai là thử xem anh có thể giết em hay không.” Thích Bạch Trà bình tĩnh nói: “Mặc kệ là xuất phát từ lòng hiếu kỳ ác độc hay vì mục đích gì - hắn sẽ không tự tay giết chúng ta nhưng muốn để chúng ta giết hại lẫn nhau.”
Kỳ Dạ cười lạnh: “Cho gã đi tìm chết đi, những giả thiết này không tồn tại, ngay từ đầu anh sẽ không tổn thương đến em, sẽ không hủy diệt thế giới em vẫn luôn muốn bảo vệ, càng sẽ không trở mặt thành thù với em.”
“Em biết, tiên sinh.” Thích Bạch Trà ôn nhu: “Cho nên, căn bản em chưa từng suy xét đến vấn đề nếu như tiên sinh tiêu diệt thế giới, em có thể ra tay với anh hay không.”
“Em tin tiên sinh sẽ không làm như vậy.”
“Giả thiết vừa rồi là căn cứ vào thần tính của Tà Thần và Tuyết Thần. Theo đó, những việc kia chính là việc mà Tà Thần và Tuyết Thần sẽ làm, chứ không phải là việc anh và em sẽ làm.”
“Lê Tẫn có thể gọi tên của anh cũng ẩn núp cạnh em hơn một năm, chứng tỏ gã biết thân phận của em và anh là Tà Thần và Tuyết Thần. Hắn tính kế tất cả mọi chuyện đều căn cứ vào thần tính của Tà Thần và Tuyết Thần rồi đưa ra phán đoán, muốn hãm hại chúng ta phản bội lẫn nhau.”
“Hắn chỉ duy nhất không tính đến hai ta sẽ vi phạm thần tính để yêu nhau.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT