Đêm nay, không biết bao nhiêu người nơm nớp đóng chặt cửa sổ trốn trong nhà.

Rạng sáng lúc 1 giờ, một cư dân xốc rèm che cửa sổ lên. Đêm khuya trằn trọc khó ngủ, vốn dĩ hắn chỉ định ngắm cảnh đêm ngoài cửa sổ nhưng lại nhìn thấy cảnh một người đi đường bất ngờ bị quái vật khủng bố tấn công từ phía sau, cắn xé đến ngã gục.

Người nọ sợ tới mức lập tức buông tay kéo rèm lại.

Trong lòng hắn nghi ngờ bản thân hoa mắt, hay đó chỉ là hiện trường hành hung người thôi, con quái vật kia hình như có hình người...

Hắn lại lặng lẽ nhấc một góc rèm lên. Lúc này đã thấy rõ ràng lũ quái vật, gương mặt xanh xám, răng nanh sắc nhọn, dáng đi gập ghềnh.

Quái vật cũng không ăn người, cắn người ngã gục sau đó thản nhiên bỏ đi. Người bị hại bất tỉnh nhân sự nằm một hồi lâu. Cư dân nọ kinh hoàng lo sợ do dự không biết có nên báo cảnh sát hay không.

Nửa phút sau, người bị hại được một người qua đường phát hiện. Người qua đường vội vàng tiến lên xem xét, người đàn ông còn đang hôn mê đột nhiên mở mắt, hung hăng cắn lên lỗ tai người qua đường.

“A!” Người qua đường sợ hãi kêu lên một tiếng, tiếng kêu vang lên trong đêm khuya cực kỳ thê lương.

...

Một phút sau, người qua đường cũng chậm rì rì bò dậy từ mặt đất.

Hai quái vật mới ra đời trúc trắc bước đi trên đường.

Cư dân ở trên lầu nhìn thấy toàn bộ mọi việc vội vàng che miệng lại, kìm nén tiếng hét sợ hãi của bản thân.

Hắn nhanh chóng khóa cửa sổ kỹ càng, trốn vào trong chăn run bần bật.

Này nhất định là ác mộng....

Bịch bịch ⸺

Hành lang truyền đến tiếng bước chân, từ xa tới gần.

Phanh, phanh ⸺

Phòng khách truyền đến tiếng đập cửa.

Trái tim cư dân sắp nhảy ra khỏi ngực đến nơi. Hắn vừa nhìn thấy một màn quỷ dị như vậy, lúc này lại có người gõ cửa lúc đêm khuya, không phải, không phải là bị đã tìm tới cửa đi...

Đánh chết hắn hắn cũng không mở cửa!

“Lão Triệu ⸺” Ngoài cửa là âm thanh quen thuộc vô cùng lo âu: “Mở cửa cho tôi!”

Là hàng xóm.

Lão Triệu nhẹ nhàng thở ra, cuống quít đi dép lê vào: “Haizz, tới đây!”

Hắn không suy xét đến việc vì sao hàng xóm hơn nửa đêm lại đến tìm mình, cũng không nghe ra trong giọng nói của hàng xóm có phần khổ sở như đang cố nén cái gì.

Hàng xóm đứng ngoài cửa vẻ mặt nôn nóng, ánh mắt kiêng kị, sợ hãi nhìn về phía cửa nhà mình.

Bà xã hai ngày trước gặp mưa nên phát sốt, đêm nay còn nằm nghỉ ngơi trên giường, nào biết nửa đêm vừa mở mắt đã thấy bà xã biến thành quái vật há miệng muốn cắn gã.

Hàng xóm bị bất ngờ nên vẫn bị cắn một phát. Bà xã mới bị biến thành quái vật nên hành động chậm chạp, gã liền che lại miệng vết thương nghiêng ngả lảo đảo chạy ra ngoài, định chạy xuống lầu lại phát hiện trên dưới lầu cũng có mấy con quái vật!

Gã sợ đến mức mau chóng chạy về, rơi vào đường cùng nên chỉ có thể xin giúp đỡ từ lão Triệu.

Lão Triệu không nghi ngờ gì với hàng xóm nên trực tiếp mở cửa. Hàng xóm lập tức chen vào, khóa trái cửa còn chèn lại bằng sopha: “Phòng ngủ ở đâu, chúng ta mau vào đó trốn.”

Phải đề phòng qua hai cánh cửa mới yên tâm.

Lão Triệu vội vàng đi vào phòng ngủ: “Có chuyện gì mà lại hoảng loạn như vậy?”

“Thật đáng sợ, bà xã nhà tôi đột nhiên biến thành quái vật, tôi nhìn thấy dưới lầu cũng có mấy con!”

Lão Triệu mặt xám mày tro: “Trong tòa nhà của chúng ta cũng có sao?”

Hàng xóm không trả lời, cúi đầu không nhúc nhích.

“Vừa nãy tôi nhìn thấy trên đường có mấy con quái vật, từ từ ⸺” Hô hấp lão Triệu cứng lại: “Vết thương trên cổ anh...”

... Hắn nhớ là những người đó sau khi bị cắn cũng biến thành quái vật.

Giây tiếp theo, hàng xóm quỷ dị cười, nhe răng nhọn nhào vào người gã.

“A a a!!!” Lão Triệu sợ tới mức nhắm mắt hét ầm lên nhưng đau đớn trong dự đoán lại không thấy.

Hắn sợ hãi mở mắt ra, trong phòng rỗng tuếch.

Vừa rồi đó là ảo giác sao?

Lá gan to lên, gã hắn rón ra rón rén xốc rèm lên xem xét.

Sau đó nhìn thấy hình ảnh đẹp nhất cả đời này mình nhìn thấy.

Đó là một thanh niên lạnh lùng cao ngạo. Thân cao chân dài, khuôn mặt nhã nhặn mờ ảo như tiên.

Sau lưng thanh niên có hai người cũng là tuấn nam mỹ nữ, nhưng đem ra so sánh với thanh niên cũng chỉ như nhục thể phàm thai không sánh được với tiên tư ngọc sắc, khiến người ta hoàn toàn không chú ý đến.

Người đó đứng yên trên đường phố hoang vắng, ánh sáng nhu hòa hiện trên lòng bàn tay chiếu sáng khiến dung nhan lạnh lùng càng thêm xa cách. Toàn bộ quái vật trên đường theo đoàn ánh sáng trắng kia biến mất. Không chỉ ở trên phố, bên trong tòa nhà, cả khu vực này đều khôi phục yên lặng.

Thích Bạch Trà ở lại chỗ này không bao lâu, rất nhanh đã biến mất đến nơi tiếp theo.

Lão Triệu xoa xoa đôi mắt.

Hắn vừa gặp được thần tiên ư?

Đêm nay, rất nhiều người bình thường gặp được thần minh. Có người nói đó là một thanh niên ôn nhuận như ngọc, đôi tay phát ra ánh sáng nhu hòa một lưới bắt hết những quái vật kia. Có người nói là một vị đơn độc một mình, cao lớn tuấn mỹ, hắc khí lượn lờ quanh lòng bàn tay, hắc khí đi đến đâu quái vật biến mất đến đó.

Tuy rằng mỗi người một cách nói nhưng hành động thì lại giống nhau, đều đến bảo vệ người thường tay không tấc sắt.

Hai người họ không tiếng động xuất hiện, lặng yên rời đi mang theo tai ách của nơi này.

-

Thích Bạch Trà và Kỳ Dạ bận việc đến hừng đông, khu đông dày đặc tang thi chỉ cần bị phát hiện đều bị thu vào thần vực.

Nhưng vẫn chỉ như muối bỏ biển. Khu đông quá lớn, dân cư quá nhiều, ngay cả bọn họ có chạy khắp mọi nơi thu dọn cũng không thể giải quyết hết toàn bộ tang thi chỉ trong một đêm được. Chỉ có thể thu dọn một bộ phận đông đúc khiến tang thi không nhanh chóng khuếch tán.

Nơi dân cư đông đúc nếu không kịp thời xử lý tang thi, chúng sẽ nhanh chóng cắn người đến lúc đó số lượng tang thi sẽ lập tức tăng vọt.

Thích Bạch Trà và Kỳ Dạ cân nhắc trước tiên quét sạch khu náo nhiệt, nơi hoang vắng thì tạm thời không rảnh bận tâm đến.

Nếu bọn họ có thần lực của Chủ Thần thì có thể tạm dừng thời gian, không cần gấp gáp như vậy. Không, căn bản là không cần phiền toái như thế, nếu là Chủ Thần sẽ có biện pháp trực tiếp khiến tang thi khôi phục bình thường khiến trật tự thế giới trở về quỹ đạo.

Chủ thần không bị ràng buộc bởi bất luận pháp tắc của thế giới nào.

Nhưng bọn họ không phải. Cũng cũng chỉ có thể phiền toái chút.

Đàm Thời Viễn và Tô Dư đi theo Thích Bạch Trà chạy ngược chạy xuôi, sắc mặt trắng bệch. Thuấn di mà nói đối với thần thì không khác gì đi đường bình thường, đối với người thường bọn họ lại là kích thích hơn trăm lần so với việc chơi tàu lượn siêu tốc!!

“Thần minh đại nhân.” Đàm Thời Viễn đỡ lấy Tô Dư sầu lo nói: “Có thể để chúng tôi lại chỗ nào đó được không? Tiểu Dư cô ấy muốn nôn...”

Thích Bạch Trà khựng lại, quên mất.

Hắn mang theo hai người thường cũng không đáng ngại, tuy nhiên tố chất thân thể của người thường không chịu nổi gián đoạn bởi thuấn di.

Bên cạnh tiên sinh đã lâu, hắn sắp quên mất nhân loại vốn là sinh vật yếu ớt.

Thích Bạch Trà ném hai người kia vào một trung tâm thương mại, hạ kết giới quanh người nói: “Đợi ở đây đừng ra ngoài.”

Đàm Thời Viễn liên tục gật đầu. Hai người họ sắp bị truyền tống đến mức hôn mê, chỗ nào còn có tâm tư chạy loạn.

Khi mặt trời lên là lúc Thích Bạch Trà và Kỳ Dạ lần nữa gặp lại ở trung tâm thương mại.

“Cứ như vậy là trị ngọn không trị gốc.” Thích Bạch Trà lắc đầu: “Người ở thành phố B quá nhiều, chúng ta không có thời gian thu hết tất cả tang thi vào thần vực. Cho dù có thời gian, lúc đó sớm đã lây bệnh xong, không có ý nghĩa.”

“Biện pháp trị tận gốc vẫn là biến tang thi quay về nhân loại.” Thích Bạch Trà nhíu mày: “Nhưng nguồn gốc sức mạnh của thế giới này với thế giới tận thế sinh ra mưa đỏ kia không cùng hệ thống, sức mạnh tinh lọc của em không có tác dụng.”

Cho dù thần lực của hắn mạnh cũng không cách nào chữa khỏi thương tổn gây ra bởi lực lượng đến từ thế giới khác. Thần minh các thế giới tóm lại vẫn sẽ bị hạn chế bởi thế giới của mình.

Vốn là nguy cơ đến từ bên ngoài, bên trong không cách nào giải quyết đành phải tìm kiếm viện trợ từ bên ngoài.

Có ba phương án giải quyết.

Phương án một, tháo chuông cần tìm người buộc chuông. Điều tra rõ ràng thế giới sinh ra mưa đỏ, thế giới 999 không có cách nào biến tang thi trở về nhân loại bình thường, thế giới tận thế chưa chắc không có. Nếu có thể liên hệ với thần minh ở thế giới kia, có lẽ có thể biết được.

“Không thể thực hiện được.” Kỳ Dạ phủ quyết đề nghị này: “Lỗ hổng thời không anh đã sửa, thế giới tận thế quá yếu ớt chúng ta không thể tùy tiện đi vào, cơ bản không biết mưa đỏ đến từ thế giới nào càng không thể liên hệ được. Tối qua anh đã đăng ảnh chụp mưa đỏ và hình dạng của tang thi lên diễn đàn muốn dò hỏi xem đó là sản phẩm của nơi nào, nhưng không có thần nào nhận, thần minh thế giới kia chắc hẳn đang say ngủ.”

Tình huống này rất bình thường, thần minh thế giới tận thế rất ít khi lượn qua lượn lại trên diễn đàn.

“Hơn nữa anh suy đoán, tận thế ở bên kia cũng chỉ mới bắt đầu. Toàn thế giới đó đổ một trận mưa đỏ khiến toàn cầu thi hóa sau đó mạt thế bắt đầu. Nhưng vì lỗ hổng thời không nên có một phần nhỏ mưa đỏ rơi xuống thế giới của chúng ta tạo thành tai nạn ở thành phố B.” Kỳ Dạ bình tĩnh phân tích nói: “Mạt thế phải trải qua mấy năm đấu tranh, nhân loại mới có thể nghiên cứu phát minh ra vắc xin phòng bệnh và thuốc giúp tang thi khôi phục thần trí. Nhưng đó đều là sau này, hiện tại thế giới kia vẫn ở trong giai đoạn đầu của tai nạn, sẽ không có khả năng mới đầu đã có phương pháp giải quyết vấn đề.”

Ngay cả nhân loại làm thế nào tự mình cứu mình còn phải xem vận mệnh của người ở thế giới kia. Thế giới của họ tất phải trải qua một hồi khảo nghiệm như vậy, bởi vì thế giới nơi bọn họ ra đời nhất định phải trải qua tuyệt vọng.

Thế giới 999 lại không, đây chỉ là một trận tai bay vạ gió.

Thích Bạch Trà không ngờ tới nói: “Anh còn từng học cái này?” Nội dung Kỳ Dạ nói không khó để nghĩ tới, mấu chốt là người nói ra những lời này thế mà lại là Kỳ Dạ.

Tà Thần đại nhân nổi danh không để ý đến chuyện bên ngoài, quả thực ngăn cách với thế nhân, thế mà lại có hiểu biết với mạt thế.

Kỳ Dạ bình tĩnh nói: “Tiểu thuyết về mạt thế anh cũng đọc không ít, câu chuyện tình yêu trong đó khiến anh học được rất nhiều.”

Thích Bạch Trà: “Anh lại học được cái gì?”

Kỳ Dạ: “Yêu ai phải nói ra, nếu không chỉ sợ giây tiếp theo bản thân có khả năng đã chết rồi, cuối cùng người kia không thể nghe được.”

Thích Bạch Trà: “... Chỉ như vậy?”

Kỳ Dạ nghiêm túc nói: “Cái này rất quan trọng, lúc ấy anh còn tưởng em là người thường, cuộc đời người thường ngắn ngủi mấy chục năm đối với anh mà nói không khác gì một giây. Cho nên anh muốn mỗi ngày đều nói với em rằng anh yêu em, ở lúc em vẫn còn có thể nghe được.”

Mặt Thích Bạch Trà hơi nóng lên. Đột nhiên hắn nhớ có một đoạn thời gian, Kỳ Dạ từ sáng đến tối đều nói với hắn thật nhiều câu anh yêu em, hắn chỉ cho rằng đó là sến sẩm của người đang trong thời kỳ yêu đương cuồng nhiệt, còn cảm thấy buồn nôn.

Lại là như thế.

Thích Bạch Trà tự nhiên nói: “Được rồi, tiếp theo chúng ta nói phương án hai.”

Phương án hai, mời Chủ Thần ra tay tương trợ.

“Cách này em đã thử rồi.” Thích Bạch Trà nói xong lại tự mình phủ quyết: “Tối hôm qua em đã gửi thỉnh cầu đến Chủ Thần đại nhân nhưng không có hồi âm. Có khả năng Chủ Thần đại nhân quá bận...”

Nếu như thần minh thế giới gặp phải việc không thể giải quyết có thể mời Chủ Thần ra mặt. Nhưng Chủ Thần đại nhân trăm công ngàn việc, mỗi ngày chưởng quản chuyển động của vô số thế giới, vô vàn thế giới gặp tại họa nghiêm trọng hơn so với bọn họ, thế giới cần Chủ Thần trợ giúp còn có rất nhiều... Chủ Thần đại nhân chưa chắc có thể phân thân ra được.

Lần trước bốn vị thần của thế giới 493 rơi vào dị thế, không liên hệ được với thần minh của thế giới 999 cũng từng xin giúp đỡ từ chủ thần. Nhưng Chủ Thần đại nhân không đáp lại, cuối cùng tự bọn họ tìm được đường về nhà.

Lại nói, rất lâu trước kia lúc Ma Vương Pascal của thế giới 108 trốn đi, thực lực cách xa, thiên thần Hermann cũng từng xin giúp đỡ từ Chủ Thần. Sau đó Pascal bị đánh chết, chuyện này cũng đành từ bỏ.

Nhưng từ đầu tới đuôi... Chủ Thần cũng chưa từng đáp lại.

Như vậy mà nói, Chủ Thần đại nhân so ra còn lười nhác hơn cả so với Tà Thần các hạ...

Không, hắn sao lại có suy nghĩ vô lễ như vậy. Thích Bạch Trà thầm nghĩ, Chủ Thần đại nhân khẳng định là còn đang bận chuyện quan trọng hơn.

Đó là người đứng đầu chúng thần, các vị thần minh đều có thiên hướng tôn kính đối với vị đại nhân kia.

Ngoại trừ Tà Thần.

“Trông cậy vào Chủ Thần đáng tin cậy, chẳng bằng tin heo mẹ cũng biết leo cây.” Giọng Kỳ Dạ không có nửa điểm tôn kính, người đứng đầu chúng thần trong mắt y chẳng qua chỉ là một cái hư danh.

Quản hắn là ai, không đáp lại thỉnh cầu của Trà Trà chính là không ra gì. Kỳ Dạ thầm nghĩ, các thế giới thủng thành cái sàng, Chủ Thần cũng có trách nhiệm nhất định.

Thích Bạch Trà nói: “Không được vô lễ.”

“Được được được.” Kỳ Dạ nói: “Còn phương án thứ ba.”

Phương án ba, ủy thác cho Cục Quản Lý Thời Không.

Vô vàn thế giới vô số lỗ hổng, thần minh thế giới chịu hạn chế không có cách giải quyết, Chủ Thần đại nhân lại không thể tự tay làm mọi chuyện, từ đó liền tồn tại Cục Quản Lý Thời Không. Nhóm thần sử trói định với hệ thống chủ thần, xuyên qua các thế giới chữa trị thế giới bị lệch tuyến. Đại bộ phận nhiệm vụ của Cục Quản Lý Thời Không là giám sát dị thường của các thế giới, tự động phái thần sử tới hoàn thành. Nếu như chưa giám sát đến nơi, thần minh thế giới có thể tự mình gửi yêu cầu nhiệm vụ và yêu cầu cục trợ giúp.

Nhưng...

“Em cũng nghĩ tới rồi.” Thích Bạch Trà than nhẹ: “Tối hôm qua em cũng gửi ủy thác đến Cục Quản Lý Thời Không nhưng vẫn chưa nhận được hồi âm... Hả?” Hắn đột nhiên nhíu mày.

Kỳ Dạ hỏi: “Sao vậy em?”

Thích Bạch Trà nói lại tin tức: “Em vừa nhận được trả lời.”

Hắn đảo nhanh trong đầu, sắc mặt hơi trầm xuống.

“Cục Quản Lý Thời Không nói gần đây vô cùng bận rộn, số lượng thần sử bị thiếu nghiêm trọng.” Giọng Thích Bạch Trà trầm xuống: “Tình huống thế giới của chúng ta bọn họ đã biết, nói sẽ phái thần sử đến nhưng cần thời gian để điều động nhân thủ. Đổi sang thời gian của thế giới chúng ta thì là nửa tháng nữa.”

Nửa tháng, cũng đủ để thế giới long trời lở đất.

“Vô vàn thế giới quả nhiên đã xảy ra chuyện.” Kỳ Dạ suy nghĩ nói: “Có vẻ là chuyện lớn, nếu không sao có khả năng khiến Cục Quản Lý Thời Không vội đến xoay mòng mòng. Cũng không biết là chuyện gì...” Lời nói của y bỗng nhiên ngừng lại.

Thích Bạch Trà nhìn y: “Anh cũng thấy rồi?”

Kỳ Dạ chậm rãi gật đầu, thần sắc kỳ dị.

Diễn đàn Vạn thần thông cáo vạn năm không có động tĩnh vừa đột nhiên phá lệ nhảy ra một thông báo.

Chủ Thần: Nhân vật Dung Dữ thế giới 6666 thức tỉnh trốn chạy hiện tiến hành truy nã toàn diện, trư thần toàn bộ thế giới nghe lệnh, bắt sống Dung Dữ. @ toàn thể thành viên

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play