Sau Khi Kết Hôn Với Tà Thần

Quyển 4 – Hồng vũ – Chương 70 – Hồng vũ


2 năm

trướctiếp

Sau khi kết thúc kỳ thi đại học Thích Bạch Trà liền đệ đơn xin từ chức, đương nhiên hiệu trưởng không dám giữ lại. Khả năng tháng ngày bình thường đại lão đã thể nghiệm đủ rồi, phải đi về tiếp tục trải qua sinh hoạt của phú hào đi.

Ngay sau đó Lê Tẫn cũng đưa đơn từ chức.

Hiệu trưởng lưu luyến: “Thầy Lê thật sự không suy xét một chút việc ở lại ư? Thầy mới đến được một năm, thành tích lớp 3-4 đều tốt, học sinh cũng rất cần giáo viên ưu tú như thầy...”

Giáo viên môn lịch sử vừa đi là đi hết, lại phải tìm người thế chỗ sầu hết cả người.

Lê Tẫn đẩy đẩy mắt kính: “Tôi muốn chuyển nhà đến thành phố B, công việc cũng sẽ tìm ở bên đó. Thật sự không thể ở lại tận tâm tận lực với trường.”

Hiệu trưởng thấy hắn tâm ý đã quyết, tiếc nuối nói: “Vậy được rồi.”

-

Trong phòng ngủ, Thích Bạch Trà đang đọc «Khí Vận Chi Thư» tra tư liệu của người mang đại khí vận đương nhiệm.

Vận mệnh của người mang đại khí vận có liên quan đến mừng lo của thế giới, là đối tượng bảo vệ trọng điểm của thần minh. Mỗi vị thần minh cấp cao đều có quyền đọc «Khí Vận Chi Thư» trong đó ghi lại cuộc đời của người mang đại khí vận. Phần lớn cuộc đời của họ bình an trôi chảy, mỗi một vị đều là nhân trung long phượng.

Người hiện tại mang đại khí vận tên là Đàm Thời Viễn, 24 tuổi là con cả nhà họ Đàm.

Nhà họ Đàm vô cùng có tiền. Có tiền tới trình độ nào? Trước khi Kỳ Dạ đưa xí nghiệp Phó thị đi lên đứng đầu cả nước, nhà họ Đàm mới là gia tộc giàu nhất Trung Quốc.

Bây giờ vẫn là giàu có thứ hai.

Giai đoạn trước, cuộc đời của người mang đại khí vận sẽ gặp phải một ít nhấp nhô trắc trở, những nhấp nhô trắc trở đó cuối cùng đều sẽ trở thành đá kê chân của hắn. Đàm Thời Viễn cũng không ngoại lệ.

Cha mẹ hắn là liên hôn thương nghiệp, mẹ hắn thời trẻ chết bệnh, cha hắn rất nhanh đã đưa tình yêu đích thực cùng với con riêng về nhà. Đàm Thời Viễn đối với chuyện này cũng không để ý, mẹ hắn rất biết nhìn xa nên đã sớm lập di chúc sắp xếp ổn thoả tài sản trên danh nghĩa của mình, đợi Đàm Thời Viễn 18 tuổi sẽ có luật sư giao cho hắn, không qua tay ba Đàm cũng không cho người ngoài nửa điểm chiếm lời.

Đàm Thời Viễn từ nhỏ đã thông minh, biết nhà ngoại thế lực khổng lồ, không phải là thứ mà kẻ xuất thân từ gia đình bình thường như mẹ kế có thể so sánh, ba Đàm không dám động đến hắn.

Mẹ kế và con thứ hai Đàm Thời Cận cũng không có cơ hội tra tấn con trai vợ cả để lại mà còn phải nhìn sắc mặt Đàm Thời Viễn mà làm việc.

Tuổi tác càng lớn, năng lực của hai con trai nhà họ Đàm chênh lệch lại càng rõ ràng. Đàm Thời Viễn tốt nghiệp đại học đã có thể đến công ty một mình đảm đương một phía, Đàm Thời Cận lại là nhị thế tổ chỉ biết ăn nhậu chơi bời. Dù ba Đàm có muốn để lại công ty cho con thứ hai cũng là hận sắt không thành thép.

Năng lực của Đàm Thời Cận không giỏi, dã tâm lại lớn, cả ngày ghen ghét người anh này của mình, trong tối ngoài sáng tìm không ít phiền toái cho Đàm Thời Viễn, nhảy nhót lung tung như một pháo hôi ngốc nghếch.

Kết cục cuối cùng là Đàm Thời Viễn cướp thực quyền ba Đàm, đuổi mẹ con Đàm Thời Cận ra khỏi cửa, kết hôn với bạn gái thanh mai trúc mã, yêu người kia cả đời.

Đây là quỹ đạo vận mệnh của Đàm Thời Viễn, vào năm hắn 28 tuổi sẽ cướp thực quyền của ba Đàm, giải quyết mẹ kế và em trai, dẹp yên một loạt thành viên cao tầng của công ty có dị tâm sau đó kết hôn với người yêu.

Nhưng bây giờ, Đàm Thời Viễn 24 tuổi mới vừa vào công ty hai năm, vẫn chưa bồi dưỡng ra cũng đủ tâm phúc. Trong công ty bầy sói rình rập, mẹ kế và em trai còn đang không ngừng tác quái, tình cảm với bên nữ vẫn chưa rõ ràng.

Thích Bạch Trà dựa vào ngực Kỳ Dạ xem vận mệnh của Đàm Thời Viễn.

Kỳ Dạ trở thành gối dựa lại ăn giấm: “Em còn chưa xem đủ?” Cuộc đời của người đàn ông khác thì có cái gì hay, hừ.

Lại còn dựa vào trong lòng ngực y chuyên tâm đọc về cuộc đời của người đàn ông khác.

Khinh thần quá đáng.

Thích Bạch Trà cũng không ngẩng đầu lên: “Mùi giấm chua nhà anh thu liễm lại một chút, em đang làm chính sự.”

Kỳ Dạ từ sau lưng ôm eo Thích Bạch Trà gác cằm lên vai hắn, rủ mắt nhìn vài lần: “Kẻ mang đại khí vận này bản lĩnh không nhỏ, chắc sẽ không dễ như vậy mà trúng chiêu đi?”

Người có khí vận cường thịnh có thể chống đỡ một ít thương tổn nhất định từ bên ngoài. Ví dụ như Nghiêm Việt Sầm không bị ảnh hưởng bởi mị thuật của Vân Thiển Tịch. Đàm Thời Viễn là người mang đại khí vận còn mạnh mẽ hơn cả Nghiêm Việt Sầm.

“Để ngừa vạn nhất.” Thích Bạch Trà nói: “Lại xuất hiện thêm một kẻ xuyên nhanh để ý đến hắn, người ở thế giới này sẽ khó mà yên ổn.”

Kỳ Dạ kiêu ngạo nói: “Anh có thể một phát nhìn ra.”

Giống như tên thư ký mang hệ thống xuyên nhanh trên người, bị y liếc mắt một cái nhìn thấu liền đuổi ra khỏi công ty.

Ngụy Tùng Nam. Thích Bạch Trà suýt nữa đã quên người này.

“Anh đừng bắt người thường phải so sánh với anh.” Thích Bạch Trà cười lạnh: “Chúc mừng anh lại khiến em nhớ lại một sự kiện, kẻ mau xuyên kia đã làm đến thư ký của anh anh cũng không quản, thật là làm em cảm thán đó.”

Ánh mắt Kỳ Dạ lạc trôi đi: “Trà Trà, đã nói là không tính nợ cũ nữa.”

Thích Bạch Trà khép sách lại: “Ngày kia đi thành phố B, anh chuẩn bị máy bay cho cẩn thận đó.”

Bọn họ có thể trực tiếp thuấn di đến thành phố B, tuy nhiên việc quan sát người mang đại khí vận là nhiệm vụ dài hạn, nếu muốn sinh hoạt ở xã hội nhân loại vẫn nên dựa vào quy trình làm việc của nhân loại đi.

Sản nghiệp của Phó thị có ở khắp nơi, thành phố B lại là thủ đô, khối bánh kem lớn này đương nhiên nhà họ Phó cũng có phần. Gần đây Kỳ Dạ hướng trọng tâm phát triển của công ty về thành phố B, như vậy liền có lý do mấy năm kế tiếp đều ở đó, còn có cơ hội hợp tác thương nghiệp với Đàm thị, lấy cơ hội tiếp xúc - Đại bản doanh của Phó thị là ở thành phố S, mà đứng đầu các xí nghiệp ở thành phố B lại là Đàm thị.

Kỳ Dạ nói: "Anh đã sắp xếp cả rồi."

-

Thành phố B.

Đàm Thời Cận nhìn khuôn mặt trẻ tuổi anh tuấn của mình trong gương, kích động đến cả người run rẩy.

Thế mà gã lại trùng sinh!

Kiếp trước, Đàm Thời Viễn một tay nắm quyền công ty liền đuổi mẹ con gã ra khỏi nhà họ Đàm, tay trắng rời đi một đồng tiền cũng không chiếm được. Mẹ con hai người sống trong cảnh hào môn duỗi tay có cơm ăn đã lâu, sớm không biết làm thế nào để tự nuôi sống bản thân khiến nửa đời sau trải qua vô cùng khốn đốn.

Lúc Đàm Thời Cận chết gầy trơ cả xương nằm dưới vòm cầu, là kẻ lưu lạc quần áo tả tơi sống sờ sờ bị gió lạnh đông chết.

Mà tòa nhà cao chọc trời đối diện gã, một giây quảng cáo phải trả mấy chục vạn tệ đang truyền phát video kỷ niệm mười mấy năm kết hôn của Đàm Thời Viễn và phu nhân.

Đàm Thời Cận mang theo lòng tràn đầy oán hận cùng với không cam lòng chết đi, tỉnh lại phát hiện bản thân trùng sinh trở về tuổi 22.

Gã vẫn còn là cậu hai nhà họ Đàm tuổi trẻ đẹp trai, ngăn nắp cao giá.

Ông trời đối với gã không tệ, lần này gã biết trước tất cả chuyện sẽ phát sinh ở tương lai. Gã còn nhớ mấy năm kế tiếp Đàm Thời Viễn sẽ làm vài vụ đầu tư lớn mật, cuối cùng đều đạt được thành công rất lớn, từ đó đẩy Đàm Thời Viễn lên địa vị quan trọng trong công ty.

Lúc này gã chỉ cần đoạt trước tất cả những hạng mục đó về tay mình, công lao thành tích kiếp trước Đàm Thời Viễn làm ra đều sẽ biến thành của gã, ba cũng sẽ vì vậy mà phải lau mắt nhìn lại gã.

Lần này, gã muốn báo thù, muốn cho Đàm Thời Viễn cũng nếm thử cảm giác mà đời trước gã đã từng trải qua.

Đàm Thời Cận vô cùng hưng phấn vì mình trùng sinh, dường như đã thấy được thất bại của Đàm Thời Viễn.

Cũng không thể hai lần té ngã ở một chỗ đi!!

Đang lúc mặc sức tưởng tượng tương lai, tiếng chuông di động vang lên đánh vỡ mộng đẹp. Đàm Thời Cận móc di động ra, tên người gọi tới là “Mộng Mộng”.

Đàm Thời Cận suy nghĩ một hồi lâu, mới nhớ ra người tên Mộng Mộng là ai.

Lúc gã trẻ tuổi ham chơi thay bạn gái như thay áo, bao không ít minh tinh người mẫu, không giống ông anh trai kia của gã khó hiểu phong tình, hai mươi mấy tuổi một người đàn bà bên cạnh cũng không có. Nhưng Mộng Mộng với đám đàn bà con gái bên ngoài không giống nhau.

Ngô Mộng Mộng là con gái của nhân viên cấp cao trong công ty, cũng là một thiên kim đại tiểu thư.

Kiếp trước Đàm Thời Cận muốn mượn sức nhân viên cấp cao đối phó ông anh trai nên mới yêu đương với Ngô Mộng Mộng, Ngô Mộng Mộng ngu ngơ chỉ chỗ nào đánh chỗ đó, không ít phiền toái gã gây cho Đàm Thời Viễn đều là xui khiến Ngô Mộng Mộng đi làm, còn gã núp phía sau tay chân sạch sẽ.

Nhưng mà Đàm Thời Viễn không phải kẻ ngốc, trực tiếp diệt tận gốc bọn họ. Kiếp trước Ngô Mộng Mộng còn có ý định bắt cóc Tô Dư bạn gái Đàm Thời Viễn, định dùng để uy hiếp hắn. Hành động này hoàn toàn chọc giận Đàm Thời Viễn, hắn dùng tội danh thương nghiệp tống cha Ngô Mộng Mộng vào ngục, trong nhà phá sản cuối cùng Ngô Mộng Mộng phải dựa vào việc rửa chén mà sống, già nua đến chả ra làm sao.

Nhưng hiện tại, Ngô Mộng Mộng vẫn là thiên kim nhà giàu, gã còn cần mượn dùng thế lực nhà họ Ngô.

Người phụ nữ ngu xuẩn Ngô Mộng Mộng kia còn đang yêu gã muốn chết muốn sống vẫn còn có thể lợi dụng.

Đàm Thời Cận nghĩ vậy điều chỉnh âm thanh trở nên ôn nhu nhận điện thoại: “Alo? Mộng Mộng, tìm anh có việc gì ⸺”

“Chúng ta chia tay đi.” Thanh âm Ngô Mộng Mộng từ đầu kia quyết đoán vọng lại.

Đàm Thời Cận sửng sốt.

Kiếp trước không có xuất hiện cái tình huống này.

-

Ngô Mộng Mộng cũng sắp phát điên.

Tối hôm qua cô thức đêm đọc một tiểu thuyết ngôn tình tên là «Thanh Mai Trúc Mã: Vợ Yêu Mạnh Mẽ Của Tổng Tài Lạnh Lùng», nữ chính cầm kịch bản ngọt sủng một đường. Gia cảnh giàu có, dung mạo xinh đẹp, tính cách mạnh mẽ, một đường xé xác các loại bạch liên hoa trà xanh kỹ nữ, sau đó HE với nam chính thanh mai trúc mã vừa đẹp trai vừa thâm tình, khu bình luận đều đang gào thét “Thật sure thật sảng khoái tui chết mê chết mệt rồiii”, “Tô tỷ uy vũ, Tô tỷ xinh đẹp”.

Ngô Mộng Mộng lại thật sự đọc đến mức tức không dậy nổi, bởi vì cô cùng với nữ phụ ác độc có kết cục thê thảm trong truyện trùng tên trùng họ.

Cô đọc bản lậu xong thật sự là trong lòng không yên, cố ý tìm web chính phẫn nộ bình luận, gỡ mìn từ chương một phê bình áng văn này từ đầu đến cuối, công kích sảng văn Mary Sue không thực tế, đứng dưới góc độ nữ phụ công kích nữ chính, nói đây là truyện tệ nhất cô từng đọc.

Người khác đọc bản chính sôi nổi trả lời bình luận.

Quào, đằng ấy có phải chính là nữ phụ không?

Cảm xúc có thể chân thật như vậy.

Vào sảng văn bình luận không hiện thực, cũng không biết xem tag này là tag gì?

Đợi chút, mới chương 1 đã gỡ mìn toàn văn, đằng ấy đọc lậu trên truyenfull còn có mặt mũi tới đây gỡ mìn?

Ngô Mộng Mộng nhanh chóng cào phím: Tác giả viết truyện ra còn không phải là để cho người đọc phê bình, một chút nhận xét này đã chịu không nổi thì ôm trái tim pha lê về rồi ngừng viết văn đi. Đọc trên truyenfull thì làm sao, không phải văn nhân đều thanh tao hay sao? Hay là muốn kiếm tiền đến điên rồi. Tôi trùng tên với nữ phụ, đọc thấy ngứa mắt đó thì sao, tác giả có thể sửa tên không? Nếu không tôi sẽ gặp đâu spam chỗ đó, hừ.

Sau đó tác giả xuất hiện.

Tác giả trả lời: Sửa tên cái cm nhà bạn, cút đi xuyên thư đi.

Ngô Mộng Mộng vô cùng tức giận, tố chất của tác giả này cũng quá là thấp đi, cô cũng chưa nói một câu thô tục nào thế mà đã bị công kích như vậy đúng là nhân phẩm có vấn đề.

Hôm nay đã muộn rồi, cô quyết định ngày mai ném tác giả này lên đầu tường để mọi người tránh lôi.

Sau đó một giấc ngủ dậy...

Cô xuyên thư.

Nghĩ đến kết cục cửa nát nhà tan của nữ phụ ác độc trong truyện, Ngô Mộng Mộng liền cảm thấy sởn tóc gáy.

Cô nhất định phải thay đổi cốt truyện!!

Bước đầu tiên, gọi điện thoại chia tay, phủi sạch quan hệ với Đàm Thời Cận. Nguyên chủ yêu gã chứ không phải cô. Đàm Thời Cận chính là pháo hôi không có đầu óc khiến cho cuối cùng nguyên chủ cùng gã chịu kết thảm, nhất định phải rời xa.

Bước thứ hai, chặt chẽ ôm đùi nam chính. Hiện tại nam nữ chính còn chưa ở bên nhau, cô lại biết rõ cốt truyện, hoàn toàn có thể tạo quan hệ tốt với nam chính thậm chí là đoạt nam chính về tay.

Ngô Mộng Mộng hiện tại đang tiến hành bước đầu tiên.

-

Đàm Thời Cận hoài nghi mình xuất hiện ảo giác: “Mộng Mộng, em đừng nói đùa... Đang tốt đẹp sao tự nhiên lại đòi chia tay?”

“Sau này đừng liên hệ với tôi nữa.” Ngô Mộng Mộng mới chướng mắt tên nam phụ pháo hôi kết cục còn thảm hơn cô trong truyện.

“Mộng Mộng! Em để ý mấy cô bạn gái đó của anh sao? Anh đã chia tay với họ rồi mà!” Đàm Thời Cận vội vàng nói: “Em muốn thế nào mới bằng lòng tha thứ cho anh?”

Ngô Mộng Mộng cười lạnh: “Trừ phi bầu trời đổ mưa màu đỏ.”

Đàm Thời Cận bỗng nhiên cứng đờ: “Mộng Mộng, em nhìn xem ngoài cửa sổ...”

Ngô Mộng Mộng không kiên nhẫn nhìn ra cửa sổ: “Làm gì đây?”

Đồng tử của cô co rụt lại.

Giờ phút này đúng là hoàng hôn, ráng đỏ trải rộng không trung.

Ngoài cửa sổ mưa rơi tí tách tí tách.

Màu đỏ.

Mưa máu.

Tác giả có lời muốn nói:

Đàm Thời Viễn: Tôi cầm kịch bản nam chính Mary sue, sảng văn.

Tô Dư: Tôi cầm kịch bản nữ chính ngọt sủng.

Đàm Thời Cận: Tôi cầm kịch bản nam chính trọng sinh.

Ngô Mộng Mộng: Tôi cầm kịch bản nữ chính xuyên thư.

Phù Bạch Khúc: Ngại quá, đây là kịch bản tận thế.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp