Cô gái ngẩn người: “Vậy cũng không tồi.”

Thích Bạch Trà hỏi: “Việc kia anh làm xong rồi?”

Kỳ Dạ nói: “Ừm.”

Tà Thần hoặc là không làm việc, đã làm thì hiệu suất còn rất cao.

Chỗ này còn có người thường, Kỳ Dạ dùng thần thoại trong đầu truyền âm.

Kỳ Dạ: Anh qua đó xem thấy bầu trời khu phía Đông nứt ra một khe hở, mưa đỏ là từ đó trút xuống, anh đã tu sửa xong rồi.

Thích Bạch Trà: Nhanh như vậy?

Kỳ Dạ: Cái khe không sâu, chỉ là miệng hơi rộng. Anh vốn định đi xem tình hình thế giới đối diện nhưng anh sợ thế giới tận thế không chịu nổi lại có đi mà không có về nên anh không mạo hiểm.

“A a a a a a a!!!” Hộ sĩ đột nhiên lại hét lên rồi trợn trắng mắt hôn mê.

Biểu cảm của cô gái cũng trở nên nghiêm trọng.

Thích Bạch Trà và Kỳ Dạ ngẩng đầu, xung quanh phòng bệnh không biết khi nào trào ra một đám tang thi, từ bốn phương tám hướng xúm lại vây quanh bọn họ trên hành lang.

Cô gái biến sắc: “Bây giờ nhóm người đầu tiên bị xối nước mưa đã hoàn toàn thi hóa. Phòng bệnh gần đây đều là người bệnh bị sốt nhẹ, bệnh viện cũng thấy bệnh trạng không thích hợp sợ là bệnh truyền nhiễm nên để tất cả người có chung tình trạng tập trung ở đây.”

Người vốn dĩ chỉ là sốt bình thường bị phân cùng phòng với người gặp mưa phát sốt. Lúc này người gặp mưa biến thành tang thi cắn người cùng phòng rất nhanh đã chuyển hóa thành tang thi.

Có khoảng mấy chục tang thi vây quanh bọn họ trên hành lang. Phần lớn là hướng về phía cô gái và hộ sĩ đang hôn mê nằm trên mặt đất vì trên người họ có mùi vị con người.

Kỳ Dạ và Thích Bạch Trà không có hơi thở người sống tang thi sẽ không cố ý công kích.

Khuôn mặt cô gái lạnh nhạt, đầu ngón tay lại lần nữa xuất hiện ngọn lửa: “Hai người có dị năng công kích không? Nếu không thì để tôi dọn đường, nếu cần giúp đỡ thì cứ nói giờ chúng ta lao ra ngoài...”

Thích Bạch Trà lặng lẽ nâng tay, toàn bộ tang thi trên hành lang đều bị hút vào thần vực.

Hành lang vừa rồi còn giống như phim kinh dị chốc lát đã rỗng tuếch, vô cùng yên bình.

Cô gái mới chuẩn bị một phen khổ chiến: “...”

“Quả nhiên là anh có hệ thống không gian.” Cô gái giật mình nói: “Dị năng không gian từ đầu diện tích trữ vật nhất định có hạn, không thể giữ được nhiều tang thi như vậy...” Giống như cô mới thức tỉnh dị năng hệ hỏa, trước mắt chỉ có thể phóng ra một ngọn lửa nhỏ từ đầu ngón tay, ngay cả một trái cầu lửa cũng không tạo ra được.

Thích Bạch Trà không trả lời.

Cô gái lại đảm bảo: “Anh yên tâm, tôi chỉ tỏ vẻ có chút khiếp sợ vậy thôi, sẽ không tham không gian của anh, cũng sẽ không nói ra ngoài.” Cô dừng một chút: “À, bạn của tôi còn đang ở phòng bệnh, tôi phải đi xem anh ấy thế nào. Vị tiên sinh này anh có thể giúp tôi một chút không, có vẻ như anh có thể chữa khỏi cho người chưa hoàn toàn thi hóa... Bạn của tôi cũng đã sốt hai ngày, đêm nay vẫn còn hôn mê bất tỉnh, tôi không biết anh ấy có biến thành tang thi hay không.”

“Tôi không vô dụng, tôi có thể giúp đỡ hai người, nhiều người nhiều lực...” Cô gái nỗ lực nhắc đến ưu điểm của mình. Cô không biết nếu như sử dụng dị năng trị liệu nhiều lần có tác dụng phụ gì với Thích Bạch Trà hay không nhưng cô cũng thật sự không thể trơ mắt nhìn bạn mình biến thành tang thi.

“Dẫn đường.” Thích Bạch Trà mở miệng.

“Đừng nhìn tôi chỉ là một đứa con gái, nếu tôi không có dị năng cũng có thể đánh... ơ?” Cô gái liền vui vẻ: “Cảm ơn!”

Thích Bạch Trà quay đầu nói với Kỳ Dạ: “Anh đi tìm những tang khi khác trong bệnh viện đi, nhìn thấy thì thu vào thần vực chứ đừng giết.”

Kỳ Dạ không vui: “Quả thực là làm bẩn thần vực của anh...” Y đã sắp xếp thần vực xinh xinh đẹp đẹp, còn nghĩ là sẽ có một ngày mang Trà Trà vào thăm quan nữa. Nhìn tang thi chẳng đẹp tẹo nào, lại còn đi lại khắp nơi làm hỏng thiết kế tỉ mỉ của y.

Thích Bạch Trà liếc mắt một cái.

Kỳ Dạ nhận mệnh: “Anh đi liền đâyyy.”

-

Cô gái dẫn Thích Bạch Trà đi vào căn phòng ở cuối hành lang: “Anh ấy ở đằng kia.”

Trong phòng bệnh, chàng trai mang dáng vẻ tuấn lãng đã ngồi dậy, đang ngẩn người nhìn tay mình.

“Anh tỉnh rồi!” Cô gái vui vẻ nói: “Thật là tốt quá, anh không biến thành tang thi.”

Thích Bạch Trà dựa vào cửa: “Xem ra không cần đến tôi.”

Chàng trai nhìn thấy người thanh niên bước vào phòng khí độ bất phàm, đôi mắt lộ ra cảnh giác: “Anh ta là ai?”

“Là người vừa gặp được ở bệnh viện, anh ta có dị năng trị liệu, em còn định nếu như anh không ổn thì để anh ta hỗ trợ trị liệu nữa.” Cô gái vẫn rất giữ lời, thật sự không đề cập đến việc Thích Bạch Trà có không gian.

Thích Bạch Trà nói: “Đàm tiên sinh.”

Ánh mắt Đàm Thời Viễn ngưng lại một chút sau đó càng lạnh lùng: “Anh biết tôi?” Người có mục đích tiếp cận hắn quá nhiều, hắn không thể không đề phòng.

“Phía trên có viết tên.” Thích Bạch Trà nhìn bình truyền dịch.

Đàm Thời Viễn: “...”

“A! Quên mất chưa nói tên của tôi cho anh, tôi tên là Tô Dư.” Tô Dư hào phóng nói.

Đàm Thời Viễn thấp giọng: “Tiểu Dư ⸺” Dung mạo người đàn ông xa lạ này quá xuất sắc, thấy Tô Dư nhiệt tình với anh ta như vậy khiến Đàm Thời Viễn không hiểu sao cảm thấy khó chịu.

“Trà Trà.” Kỳ Dạ đi vào phòng bệnh: “Em xong chưa? Đi thôi.”

Tô Dư chửi thầm, có là đi tranh buồng vệ sinh cũng quá là nhanh đi...

Kỳ Dạ không tốn nhiều sức quét sạch tang thi còn sót lại ở bệnh viện, sức mạnh của y đủ để bao trùm cả tòa bệnh viện, thu tang thi vào thần vực cũng đơn giản như ăn cơm uống nước mà thôi.

Thích Bạch Trà truyền âm cho hắn: Không đi được.

Kỳ Dạ: Hửm?

Thích Bạch Trà: Nam nữ chính.

Đàm Thời Viễn là người mang đại khí vận của thế giới này. Lúc này đường đi của thế giới đã lệch tuyến không biết bao xa, hắn phải đảm bảo Đàm Thời Viễn không chết ở tận thế.

Đối với thần minh mà nói, xuất hiện tang thi không tính là tận thế, người mang đại khí vận xảy ra chuyện mới là tận thế.

Hắn phải bảo vệ bản thân Đàm Thời Viễn được an toàn.

Kỳ Dạ nghe vậy ngẩng đầu nhìn, chuyến này đến bệnh viện tùy tiện đụng phải thế mà lại là Đàm Thời Viễn và Tô Dư.

“Phó tiên sinh?” Đàm Thời Viễn lại nhận ra y.

Gương mặt này của Phó tổng trong giới làm ăn hẳn là không người không biết không người không hiểu.

Đàm Thời Viễn hơi hơi kinh ngạc. Đại bản doanh của Phó thị ở thành phố S, sao Phó Minh Dã lại ở loại thời điểm này xuất hiện ở thành phố B....

Tới thật sự không đúng lúc.

“Hóa ra là Phó tổng tiếng tăm lừng lẫy, bảo sao em lại thấy quen mắt như vậy.” Ánh mắt Tô Dư lượn qua lượn lại giữa hai người Kỳ Dạ và Thích Bạch Trà hiếu kỳ nói: “Vậy anh chính là người thương mà Phó tổng kim ốc tàng kiều đó sao?”

Thích Bạch Trà nhướn mày: “Kim ốc tàng kiều?”

Tô Dư nói: “Đúng vậy, ai lại không biết Phó tổng vô cùng quý trọng với vị kia nhà mình, chưa bao giờ để người lộ diện. Oa, người anh em, anh đang cầm kịch bản đam mỹ ngọt sủng đó nha!”

“Tiểu Dư!” Đàm Thời Viễn không thể nhịn được nữa mà quát bảo ngưng lại. Hai vị nhà họ Phó kia là người cô có thể trêu trọc sao? Nói trắng ra là cô không gánh nổi hậu quả.

Đàm Thời Viễn bình tĩnh giải thích: “Tiểu Dư vừa hạ sốt, đầu óc sốt mơ hồ hai vị đừng so đo em ấy nói bậy nói bạ.” Tô Dư bình thường đọc nhiều tiểu thuyết, nhìn thấy tổng tài cao phú soái (cao, giàu, đẹp trai) trong hiện thực liền không tự giác gán ghép. Ai cũng có thể coi là nam chính chỉ trừ hắn ra, lý do là quá quen thuộc với hắn nên không thể tưởng tượng nổi.

Buồn cười.

Thích Bạch Trà cười nhạt: “Tô tiểu thư thật đáng yêu.”

“Cô ấy nói không sai.” Kỳ Dạ gật đầu nói: “Không chỉ cầm kịch bản đam mỹ còn gắn tag yêu sâu sắc, duyên trời tác hợp.”

Đàm Thời Viễn: “...”

Thích Bạch Trà: “...”

Tô Dư hai mắt sáng ngời: Gió xuân thổi qua? (Đây là tên 1 tác phẩm của tác giả Vãn Vãn Hòa Vân Kỳ trên nền tảng Tấn Giang.)

Kỳ Dạ bình tĩnh nói: “Tấn Giang chưa từng già.”

Tô Dư tiếp tục đối đáp ám hiệu: “Đi theo dòng nước chảy!”

Kỳ Dạ thong thả ung dung: “Ngồi ngắm mây trời bay.”

(Hành đáo thuỷ cùng xứ, Toạ khán vân khởi thì/Đi theo dòng nước chảy, Ngồi ngắm mây trời bay - trích Nhà riêng ở núi Chung Nam của Vương Duy)

Tô Dư kích động đứng dậy: “Thành văn học Tấn Giang!”

Kỳ Dạ đối đáp trôi chảy: “Tốt cho bạn.”

“Chị emmm!” Tô Dư muốn xông tới ôm, bị Đàm Thời Viễn đen mặt kéo về.

Kỳ Dạ phản xạ trốn ra phía Thích Bạch Trà: “Vui lòng tự trọng.”

Thích Bạch Trà: “... Hai người đang nói cái gì?”

Tô Dư hô lớn: “Những cái đó là khái niệm và đánh giá của trang văn học Tấn Giang, Phó tổng quả thực đã đọc qua vô số áng văn, kiến thức uyên thâm...”

Đàm Thời Viễn: “Em im miệng đi.”

Quá mơ hồ rồi, tại sao Phó tổng lại có tiếng nói chung với mọt sách Tô Dư được? Thứ mà ngày ngày Phó tổng xem phải là báo cáo tài vụ mới đúng. Đàm Thời Viễn cảm thấy vô cùng khó hiểu. Thích Bạch Trà cũng không ngờ, tuy nhiên hắn không hỏi ngoài miệng mà truyền âm trong đầu Thích Bạch Trà: Sao anh lại thành thạo như vậy?

Kỳ Dạ: Bởi vì anh chăm chỉ hiếu học, yêu đọc sách.

Thích Bạch Trà: Ngay cả «Bách Khoa Toàn Thư Các Thế Giới» anh cũng không đọc.

Kỳ Dạ: Cái này còn không phải do trước đây anh muốn cẩn thận yêu đương với em sao? Anh không chỉ xem phim tăng kỹ thuật, thành thục các loại lời nói yêu thương, còn nghiên cứu kịch bản sủng thê trên Tấn Giang. Anh học vô cùng nghiêm túc đó.

Thích Bạch Trà: Anh học cái gì cơ? Sao em lại không biết.

Kỳ Dạ: Anh học ép tường hôn em, tốt nhất là phải véo eo nữa, giọng nói nhất định phải khàn khàn, ánh mắt trầm xuống, trong mắt nổi lên tơ máu. Còn nữa, trên giường nhất định phải ép em gọi anh trai, ông xã. Còn lại thì khi nào anh nghĩ ra sẽ bổ sung sau.

Thích Bạch Trà: ...

Kỳ Dạ: Thế nào Trà Trà, có phải là rất cảm động hay không?

Thích Bạch Trà: Trà Trà nghe xong muốn đánh người.

...

Thực tế, bàn tay Kỳ Dạ bị Thích Bạch Trà nắm chặt muốn chết.

Kỳ Dạ: “Shhhh, Trà Trà nhẹ một chút ⸺”

Thích Bạch Trà cười khẽ: “Áp dụng kịch bản với em?”

Kỳ Dạ thấp giọng: “Anh rất chân thành.”

Thích Bạch Trà ‘ồ’ một tiếng: “Chân thành thế mà lại diễn kịch với em.”

Kỳ Dạ tủi thân: “Anh rất nghiêm túc muốn yêu em.”

Ban đầu y chướng mắt nhân loại như vậy, khinh thường bất kể hành vi gì của họ, tất cả đều vì Thích Bạch Trà y mới nghiêm túc đi học.

Thích Bạch Trà giật mình buông tay ra.

Đàm Thời Viễn và Tô Dư lẳng lặng nhìn. Đàm Thời Viễn mặt vô biểu cảm, Tô Dư thì nhịn cười.

Hai chồng chồng nhà này đã hoàn toàn đắm chìm trong thế giới hai người, coi người khác như không khí.

Đàm Thời Viễn nhìn vẻ mặt ‘Ngậm cười’ của Tô Dư gân xanh thái dương giật giật: “Nếu hai vị muốn show ân ái có thể ra ngoài mà show.”

Kỳ Dạ liền từ chối: “Vậy không được, chúng ta phải cùng nhau hành động.” Dù sao cũng là người mang đại khí vận, nhỡ đâu là một con gà còi chưa kịp nhìn đã chết thì thế giới này cũng toi đời.

Vậy y với Trà Trà cũng không sống được, Kỳ Dạ không cho phép phát sinh việc đáng sợ như vậy được.

Đàm Thời Viễn: “Hai người muốn đi theo chúng tôi?”

Kỳ Dạ: “Không, là hai người đi theo chúng tôi.”

Đàm Thời Viễn nhíu mày: “Tôi không đồng ý ⸺”

Kỳ Dạ không nói hai lời, thả một đống tang thi từ trong thần vực ra ngoài lấp đầy phòng bệnh.

Đồng tử Đàm Thời Viễn co lại, tim suýt nữa ngừng đập.

Kỳ Dạ lại chớp mắt thu hồi tang thi, nhướng mi nhìn về phía Đàm Thời Viễn.

Đàm Thời Viễn: “... Tôi đồng ý.”

-

Bệnh viện là nơi có nhiều tang thi nhất, dù sao hai ngày này cũng có không ít người nằm viện vì sốt. Thích Bạch Trà và Kỳ Dạ không định che giấu gì, trực tiếp mang theo nam nữ chính thuấn di đến mấy bệnh viện thu hết tang thi vào túi, trên đường nhìn thấy tang thi đang rải rác đi lại cũng thu vào, càn quét không còn một mống.

Vì tiết kiệm thời gian, Thích Bạch Trà và Kỳ Dạ vẫn phân công nhau hành động. Nam nữ chính đi theo Thích Bạch Trà.

Đàm Thời Viễn và Tô Dư từ lúc bắt đầu khiếp sợ, đến chết lặng, cuối cùng quỳ kêu 666.

“Rốt cuộc hai người là ai?” Đàm Thời Viễn kiệt lực trấn định hỏi.

Tốc độ thuấn di nhanh như vậy, có thể cất toàn bộ tang thi nhìn thấy được vào không gian... Cái này đã không thể giải thích bằng dị năng.

Sau khi Đàm Thời Viễn hạ sốt thức tỉnh dị năng hệ lôi, hắn vốn dĩ muốn dùng nó làm át chủ bài không thể hiện ra nhưng bây giờ cảm thấy... Năng lực râu ria như vậy vẫn đừng nên thể hiện thì hơn.

Một mình Thích tiên sinh quét sạch ngàn tang thi, hắn căn bản không có cơ hội ra tay.

Đàm Thời Viễn vốn tưởng rằng Thích Bạch Trà sẽ không trả lời, không ngờ Thích Bạch Trà nhàn nhạt nói: “Thần.”

Một tiếng kia rất nhẹ.

Nghe như câu trả lời vớ vẩn của sửu nhi.

Nhưng Đàm Thời Viễn tin.

Chỉ có thần mới có thể lật ngược tình thế.

Tô Dư bị truyền tống đến đầu váng mắt hoa, gào lên át tiếng gió bên tai: “Anh nói cái cơ? Gió quá lớn tôi không nghe thấy ⸺”

Đàm Thời Viễn nghe rõ liền thuật lại: “Anh ta là thần.”

Tô Dư: “???”

Đàm Thời Viễn tâm tình phức tạp: “Anh... Ngài cứ như vậy nói cho chúng tôi biết, không cần tuân thủ quy định gì sao? Ví dụ như không được để người thường biết sự tồn tại của thần tiên...”

“Thành phố B đều thành như vậy, cần phải lừa gạt sao?” Thích Bạch Trà không nhìn bọn họ: “Yên tâm đi, sau khi giải quyết xong sẽ xóa sạch ký ức hai người.”

Đàm Thời Viễn và Tô Dư: “...”

Thành thật đến có chút tàn khốc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play